Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Đại Học Giấc Mơ
Đại Học Giấc Mơ
Sau khi tôi trượt kỳ thi đại học, tôi đã tự mình xây dựng một ngôi trường đại học. Bạn bè biết chuyện đã chế giễu và cho rằng tôi bị đ/iên.
Sau này, các ngôi sao hàng đầu, các đội tuyển thể thao điện tử mạnh nhất, các vũ công và nhà văn nổi tiếng, khi được phỏng vấn về ngôi trường đã tốt nghiệp của họ, đều mỉm cười và trả lời: “Đại học Giấc Mơ.”
Cư dân mạng tỏ ra ngạc nhiên: 【Ngôi trường gì lạ thế, chưa nghe bao giờ】
Rồi khi họ tra cứu trên mạng, họ thốt lên: 【Chet tiệt, có thật!】
Tra tiếp thông tin hiệu trưởng, họ lại càng choáng váng: 【Ôi trời ơi, một nữ doanh nhân mới 25 tuổi đã đứng thứ sáu trong danh sách Forbes!】
Ngay lập tức, cư dân mạng tuyên bố: 【Tôi sẽ cố gắng ôn thi thật tốt trong ba năm để được vào Đại học Giấc Mơ.】
Các công ty lớn cũng nhanh chóng tham gia: 【Có sinh viên nào của Đại học Giấc Mơ không? Chúng tôi ưu tiên tuyển dụng!】
NHÀ HÀNG XÓM CỦA TA, CÓ MỘT GÓA PHU
Nhà bên mới dọn đến một vị goá công dung mạo như ngọc.
Hắn chỉ mỉm cười với ta từ xa, mà lòng ta như bốc lên một luồng tà hỏa.
Nửa đêm, ta không kìm được leo qua tường nhà hắn.
Vừa đáp đất đã bị bắt tại trận.
Hắn cúi xuống, dùng đầu ngón tay lau đi vết bụi trên mặt ta, chợt mỉm cười khẽ khàng:
"Mất trí nhớ rồi mà vẫn không bỏ được cái thói háo sắc của nàng."
Bà Mối Âm Dương
Bà Mối Âm Dương
Tôi là bác sĩ chuyên trị vô sinh hiếm muộn, thiên hạ tặng cho cái danh “Quan Âm ban con”.
Ban ngày, tôi ở bệnh viện giải quyết đủ loại ca khó.
Ban đêm, tôi còn biết một cổ pháp phòng khuê thất đã thất truyền – có thể giữ lại hạt giống cho người đàn ông vừa mới qua đời.
Chỉ là pháp này đi ngược với thiên đạo, lại vô cùng hao tổn sức lực, nên tôi chỉ nhận khách nhà giàu, giá khởi điểm là ba triệu.
Hôm nay, vừa uống xong rượu mừng đầy tháng cháu trai của khách hàng, tôi đã nhận ngay một đơn khẩn.
Tính ra, đây là… người chồng thứ mười bảy của tôi.
ĐÊM TRƯỚC NGÀY CƯỚI, HÔN PHU CÙNG MỐI TÌNH ĐẦU TẠM BIỆT TRÊN GIƯỜNG
Trước đêm cưới, Hà Dật lái xe mấy trăm cây số trong đêm để đi gặp mối tình đầu.
Hai người vì muốn “tạm biệt tiếc nuối”, đã ở riêng với nhau suốt cả đêm.
Hôm sau, ngay tại hôn lễ, anh ta nhìn tôi đầy thâm tình:
“Từ nay trái tim và cơ thể anh đều thuộc về em.”
Tôi:
“Ờ, anh coi tôi là thùng rác tái chế chắc? Thứ gì bẩn thỉu cũng mang đến.”
SÁU MƯƠI TUỔI, TÔI MUỐN ĐỔI TÊN, SỐNG CHO CHÍNH MÌNH
Hôm tròn sáu mươi tuổi, chồng tôi hỏi:
“Bà có nguyện vọng gì không?”
Tôi im lặng một lúc, rồi dè dặt mở miệng:
“Tôi muốn đổi tên.”
Cả nhà lập tức sầm mặt lại.
Ông ta nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn:
“Lưu Tiện Đệ, bà lại bày trò à?”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi đổi tên, không thấy mất mặt sao?!”
Con trai cũng phụ họa, vẻ mặt chán chường:
“Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi cái tên ấy đâu?”
“Chẳng phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?”
Con dâu vội vàng nhét cháu trai vào lòng tôi, giọng sốt sắng:
“Mẹ ơi, thủ tục đổi tên phiền phức lắm. Nếu mẹ đi rồi, ai lo cho thằng Phú Quý đây?”
Nhìn từng gương mặt lạnh lùng trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi.
Sáu mươi năm sống dưới cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chỉ sống cho người khác.
Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.
TÔI THEO HỌC CƯ DÂN MẠNG CÁCH DẠY CON
Lên mạng, tôi mới biết.
Cách mẹ nuôi tôi là sai.
Cách tôi nuôi con gái mình, cũng là sai.
Lần này, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cư dân mạng, nuôi dạy con gái cho đúng.
Đồng thời, cũng coi như nuôi dạy lại chính bản thân mình một lần nữa.
Tuyết Phủ Hồng Nhan
Tuyết Phủ Hồng Nhan
Kiếp trước, ta vì muốn được gả cho Cố Diên mà chẳng tiếc tự tre//o c//ổ trước cửa nhà hắn để bức hôn.
Dù không chế//t, nhưng lại hóa điên. Ta điên cuồng suốt bốn năm, chịu đủ mọi khinh khi, cuối cùng chế//t cóng trong một đêm tuyết phủ.
Cố Diên thì cầm lấy bạc của ta, cưới vợ sinh con, sống những tháng ngày êm đềm.
Khi ta trọng sinh tỉnh lại, chính là lúc đang treo mình trước cửa phủ Cố gia.
Người Cố gia đều mang vẻ khinh miệt, dửng dưng đứng xem trò cười.
Đời này, ta quyết không yêu thêm bất kỳ ai. Chỉ sống vì chính mình.
TA LÀ CON GÁI SƠN TẶC, LẠI CÓ PHỤ THÂN LÀM TRẠNG NGUYÊN
Mẫu thân ta trên đường lên chùa lễ Phật, giữa đường bị kẻ xấu cưỡng bức.
Trong nhà biết chuyện, cảm thấy bà làm nhục gia môn, liền gả bà cho một thư sinh nghèo.
Không ai ngờ rằng, ngay trong đêm tân hôn, mẫu thân lại bắt đầu nôn nghén.
Bà đã chuẩn bị tâm lý bị thư sinh kia đuổi ra khỏi nhà.
Thế nhưng không ngờ, thư sinh ấy chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi:
“Đừng sợ, người sai không phải là nàng. Nàng mới là người bị hại.”
Về sau, mẫu thân ta trở thành phu nhân của Trạng nguyên, còn ta — cũng có một người phụ thân làm Trạng nguyên.
...
Từng Tấc Xuân Tình
Từng Tấc Xuân Tình
Trước khi ta cùng tam hoàng tử thành thân mấy ngày, hắn đột nhiên đổi ý, muốn cưới con gái của phụ thân cùng ngoại thất, tên gọi Uyển Uyển.
Phụ thân ta mừng rỡ như nhặt được châu báu, lập tức rước nàng vào phủ, còn đem nàng ghi dưới danh nghĩa của mẫu thân ta, nói là muội muội ruột thịt của ta.
Tam hoàng tử đối với ta rằng:
“Ngươi danh vọng vang xa, là gương mẫu trong hàng quý nữ, phụ thân là Thượng thư, ngoại tổ là phú thương đứng đầu Giang Nam. Dẫu ngươi không làm chính thê, cũng chẳng ai dám khinh ngươi.”
“Đợi sau khi thành hôn ba tháng, ta tất sẽ nghênh ngươi nhập phủ làm trắc phi.”
Hắn hẳn không biết, năm xưa Thục phi nương nương hết sức muốn định hôn sự này, chẳng phải bởi vì ta là nữ tử kiệt xuất, cũng chẳng vì quan chức của phụ thân, mà chính bởi vì ngoại tổ ta là phú thương đệ nhất Giang Nam.
Nghe xong, hôm sau ta liền trả lại hôn thư.
Đổi một phu quân, nào có khó gì? Chung quy tranh ngôi thái tử, há chỉ mình hắn.
Tẩy nguyệt
Tẩy nguyệt
Phu quân ta có một người thanh mai, sau khi hòa ly liền vào phủ tá túc.
Chỉ một thời gian ngắn đã được hết thảy mọi người yêu mến.
Bà mẫu chán ghét ta, phu quân lạnh nhạt ta.
Ngay cả nhi tử mới 5 tuổi cũng học theo, cầm nghiên chặn giấy ném thẳng vào ta, giận dữ quát:
“Tránh ra! Ngươi chỉ biết ngày ngày bắt ta đọc sách. Nhưng Lưu di nương lại bảo, trẻ con vốn nên ham chơi, ta thích Lưu di nương, ta muốn nàng làm mẫu thân của ta!”
Giữa ngày hè oi bức, thánh thượng ban thưởng một rương vải mát lạnh, bên trong chất đầy trái vải tươi mới.
Vậy mà không một ai để lại cho ta lấy một quả.
“Quả vải quý hiếm, Lưu di nương chưa từng thấy, tham lam nhất thời, lỡ mà ăn hết cả rồi. Mẫu thân chắc sẽ không chấp nhặt chứ?”
Ta khẽ lắc đầu: “Sẽ không.”
Hôm sau, ta thu xếp hành lý, rời khỏi Hách phủ, chỉ để lại một phong hòa ly thư.
Phu quân tức cực mà cười:
“Để mặc nàng đi!
Một kẻ xuất thân cô độc, không gia không thế, lại không có cả lộ dẫn, ta muốn xem nàng có thể đi được đến đâu!”
Hắn nói không sai, nơi ta có thể đi quả thực không nhiều.
Nhưng chí ít, vẫn còn một nơi—
Trong cung, tiểu Thái tử đang náo loạn, ầm ĩ đòi mẫu thân.
Ta… phải quay về rồi.