Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Nữ Phụ Không Làm Nền Cho Ai Cả
Nữ Phụ Không Làm Nền Cho Ai Cả
Khi đưa vé số cho Chu Văn Trung, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên một vài hàng chữ giống như hiệu ứng bình luận trực tiếp.
[Nữ phụ đem tấm vé trúng thưởng 10.000 tệ đưa cho nam phụ rồi, nữ chính của chúng ta cuối cùng cũng có tiền học đại học.]
[Còn phải cảm ơn nữ phụ độc ác đã nhường lại suất vào đại học nữa, nữ chính của chúng ta sắp bay cao rồi.]
Tôi khựng lại một bước, siết chặt tấm vé số trong tay rồi xoay người bỏ đi.
Chú Rể Không Phải Anh
Chú Rể Không Phải Anh
【Tôi không thể ở bên cô ấy, nên chỉ có thể bù đắp bằng cách dồn hết sự ưu ái cho cô ấy.】
Sắp đến ngày cưới, tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè của bạn trai.
Ảnh lại là gương mặt nghiêng đang ngủ của một cô gái khác.
Bài đó hiển thị cho tất cả mọi người, chỉ chặn mình tôi.
Tôi bất giác bật cười.
Ngày cưới, bạn trai mặc vest chú rể đến rước dâu.
Hắn vẫn chưa biết, chú rể hôm nay… không phải là hắn nữa rồi.
NẮM CHẶT TAY NHAU
Tạ Thừa Phong đánh cược, cố tình đem bản thân đặt cược, rồi thua vào tay con gái của tội thần.
Sau đó, hắn thực hiện lời hứa, tổ chức cho nàng ta một hôn lễ linh đình.
Mà ta — chính thất được cưới hỏi đàng hoàng — lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Khi ấy, Tạ Thừa Phong thản nhiên nói:
“Đã là đánh cược, thua thì phải chịu. Nàng là phu nhân của ta, chẳng lẽ lại thua không nổi?”
Dòng dõi thế gia vốn kiêu ngạo, dám chơi dám chịu.
Về sau, ta cũng đem chính mình đặt cược — thua vào tay Nhiếp Chính vương.
Một đêm xuân phong, ta say đến mộng mị triền miên.
Còn Tạ Thừa Phong, lại thất thần đứng ngoài cửa, gào suốt một đêm dài.
Đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, ta mới mở cửa, nhìn hắn nhếch nhác đến đáng thương, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mà nói:
“Thế tử gia sao lại ở đây? Chẳng lẽ…ngươi thua không nổi ư?”
...
Em Không Còn Là Của Anh
Em Không Còn Là Của Anh
Chồng tôi lái chiếc Bentley đưa con đến trường mẫu giáo. Cô giáo lấy cớ “thuận tiện liên lạc” để thêm WeChat của chồng tôi.
Ảnh đại diện ban đầu là một bông hồng xanh, sau đó đổi thành một tấm hình nửa kín nửa hở, trông đầy gợi cảm.
Cô ấy thường xuyên gửi ảnh và video của con tôi ở trường cho chồng tôi.
Tôi nhíu mày. Tôi đã kết bạn với cô giáo ấy hơn ba tháng, cô chưa từng gửi cho tôi bất kỳ tấm ảnh nào.
Cho dù tôi có việc cần liên hệ, cô ấy cũng trả lời rất chậm và cực kỳ kiệm lời.
Tôi kể chuyện này với cô bạn thân, cô ấy bảo cô giáo này chắc chắn có ý đồ, dặn tôi cẩn thận kẻo mất chồng.
Tôi không để tâm, chỉ coi như chuyện cười kể cho bạn nghe.
Cho đến một ngày, tôi đọc được đoạn tin nhắn…
Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác
Tôi vẫn tưởng mình là nữ chính.
Thật đấy, da trắng dáng xinh, eo thon chân dài, ba mẹ yêu thương, gia thế hiển hách, còn có một vị hôn phu thanh mai trúc mã đối xử không tệ với tôi – chuẩn hình mẫu nữ chính trong truyện ngọt!
Nói thẳng ra thì, tôi đúng là người thắng cuộc trong đời rồi còn gì.
Nhưng tôi lại quên mất, những điều kiện như thế không chỉ có ở nữ chính, mà nữ phụ độc ác cũng có thể sở hữu.
Ồ~ thực sự là biết ơn ghê.
TỐNG NGÂN SƯƠNG
Ta là ác quỷ chuyển thế, chỉ chờ kiếp này lại chết thảm một lần nữa để hóa thành lệ quỷ.
Nghe lời đề nghị của những oan hồn khác, ta chọn đầu thai làm nữ nhi thời cổ đại — nghe đâu nếu vận số tốt, vừa sinh ra đã có thể bị dìm chết trong thau nước lạnh.
Thế mà… ta không chết được.
Mẫu thân thương yêu ta như ngọc, phụ thân thì coi ta là châu báu nâng niu trong tay, mười ba năm trôi qua, ngay cả sát khí trên người ta cũng phai nhạt đi một tầng.
Cho đến khi thúc phụ phạm tội, phụ thân ta là con thứ trong nhà, bị đẩy ra gánh tội thay, mẫu thân cũng vì thế mà lên đoạn đầu đài.
Lúc bị thúc mẫu đẩy xuống sông, ta không chút phản kháng, chỉ có một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống nơi khóe mắt.
Ta đã nuốt lời rồi.
Ban đầu ta đã hứa với phụ thân, đời này sẽ làm người lương thiện.
Thế nhưng giờ đây… kẻ nào cũng đừng mong được sống yên.
...
Chị Không Cần Tha Thứ
Chị Không Cần Tha Thứ
Năm thứ hai quen biết Triệu Hàn Châu, tôi tình cờ nghe được anh ta đang than phiền về tôi với cô thực tập sinh mới đến.
“Ôn Nhiễm đã sắp ba mươi hai tuổi rồi, mỗi lần hôn cô ta tôi đều thấy buồn nôn, giống như đang hôn một con heo nái vậy.”
“Mấy người không biết đâu, ng///ực cô ta đã chảy xệ từ lâu, bình thường toàn nhờ nội y nâng đỡ. Về đến nhà lại không mặc, hai cục thịt cứ thế lòng thòng trước ng//ực, nhìn phát ói.”
Sau đó là một giọng cười khả ố vang lên.
“Anh Hàn, chẳng phải anh đã ch//ơi đến mức cô ta hỏng luôn rồi sao? Ng//ực cũng xệ rồi mà…”
“Haha, Triệu tổng, bao giờ thì để tụi em cũng được thử chút? Mặt mũi vóc dáng như thế, tsk…”
Lại một tràng cười khả ố nữa nổi lên.
Tôi nhẹ nhàng kéo tấm bình phong vốn không cách âm ra.
Nếu là tôi năm hai mươi tuổi, có lẽ tôi sẽ hoảng loạn, sẽ xấu hổ đến bật khóc.
Nhưng giờ tôi đã ba mươi hai tuổi rồi.
Các anh, đã sẵn sàng đối mặt với tôi bây giờ chưa?
Thật Giả Lẫn Lộn
Thật Giả Lẫn Lộn
Ngày công bố điểm thi tốt nghiệp, thanh mai hỏi tôi được bao nhiêu điểm.
Tôi nói 0 điểm.
Hắn không có phản ứng gì, nhưng lại lật tay đổi điểm của tôi cho Lâm Uyển Uyển.
Lâm Uyển Uyển cầm 0 điểm chạy đến trước mặt tôi khoe khoang:
“Tôi là thí sinh được ẩn điểm đấy, top 50 toàn tỉnh, chắc chắn sẽ học cùng trường với anh Lâm.”
“Chị chỉ được năm trăm điểm, điểm này, ừm, trường trọng điểm chắc còn không đỗ nổi!”
Thanh mai cũng lên tiếng: “Anh và Uyển Uyển mới là người cùng một thế giới.”
Nhưng tôi vốn đâu có đi thi tốt nghiệp, nên tất nhiên là 0 điểm rồi.
LẠC DI
Mẫu thân ta là thông phòng, nhưng tài thêu thùa lại nổi danh khắp thiên hạ.
Năm ta đến tuổi cập kê, mẫu thân đã dốc công suốt nửa năm, thêu ra một bức song diện vạn thọ đồ* tinh xảo vô song.
(*) Bức vạn thọ đồ được thêu hai mặt.
Bà nói: “Nếu chủ mẫu ưng ý bức thêu này, mẫu thân sẽ có thể thay con cầu xin một mối hôn sự tử tế.”
Lúc mang bức thêu đến để dâng lên, trong mắt mẫu thân đầy ắp hy vọng.
Thế nhưng ta đợi mãi, đợi đến trời tối mịt cũng chẳng thấy bà quay về.
Mãi đến lúc đêm xuống, mấy hạ nhân mới khiêng mẫu thân trở lại — cả người đầy máu.
“Ả tiện tỳ to gan này dám giở thói trộm cắp, chủ mẫu rộng lượng, chỉ phạt năm mươi trượng mà thôi.”
Ta chỉ biết răm rắp quỳ xuống nhận tội, không dám cãi một lời.
Mẫu thân không được chữa trị, cuối cùng đau đớn mà chết.
Sau đó, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta — ả đích nữ cao quý đó — lại lấy đúng bức song diện vạn thọ đồ ấy, nói là do chính tay mình thêu, khiến hoàng hậu vừa ý, được ban hôn cho Thế tử phủ Quận vương.
Hôm nàng ta gả đi, mười dặm hồng trang rực rỡ.
Mà ta, cũng bị nhét lên một chiếc kiệu nhỏ, đưa vào phủ Quận vương.
...
TA NUÔI LỚN MỘT VỊ PHU QUÂN
Ngày nhà họ Tiêu gặp nạn, đám hạ nhân liền chen lấn tranh nhau lục tìm những thứ đáng giá.
Ta tranh không lại bọn họ, chỉ có thể mang theo Nhị thiếu gia chín tuổi vẫn chưa biết nói chuyện.
Về sau sóng yên biển lặng, hắn hỏi ta có nguyện ý làm thiếp của hắn không?
...