Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Kiếp Này, Ta Vì Chàng Mà Đến
Thuở nhỏ, ta từng tranh ăn cùng bầy chó hoang, suýt nữa đã vùi thây nơi đầu đường xó chợ. Khi ấy, có một tiểu quan đã sẻ nửa chiếc màn thầu cho ta.
Vì một nửa chiếc màn thầu ấy, ta giả làm nam nhi, nguyện ở lại bên người, làm một tiểu đồng hầu hạ.
Người từng là Thái tử cao quý nhất thiên hạ, hưởng trọn vinh hoa phú quý. Thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, sớm sa cơ, bị kẻ thù hãm hại, chà đạp không thương tiếc.
Về sau, ngài trở thành một vị Hoàng đế điên cuồng, khiến thiên hạ khiếp sợ, triều thần run rẩy.
Thế nhưng, vào một đêm tuyết rơi tĩnh mịch, ngài đột ngột tự vẫn. Trước khi lìa đời, trong cơn mê sảng, ngài khẽ khẩn cầu:
“Vân Linh... đừng chạm vào trẫm... Trẫm bẩn lắm...”
Khi ta mở mắt ra lần nữa, thời gian đã quay về hai mươi năm trước.
Thái phó lòng lang dạ sói, tướng quân ôm dã tâm mưu bá nghiệp, hoàng đệ ngấm ngầm nuôi mộng phản loạn.
Chỉ có một mình tiểu Điện hạ, vẫn ngây ngô trong sáng, chưa hay biết chi chuyện đời.
Kiếp này, ta sống lại... chỉ vì bảo hộ người mà đến.
Hai Kiếp Sai Lầm
Hai Kiếp Sai Lầm
Tôi không ngờ rằng, dù được làm lại một lần nữa, tôi vẫn chọn sai chồng.
Kiếp trước, tôi đã chọn hôn phu của mình là Hoắc Cảnh Tu.
Nhưng anh ta lại ngoại tình với giả tiểu thư Tống Thanh Ngữ suốt ba năm, thậm chí còn có một đứa con với cô ta.
Hơn nữa, vì cô ta, anh ta đã tàn nhẫn đâm gãy đôi chân của tôi, trao vị trí vũ công chính của tôi cho cô ta.
Sau khi trọng sinh, tôi chọn kết hôn với chú Hoắc Tư Mục.
Tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, thực hiện ước mơ của mình.
Nhưng trước khi tranh cử vị trí vũ công chính, tôi lại bị người ta đâm gãy đôi chân.
Hoắc Tư Mục biết chuyện, không ngại đắc tội với giới quyền quý trong thành, tự tay đưa Tống Thanh Ngữ vào tù.
Tôi vô cùng cảm động, lầm tưởng rằng lựa chọn sau khi trọng sinh của mình là đúng đắn.
Cho đến năm năm sau, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoắc Tư Mục và con trai.
“Bố, lúc trước bố giúp dì Thanh Ngữ tiêu hủy chứng cứ, đổi danh tính để thoát tội, cưới mẹ – một người tàn phế vô dụng để che mắt thiên hạ.”
“Bây giờ dì Thanh Ngữ đã quay lại, bố có thể ly hôn với mẹ không? Con muốn dì Thanh Ngữ làm mẹ của con.”
Hoắc Tư Mục nghe xong, nhớ lại ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của tôi khi nhìn anh, lắc đầu nói:
“Không được, vì Thanh Ngữ, bố đã đối không nên với mẹ con, nên bố sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.”
“Danh phận là vợ của Hoắc Tư Mục sẽ không bao giờ thay đổi, con cũng không được phép nói những lời như vậy trước mặt mẹ, làm mẹ buồn.”
Tôi ngồi trên xe lăn, nỗi đau khi hai lần mất đi đôi chân không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng lúc này.
Hóa ra, năm năm hôn nhân chỉ là một âm mưu.
Hóa ra, Hoắc Tư Mục yêu duy nhất chỉ có Tống Thanh Ngữ, ngay cả đứa con tôi đánh đổi mạng sống để sinh ra cũng vậy.
Đã như thế, Hoắc Tư Mục, tôi không cần nữa.
Đứa con này, tôi cũng không cần.
Một Đời Vì Nàng
Một Đời Vì Nàng
Kế mẫu thương xót ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn ân cần hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà ta.
Bà ta thường nói, ta là đích trưởng nữ, đáng lý nên lớn lên trong cảnh vàng son cao quý.
Ấy vậy mà sau lưng, lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội không chút nương tay.
Ta được bà ta dung túng đến mức không biết phép tắc, cuối cùng đến năm mười tuổi gây ra đại họa, bị đuổi ra biệt viện sống cảnh tự sinh tự diệt.
Về sau, ta được một ma ma quê mùa chẳng biết chữ nuôi lớn. Khi trở lại phủ, muội muội đã sớm được bà ta dạy dỗ thành tài nữ trứ danh kinh thành.
Kế mẫu ngoài mặt ôn hòa từ ái, sau lưng lại khinh thường rằng:
“Định An hầu phủ sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở chốn thôn dã? Một nha đầu nhà quê, sao có thể sánh với Như nhi của ta?”
Ta nghe xong chỉ mỉm cười.
Bà ta còn chưa biết, chẳng bao lâu nữa, chính mình sẽ ngã dưới tay nha đầu nhà quê này.
Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào
Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào
Tôi livestream gọi h//ồ/n, bất ngờ kết nối với con trai của một vị tài phiệt.
Hắn đưa ra một tấm bát tự.
Tôi liếc nhìn, thản nhiên nói:
“Người sống thì không thể gọi h//ồ/n.”
Hắn cười nghiêng ngả, đập bàn liên tục:
“Đó là bát tự của mẹ ruột tôi, bà đã mất nhiều năm rồi.”
Tôi nhìn hắn, giọng bình tĩnh:
“Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 dưới nhà anh. Không trụ nổi nữa đâu, tốt nhất anh nên tranh thủ gặp bà lần cuối.”
Hắn cười càng dữ hơn, mỉa mai:
“Nhà tôi chỉ có một tầng hầm thôi. Cô có lừa cũng lừa cho kỹ một chút đi!”
Rồi tiện tay re/p/o/rt luôn livestream của tôi.
Tối hôm đó, hắn quỳ sụp trước mặt tôi, run rẩy cầu xin:
“Cầu xin cô, cứu lấy mẹ tôi…”
Ấn tinh hóa quan sát, thân x/á//c thành trận pháp.
Mở qua/n t/ài cầu phát tài, đinh bảy tấc đóng chặt luân hồi.
Vụ này… hơi khó xử.
Cứu thì vẫn cứu được thôi.
Nhưng mà, phải trả thêm tiền.
Máy Bay Cô Độc
Máy Bay Cô Độc
Khi tai nạn hàng không xảy ra, chồng tôi – cơ trưởng của chuyến bay nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang, gương mặt tràn đầy khó xử.
Tôi thì không hề do dự, nhét bộ dù cuối cùng vào tay hai người bọn họ.
Kiếp trước, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, anh ta chọn đưa dù cho tôi người đang mang thai rồi định cùng Bạch Nguyệt Quang chôn thân trong vụ rơi máy bay.
Nhưng cái gọi là “cùng xuống hoàng tuyền” kia không xảy ra – Bạch Nguyệt Quang ch trong vụ tai nạn, còn anh ta thì sống sót một cách kỳ tích.
Từ đó về sau, anh ta ngày ngày ở bên cạnh tôi, chờ đứa con của chúng tôi ra đời.
Tôi ngỡ rằng mọi bi kịch đã kết thúc, nào ngờ khi con đầy tháng, anh ta lại thản nhiên bóp ch con gái ngay trước mặt tôi:
“Nếu không phải cô cứ khăng khăng bám theo, máy bay đâu có thiếu dù.”
“Cô gi//ết người tôi yêu nhất, hôm nay, tôi cũng phải để cô nếm thử cảm giác đó!”
Tôi đau đớn đến tuyệt vọng, cuối cùng cùng anh ta đồng quy vu tận.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày xảy ra tai nạn…
Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa
Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa
Trọng sinh về năm 1970, lần này tôi chọn lấy người đồ tể mà mẹ giới thiệu, từ chối anh bạn thanh mai trúc mã làm giáo viên ở nhà bên.
Tôi không còn bỏ lỡ cơ hội vào nhà máy dệt, không còn phải sống cả đời chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường, quanh quẩn trong bếp núc cơm áo gạo tiền.
Tôi sẽ không còn bị chồng cằn nhằn vì đi chợ lỡ tiêu hơn hai hào, mua hai quả quýt chua.
“Suốt ngày chỉ biết hoang phí!”
Tôi cũng sẽ không còn bị lũ trẻ trách móc chỉ vì muốn ra ngoài xả hơi vài hôm.
“Mẹ đi rồi ai trông tụi con?”
Ở kiếp này, tôi đi từ một nữ công nhân bình thường, trở thành tổ trưởng, rồi làm tới nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy. Tôi không còn chỉ là “vợ của ai”, “mẹ của ai”, mà là chính tôi – là tôi, một con người độc lập.
Tôi có sự nghiệp vững chắc, gia đình hạnh phúc. Tôi trở thành vết chu sa trong tim người năm xưa tôi từng yêu.
Còn trúc mã đời trước của tôi, người luôn coi tôi là lựa chọn dự phòng thì sao? Cô bạch nguyệt quang mà anh ta theo đuổi cuối cùng lại trở thành người phụ nữ già nua hơn tuổi vì chăm sóc mẹ chồng tai quái, không có công việc, bị chồng xem là “người ăn không ngồi rồi”.
Nữ thần của năm xưa, hoa khôi lớp học cuối cùng cũng chỉ là hạt cơm dính trên cổ áo đàn ông.
Tôi kéo cô vợ của trúc mã vào lớp đào tạo lại cho phụ nữ tại nhà máy, để cô ấy một hoa khôi từng bị lãng quên, lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.
Người Giữ Lửa Núi Rừng
Người Giữ Lửa Núi Rừng
Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi.
Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn.
Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ.
Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè.
Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn.
Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta:
“Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.”
Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ.
Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.
PHƯƠNG TIỂU VIÊN
Ta là thiếp thất do lão phu nhân cố ý mua về, nhằm đối đầu với con dâu bà — Thẩm thị.
Thế nhưng, Thẩm phu nhân chẳng những không hề làm khó ta, còn ban cho ta một gian phòng ấm áp, mỗi ngày đều có chân giò kho thơm nức mũi.
Lão phu nhân thường gửi thư tới, hỏi ta có tận lực khiến Thẩm phu nhân bực bội hay không.
Ta hồi âm rằng: “Mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay.”
Vậy mà bà vẫn không yên tâm, đích thân tới phủ xem xét.
Vừa đến nơi, liền trông thấy phu nhân đang cầm một cây thước tre nhỏ, chuẩn bị đánh ta.
Lão phu nhân liền cười híp mắt, buông lời đầy hài lòng:
“Phải phải phải, tốt nhất là giận quá mà ngã một cú, để cái thai trong bụng rơi ra ngoài luôn!”
Lão phu nhân cười vui vẻ bỏ đi, chỉ là vì tai đã kém, nên chẳng nghe rõ lời Thẩm phu nhân nói phía sau:
“Phương Tiểu Viên, ngươi thật có bản lĩnh đấy! Ba nha hoàn cũng chẳng giữ nổi chân ngươi lẻn vào bếp ăn vụng. Cứ ăn cho đầy bụng đi, rồi để xem ta còn có mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi nữa hay không!”
...
108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam
108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam
Sau lần cầu hôn thứ 108 của Giang Yến Thâm, cuối cùng tôi cũng đồng ý lấy anh ta.
Tối hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận được một đoạn video gửi đến từ một người ẩn danh.
Trong video, Giang Yến Thâm đang quỳ trên nền đá cẩm thạch giữa trung tâm thương mại, trước mặt anh là một người phụ nữ mặc váy trắng.
“Nhược Tuyết, anh sai rồi, xin em đừng rời xa anh.” Giọng nói của anh vang vọng rõ ràng trong không gian trống trải của trung tâm.
Xung quanh là đám đông tụ tập quay video, trong phòng livestream có người để lại bình luận:
“Chậc chậc, ngày cưới đã quỳ gối trước người phụ nữ khác, tên này đúng là cặn bã.”
“Lâm Nhược Tuyết là ai vậy? Không phải Giám đốc Giang mới cưới hôm nay à?”
“Anh em ơi, đặt cược nào, đoán xem tối nay Giám đốc Giang ngủ với ai!”
….
Không Ai Thoát Khỏi Luật Nhân Quả
Không Ai Thoát Khỏi Luật Nhân Quả
Chồng tôi ngoại tình, tiểu tam đến tận nhà tìm tôi: “Cháu là con gái của Hàn Huyền đúng không?”
Tôi khựng lại, phát hiện cô ta nhầm tôi là con gái của chồng mình. Thế là tôi thuận nước đẩy thuyền.
Tiệc sinh nhật của chồng, giới thượng lưu tề tựu đông đủ.
Gương mặt đầy kích động của anh ta, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi tay trong tay với tiểu tam cùng livestream chờ anh bước vào, lập tức hóa đá.
Không ngoài dự đoán, mạng xã hội nổ tung.