Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
MỘNG KIM AN: THẨM THANH MẶC
Tỷ tỷ của ta nhập cung, nay đã làm đến ngôi vị nương nương.
Vì muốn bù đắp cho vị thanh mai trúc mã năm xưa, tỷ ấy ban hôn cho ta và hắn.
Nhưng… ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.
Tuy người ấy chỉ là một thương nhân thấp kém, nhưng lại luôn lặn lội khắp trời Nam biển Bắc, tìm những món đồ nho nhỏ thú vị để dỗ ta vui.
Chàng là người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.
...
Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」
Tiền Ít, Tình Tan
Tiền Ít, Tình Tan
Sau khi trở thành bà nội trợ, chồng tôi mỗi tháng chỉ đưa cho tôi 500 tệ tiền sinh hoạt.
Thế mà còn bắt tôi dùng số tiền ấy để đi chợ, nấu cơm, đóng tiền điện nước, lo toàn bộ chi tiêu trong nhà.
Thậm chí còn mặt dày tuyên bố: “500 còn là cho nhiều đấy!”
Đàn ông trong nhà không chịu đưa tiền, thì tự nhiên sẽ có đàn ông bên ngoài đưa tiền thôi.
Khi ví tôi bắt đầu đầy lên, tôi cũng bắt đầu trang điểm, mua mỹ phẩm xịn hơn, đăng ký các khóa học đắt tiền hơn.
Đối mặt với nghi ngờ của chồng, tôi thản nhiên đáp:
“Thì là dùng 500 anh cho em để mua đó.”
Nhưng anh ta lại nổi cáu:
“500 còn không đủ mua đồ ăn, cô lấy đâu ra tiền mua mấy thứ đắt đỏ thế này?!”
Buồn cười thật, hóa ra trong lòng anh ta cũng biết rõ, 500 tệ căn bản là không đủ tiêu mà!
MƯU TÍNH CỦA CHỦ MẪU
Thành hôn chưa tròn một năm, phu quân ta liền đưa Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng làm thiếp.
Đương nhiên là ta không chấp thuận.
Lâm Mạn Nhu cậy được sủng ái, liền kiêu ngạo ngang ngược, cùng ta đối đầu gay gắt.
Toàn bộ hầu phủ bởi thế mà u ám hỗn loạn, gà chó không yên.
Đến cuối cùng, ta mất đi cốt nhục trong bụng, cũng mất luôn khả năng làm mẹ.
Còn Lâm Mạn Nhu… thì mất mạng.
Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên thối nát vô cùng.
Cả Thịnh Kinh đều đồn rằng: chủ mẫu của An Nam hầu phủ ngu dại hay ghen, độc ác như rắn rết.
Phụ mẫu ta vì muốn bảo toàn danh tiếng cho phủ Quốc Công, đành chủ động mở miệng, cho phép phu quân ta nạp thêm một người khác làm vợ, lại còn để nàng ta đường hoàng trở thành bình thê.
Người hắn lấy không ai khác, chính là biểu muội của hắn.
Về sau ta mới biết, người hắn chân thành yêu thương, xưa nay đều là vị biểu muội ấy.
Ta và Lâm Mạn Nhu, bất quá cũng chỉ là bàn đạp cho họ mà thôi.
Ta bị nhốt trong biệt trang, sống cô quạnh suốt ba mươi năm.
Sau đó — ta trọng sinh
...
Ánh Trăng Riêng Của Em
Vào ngày tôi nhận được kết quả phỏng vấn, vô tình lướt thấy một bài viết:
[Rốt cuộc sức s//át thư//ơng của “ánh trăng sáng” lớn đến mức nào?]
Bình luận hot nhất vừa mới được đăng.
[Nói chuyện của tôi nhé, cậu ấy từng thầm yêu tôi hồi cấp ba, mấy hôm trước đi xin việc lại tình cờ gặp nhau.]
[Dù tôi không bằng ai, cậu ấy vẫn khiến tôi trở thành người nổi bật giữa muôn người.]
Ảnh kèm theo là tấm ảnh tốt nghiệp năm 18 tuổi của họ.
Cô gái mặc váy trắng, bóng lưng thon gầy, trông ngoan ngoãn và dịu dàng.
Chàng trai nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, góc nghiêng khuôn mặt vừa sạch sẽ vừa… quen thuộc.
Điện thoại khẽ rung lên — là tin nhắn thông báo tôi bị từ chối phỏng vấn.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra — cô ta chính là ánh trăng sáng của Tạ Thanh Việt, và thứ bị cô ta “gi.t ch.t”… chính là tiền đồ của tôi.
Thà làm cây đợi xuân, còn hơn quay đầu làm chim lạc bầy.
Tôi có thể cho phép mình yêu sai, đ//au kh//ổ vì tình.
Nhưng tiền đồ, tự do, cuộc sống của tôi — tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
A Trạch
A Trạch
Sau khi tôi thuê bảo mẫu nam…
Mẹ chồng mắng tôi là đồ k/ỹ n/ữ, h/án/g không chịu khép.
Tôi cười, đưa cho bà một quả vải:
“Mẹ cũng thèm à?”
Cho đến khi camera ghi lại được bộ mặt thật của chồng tôi, tôi mới hiểu —
Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu, đã là một trò lừa.
BÌNH DỊ MỘT KIẾP PHU THÊ
Ta nhặt được hắn trong lúc hắn khốn đốn nhất, ta đem hắn về nhà nuôi dưỡng, lại mượn ân cứu mạng mà ép hắn lấy thân báo đáp.
Dung mạo ta tầm thường, chân lại tật nguyền, nhưng trong tay lại có chút ngân lượng, cũng chỉ đủ cầm cự qua ngày.
Thiên hạ thường nói: “Hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Hoa trong miệng thiên hạ không phải ta, mà là hắn.
Trong miệng họ, ta... là phân trâu.
Ta sớm đã biết, rồi cũng có một ngày hắn sẽ rời khỏi ta mà đi.
Thế là ta cứ chờ, chờ mãi…
Chờ đến khi hắn thi đỗ Trạng nguyên, quyền cao chức trọng, một bước lên mây...
...
Cầu Vồng Sau Mưa
Cầu Vồng Sau Mưa
Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cháu trai, chồng tôi cố tình tìm cớ đuổi tôi đi, rồi đưa người yêu cũ ngồi vào ghế chính giữa bàn tiệc.
Khi tôi đến nơi, thứ đập vào mắt là cảnh cô ta với dáng vẻ đài các, y như bà chủ nhà, đang cười tươi rói, đích thân đeo cho cháu tôi chiếc vòng khóa vàng 30g mà tôi mua, miệng còn xưng là “bà nội”.
“Chỉ là để cho Nhã Cầm được trải nghiệm cảm giác làm bà nội một lần, em đến vậy mà cũng không chịu được à? Hôm nay là đại sự, đừng làm mất mặt!”
Tôi quay sang nhìn con trai, nó chẳng nói một lời, bế cháu nhỏ đang quấy khóc, dúi vào tay tôi rồi đẩy tôi ra ngoài.
“Cô Linh, cô đến muộn rồi đấy, thằng bé đói với buồn ngủ lắm rồi, cô đưa nó xuống nghỉ đi.”
Rồi nó quay sang giải thích với nhà thông gia bên vợ từ nước ngoài mới về:
“Người giúp việc dưới quê ấy mà, tuổi cũng lớn rồi, làm việc hơi chậm, mong bác thông cảm.”
Cô Ấy Không Còn Là Của Anh
Cô Ấy Không Còn Là Của Anh
Tôi bẩm sinh có giác quan thứ sáu cực nhạy, đêm qua mơ thấy công ty sắp phá sản, chỉ có mua được một nghiên mực cổ trong buổi đấu giá mới có thể hóa giải tai ương.
Tôi đã dặn dò chồng đừng động vào số tiền trong tài khoản, vậy mà lúc “châm đèn trời”, xác minh số dư thất bại.
Nhìn thấy thông báo trừ 1,88 tệ trong dịch vụ tiết kiệm “Bút Bút Tán”, tôi chợt hiểu ra cuộc hôn nhân bảy năm giữa tôi và Hạ Dụ Thành, đến đây là kết thúc rồi.
Rời khỏi sàn đấu giá, tôi lập tức đến bệnh viện làm thủ thuật bỏ thai, rồi tìm luật sư để chuẩn bị đơn ly hôn.
Sau này, khi Hạ Dụ Thành nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn, anh ta còn ngây ra, không hiểu chuyện gì.
“Em à, em đang đùa sao? Thực tập sinh ở công ty tiện tay giúp anh mở dịch vụ ‘Bút Bút Tán’, không cẩn thận trừ mất 1,88 tệ. Chỉ vì thiếu đúng 1,88 tệ trong tài khoản 50 triệu, mà em đòi ly hôn anh ư?”
“Đúng vậy, chỉ vì 1,88 tệ này.”
Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi
Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi
Mẹ tôi vì bảo vệ tôi mà ly hôn với ba.
Bà dắt tôi chuyển đến sống trong một căn hầm tồi tàn.
Ngày nào cũng đi sớm về khuya, làm việc quần quật để nuôi tôi ăn học.
Tôi luôn thấy day dứt.
Sau giờ học liền đi làm thêm để san sẻ gánh nặng với mẹ.
Cuộc sống nghèo khổ, vất vả.
Nhưng lòng tôi luôn ngập tràn biết ơn mẹ.
Cho đến một ngày, đứa em trai đã lâu không liên lạc bất ngờ gửi tin nhắn cho tôi:
“Chị ơi, mau mở ra đi, cuộc sống luôn đầy bất ngờ mà!”
Tôi nhíu mày, tiện tay bấm vào đường link nó gửi.
Màn hình hiện lên một trang livestream, đang đứng đầu về lượt xem.
Tiêu đề rành rành đập vào mắt:
“Kế hoạch cải tạo người chị, Ngày thứ 123 của năm thứ 7.”