Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Cứu Lấy Con Gái
Cứu Lấy Con Gái
Con gái tôi bị một kẻ giết người hàng loạt sát hại, tôi truy lùng hung thủ suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng đưa hắn ra pháp luật, nhưng hắn lại không thừa nhận đã giết con tôi.
Trong khi đó, chồng cũ đã tái hôn với em gái tôi, có con trai con gái đủ cả, gia đình hạnh phúc viên mãn.
Còn tôi thì lao lực mà bệnh, cuối cùng mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Trước lúc chết, em gái nói cho tôi biết, chính nó là người đã giết rồi chôn con tôi.
Cũng chính nó là người suốt bao năm qua luôn khích lệ tôi dù ly hôn cũng phải kiên trì truy tìm hung thủ, đòi lại công bằng cho con.
Từng chút từng chút, nó loại bỏ hết những gì cản đường, chiếm lấy toàn bộ những gì thuộc về tôi.
Tôi gom chút sức lực cuối cùng đẩy nó xuống khỏi cửa sổ, cùng kéo nó chết chung.
Mở mắt ra, tôi sống lại rồi, trở về buổi sáng hôm con gái tôi mất tích.
Người Thừa Kế Bị Loại Bỏ
Người Thừa Kế Bị Loại Bỏ
Tôi trúng số 5 triệu tệ, đang định báo tin vui.
Ba mẹ lại lấy di chúc ra bắt tôi ký.
[Toàn bộ tài sản sẽ do cháu trai Lê Gia Bảo thừa kế…]
Anh trai giơ tờ kết quả kiểm tra u xơ của tôi lên:
“Cô bị ung thư rồi, không chữa được đâu, đừng hoang phí tiền nữa.”
“Ký vào di chúc, giao hết tiền cho Gia Bảo, chết rồi mới có người lo hậu sự cho cô.”
Tôi xé nát tờ di chúc ấy, không nói gì về chuyện trúng số.
Ngay tại chỗ đó, họ viết “Giấy cắt đứt quan hệ huyết thống”, đánh gãy chân và xương vai tôi, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi tự sinh tự diệt!
Trong lòng tôi cười lạnh: Cơ thể tôi rất khỏe, đã đoạn tuyệt quan hệ thì tiền trúng số để tôi tự tiêu.
Cuộc Đời Tôi, Tôi Nắm Giữ
Cuộc Đời Tôi, Tôi Nắm Giữ
Con em kế mới đến suốt ngày giành giật đồ của tôi.
“Chị ơi, phòng chị rộng ghê á.”
Không cần nó mở miệng, ba tôi đã tống tôi ra khỏi phòng, bắt dọn vào cái kho chật chội.
“Ước gì em cũng có bạn trai tốt như anh Sở Hàn của chị.”
Ngay hôm đó, Sở Hàn đá tôi, nói em kế mới là chân ái của hắn.
“Chị giỏi thật đó, không như em, đến bài luận cũng chẳng viết nổi.”
Trước buổi phản biện kín, giảng viên đưa bài luận tốt nghiệp của tôi cho nó.
Ba khốn nạn tôi không cần, thằng người yêu tồi thì cho luôn.
Nhưng đã dám cướp bài luận tốt nghiệp của tôi, thì tao sẽ lấy mạng mày!
Tôi Và Mẹ Trọng Sinh
Tôi Và Mẹ Trọng Sinh
Những năm 90, vật chất còn khan hiếm.
Nhà mãi mới hầm được con gà, mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai chú Vương hàng xóm.
Lúc ba hỏi đến trong bữa cơm, mẹ nói tôi là người đã ăn.
Tôi không nhận, mẹ liền mắng tôi là đồ chuyên nói dối.
“Chính mày ăn, chính mày ăn, ăn rồi còn không chịu nhận, tao đ/á/n/h ch.t cái đồ nói dối nhà mày…”
Và rồi bà thật sự lỡ tay đ/á/n/h ch.t tôi.
Lần nữa mở mắt, tôi lại đang ngồi ở mâm cơm, mẹ cười gượng bảo: đùi gà là do Phương Phương ăn.
Lần này tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
“Ba, đùi gà là con ăn đó, mẹ đâu có đem cho chú Vương đâu!”
Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan
Họ Nói: Cam Chịu Mới Là Khôn Ngoan
Tôi là một nghệ sĩ hạng ba trong giới giải trí, bỗng nổi tiếng chỉ vì một bữa cơm tất niên.
Cậu họ giả vờ say rượu làm phiền tôi, mấy người họ hàng lại khuyên nhủ:
“Ngày Tết mà.”
“Cậu ấy say rồi.”
“Không có ác ý gì đâu.”
“Dù sao cũng là bậc trưởng bối.”
Tôi cầm lấy chai rượu:
“Tôi cũng không có ác ý, giúp mọi người thêm tí sắc màu cho năm mới thôi.”
Ai mà ngờ, ông chủ nhà hàng lại lén livestream bữa cơm tất niên nhà tôi.
Cư dân mạng hả hê hết cỡ:
“Tuyệt vời ông mặt trời, chị Từ Diệu đỉnh quá!!! Mắng người đã miệng thật sự!!!”
“Phim sau, tôi muốn xem chị ấy đóng vai nữ chính mạnh mẽ!”
Bụng Bầu Báo Thù
Bụng Bầu Báo Thù
Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc, trong một lần thi đấu không may bị đối thủ đánh trúng chỗ hiểm, tuy không mất mạng nhưng lại dẫn đến khó có con.
Tôi cùng hắn lặn lội khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, khó khăn lắm mới mang thai được.
Hắn sợ tôi bị quấy rầy nên vừa sắp xếp cho tôi ở trong biệt thự riêng để an thai, thì quay lưng đi đã lén lút mập mờ với cô thư ký của hắn.
Cô thư ký trẻ tuổi nóng nảy ấy cứ tưởng tôi là tiểu tam lẳng lơ, tìm đến biệt thự nơi tôi đang dưỡng thai.
“Cô bụng to như thế này rồi mà vẫn không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tôi? Hôm nay tôi phải cho cô biết kết cục của kẻ lẳng lơ là gì!”
Tôi vừa mở miệng giải thích, cô ta đã nhắm thẳng bụng tôi mà đá tới tấp.
Máu thấm đỏ váy bầu, cô ta vẫn chưa dừng tay, còn điên cuồng sai người lôi tôi ra khỏi biệt thự, nói phải cho tất cả phụ nữ trên đời thấy rằng làm tiểu tam thì không có kết cục tốt.
Tôi vật vã cầu cứu trong khu biệt thự vắng vẻ, mãi đến khi có hàng xóm phát hiện ra tôi đang hấp hối mới gọi cho chồng tôi.
Tôi nghe thấy hắn nói trong điện thoại: “Cô ấy còn nhỏ, chỉ đùa hơi quá đà thôi, chắc không đến mức chết người đâu.”
Hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, tôi yếu đến mức không thốt ra nổi tiếng nào.
Hắn nói trong điện thoại: “Vợ à, cố chịu chút, anh xong việc sẽ về với em…”
Trong tiếng nền phía hắn vang lên âm thanh đặt cược thắng thua trong sới cá độ đấm bốc.
“Chồng ơi, cứu em với!”
“Đã bảo là anh đang cá cược đấm bốc rồi mà! Làm gì có thời gian cứu em, em cố gắng chịu thêm chút nữa đi!”
Nghe hắn nói cá độ còn quan trọng hơn tôi, tôi tức đến mức chết không nhắm mắt!
Vừa mở mắt ra, tôi phát hiện mình quay lại đúng ngày bị hành hạ đến chết hôm đó.
OANH THỜI
Tân phi mới nhập cung đều phải tới vấn an Hoàng hậu.
Ta ngồi ở vị trí cao, lặng lẽ nhìn Tạ Tương đang quỳ trước mặt.
Gương mặt kia, có bảy phần tương tự ta.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ta chỉ là thế thân của nàng.
Sau này, bệ hạ đích thân tới tẩm cung của ta, chậm rãi nói:
“Oanh Thời, trẫm định lập Nam Phong làm Hoàng hậu. Sắc phong nàng làm Hoàng quý phi, được chứ?”
Ta nhìn hắn, đáy mắt là một mảnh băng lạnh.
...
Ba Tôi Ngoại Tình
Ba Tôi Ngoại Tình
Kiếp trước, ba tôi 59 tuổi bị phát hiện ngoại tình, ông quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi.
Nhưng vừa làm xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền cuỗm hết tiền trong nhà, dắt theo tiểu tam và con trai của ả cao chạy xa bay.
Mẹ tôi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, ôm hận mà qua đời.
Tôi sống lại đúng vào ngày ba lên cơn cao huyết áp, cần cấp cứu.
Ông ngồi trong phòng khách, tay ôm ngực cầu cứu: “Uyển Uyển, mau… mau gọi xe cứu thương…”
Còn tôi thì đang nằm trong phòng ngủ, thong thả đeo tai nghe.
Ừm, bài hát này nghe hay thật.
Bi Kịch Trên Chiếc Xe Sang
Bi Kịch Trên Chiếc Xe Sang
Vào ngày A thị mưa to gió lớn, một cây cổ thụ bật gốc đ .è nát một chiếc xe sang, hai người trong xe t .ử v0ng tại chỗ.
Chiếc xe đó cực kỳ hiếm, trong nhóm lớp bàn tán rôm rả, bảo rằng cả thành phố chỉ có một chiếc như vậy.
Bạn học Trần Ngọc Tú ghé sát tai tôi, hí hửng nói:
“Xong rồi! Chắc chắn là con bảo thời kê nhà cậu đấy, ba mẹ cậu tiêu đời rồi!”
“Chắc lại lái xe đi khoe khoang, bị cây đập ch .t thì đáng đời! Ha ha ha!”
“Lý Tiểu Đào, người mà kiêu căng quá cũng không có kết cục tốt đâu, coi chừng người tiếp theo ch .t là cậu đó!”
Tôi hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng.
Bỗng điện thoại nhận được tin nhắn:
【Tiểu Đào, trời mưa trên đường về có to lắm không con?】
【Ba mẹ giờ chẳng ra ngoài nổi, chắc không đến đón con ở điểm cuối được rồi.】
Tôi vừa lau nước mắt vừa vội nhắn lại:
【Gì cơ? Không phải chiếc xe gặp nạn là xe nhà mình sao? Vậy ba mẹ…】
Mẹ tôi gửi một tin nhắn thoại, giọng dè dặt:
【Là nhà Trần Ngọc Tú, ba mẹ con bé thuê một chiếc y hệt xe nhà mình.】
Hối Hận Đã Muộn
Hối Hận Đã Muộn
Hai thanh mai trúc mã của tôi cùng lúc đem lòng yêu cô học sinh nghèo mà nhà tôi đang tài trợ, đến mức không tiếc lao vào đánh nhau vì cô ta.
Tôi vốn không quan tâm, cho đến khi chính buổi tiệc mừng công do tôi tự tay chuẩn bị lại đột ngột biến thành lễ đính hôn giữa cô ta và thanh mai trúc mã của tôi – Cố Cẩn Văn.
Cô ta mặc chiếc váy do mẹ tôi thiết kế khi còn sống, đứng trên sân khấu rực rỡ chói mắt.
Tôi suy sụp òa khóc, mất kiểm soát yêu cầu cô ta cởi đồ ra, nhưng lại bị người ta mắng là điên, trở thành trò cười khắp thành phố.
Giữa lúc hỗn loạn tranh cãi, thanh mai trúc mã khác – Kỷ Tu Viễn – lại cầm một bó hoa hồng thật lớn cùng nhẫn kim cương quỳ một gối cầu hôn tôi, ánh mắt chân thành tha thiết.
Tôi tưởng hắn thật lòng, nên đã đồng ý.
Nhưng ba năm sau khi cưới, tôi vô tình nghe thấy hắn trò chuyện với bạn.
“Tu Viễn, cưới rồi thì sống đàng hoàng một chút, đừng để Tâm Tâm phát hiện cậu vẫn còn qua lại với Lâm Dĩ Đường.”
“Yên tâm, cô ấy sẽ không biết đâu. Nếu năm đó Đường Đường không chọn Cố Cẩn Văn, vì muốn cô ấy hạnh phúc thì sao tôi lại quay sang cưới Thẩm Trúc Tâm?”
“Chỉ cần Đường Đường hạnh phúc, tôi cam lòng hy sinh bản thân. Nhưng con người rốt cuộc cũng sẽ thay đổi, giờ tôi chỉ mong Thẩm Trúc Tâm biến khỏi cuộc đời tôi.”
Đã vậy thì, tôi rời đi như hắn mong muốn.