Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật
Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90
Văn án
Sinh ra đã có hộ khẩu ở kinh thành, dung mạo như hoa trong ngõ nhỏ. Theo đuổi Từ Mộng, ngay cả mấy cậu bé trong hẻm cũng có thể xếp thành một hàng dài. Thế nhưng bước ngoặt vận mệnh lại đến đúng năm nàng thi đại học.
Thi trượt, mẹ bất ngờ qua đời, công việc thì vấp trắc trở khắp nơi...
Mãi đến trước khi lìa đời nàng mới biết: giấy báo trúng tuyển đã bị người ta lấy mất, tiền đền bù giải tỏa nhà cũ cũng bị cướp đoạt, ngay cả cái chết của mẹ cũng đầy nghi hoặc. Có người đã mạo danh nàng, cả đời sống thuận buồm xuôi gió, còn nàng thì ôm hận mà chết.
Mở mắt ra lần nữa, Từ Mộng trở về con ngõ quen thuộc, căn tứ hợp viện rách nát, hàng xóm ồn ào náo nhiệt. Nhìn tờ lịch treo tường in rõ con số 1990, nàng đã quay lại mùa hè trước kỳ thi đại học một năm.
Lần này, Từ Mộng nắm tay mẹ bước ra khỏi cánh cửa nhà ấy…
---
Tag: Làm ruộng văn · Xuyên thư · Sảng văn · Niên đại văn · Nhẹ nhàng
Vai chính: Từ Mộng, Hàn Quý Minh
Một câu tóm tắt: Chính văn đã hoàn.
Thông điệp: Luôn tích cực, hướng về phía trước.
---
Thập Niên 70: Quân Tẩu Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Làm Giàu
Kiếp trước, Tô Nhiễm Nhiễm ngu ngơ mà bỏ lỡ người đàn ông hết lòng yêu thương cô. Đến khi anh vì cứu cô mà chết oan trong trận đại hồng thủy, hình bóng anh cứ day dứt, ám ảnh cô mãi trong từng giấc ngủ chập chờn.
Ông trời thương tình, ban cho cô một cơ hội làm lại từ đầu. Trở về ngày anh đề nghị ly hôn, Tô Nhiễm Nhiễm ôm lấy giọt máu của anh trong bụng, mang theo không gian Linh Tuyền thần bí quý giá, quyết tâm sửa chữa mọi lỗi lầm.
Kiếp này, cô sẽ không bao giờ buông tay. Cùng chồng về hải đảo xa xôi, cùng nhau vượt qua gian khó, chăn nuôi, cày cấy, tích lũy của cải… và quan trọng nhất là trân trọng tình sâu nghĩa nặng mà kiếp trước cô đã vô tình đánh mất.
Còn Thẩm Hạ – người đàn ông ít nói, chất phác – nay lại được người vợ bé nhỏ chủ động nũng nịu, ôm ấp hôn anh. Trong lòng anh vừa hoang mang vừa hạnh phúc, chỉ còn biết nuốt nước bọt, ghìm nén cảm xúc mà xác nhận:
“Nhiễm Nhiễm, em đã suy nghĩ tường tận rồi chứ? Về sau này… chẳng còn cơ hội nào để hai ta ly hôn đâu đấy.”
Và đáp lại anh, là nụ cười dịu dàng cùng tình yêu thiết tha, bỏng cháy, điều mà anh vẫn hằng mong đợi.
✨ Một câu chuyện ngọt ngào, ân ái, vừa có không gian thần bí, vừa có người quân nhân kiên cường sắt đá cùng cô vợ hiền thục mà vẫn mạnh mẽ.
Khi Tôi Và Bạn Thân Cùng Xuyên Vào Kịch Bản Phim Cẩu Huyết
【Bạn thân song xuyên + Quân hôn + Thay đổi kết cục + Làm giàu phát tài + Vả mặt】
Trì Ngọc Nhan và Hứa Bán Hạ xuyên vào đúng kịch bản được viết ra cho hai người họ.
Vừa xuyên tới đã rơi ngay vào đêm tân hôn, hơn nữa cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ đều là tử địch.
Để có thể sống sót ở nhà chồng, hai người đành phải giả làm nguyên chủ, tiếp tục đóng vai kẻ thù không đội trời chung. Thế nhưng, trong những lần va chạm, họ lại hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ là… dù sao họ cũng chỉ là những nữ phụ độc ác trong kịch bản. Nếu không tìm ra “nữ chính” thật sự, cuộc sống của họ sẽ chẳng thể yên ổn. Nhưng rồi, từng nhân vật phụ lần lượt xuất hiện, tất cả đều bị cô bạn thân đánh cho thảm hại.
Đến cuối cùng, họ mới sững sờ phát hiện—nữ chính vốn được định sẵn từ đầu, đã bị họ dẫm nát dưới chân từ lâu.
Trì Ngọc Nhan ôm bụng bầu, ngắm dáng vẻ bá khí của cô bạn thân mà khẽ thở dài:
“Các người nói xem, đi chọc ai không chọc, lại dám động vào bạn thân của tôi… bị hóa vàng cũng chẳng oan!”
Trọng Sinh Lần Này, Tôi Chỉ Sống Cho Mình
Tôi bị chính chị ruột hãm hại đến mất mạng.
Bạn trai cũ sau đó lại cưới chị ta, còn sinh một đứa con gái để gọi là “tưởng nhớ tôi”.
Bọn họ thậm chí còn đưa cả cha mẹ đến trước mộ, thay tôi “rộng lượng bỏ qua” cho tất cả lỗi lầm của chị ta.
Xin lỗi, trò kịch giả tạo này là muốn diễn cho ai xem vậy?
Tôi lơ lửng trên cao, bật cười khinh miệt.
Rồi… tôi quay lại một lần nữa.
Quay về đúng khoảnh khắc bữa cơm tất niên giữa hai nhà Giản – Lục.
Tình Cha Sắc Lạnh
Tình Cha Sắc Lạnh
Chồng tôi là một ông bố mê c/on gái đến mức bện/h h/o ạ.n.
Mê đến độ nào?
Từ tắm rửa, đút ăn, thay đồ đến cho con uống 💊tất tần tật đều do anh ấy tự tay làm, chưa bao giờ đến tay tôi.
Thậm chí, quà kỷ niệm ngày cưới tôi tặng, một chiếc thắt lưng Hermès – anh ta còn rút ra cho con gái đu dây như chơi xích đu.
Và cũng vì vậy, khi con gái n.h ả/y lầu, chồng tôi hoàn toàn phát đi/ê/n.
Bất Vi Thiếp
Bất Vi Thiếp
Tin tức Hoài Thục công chúa bệnh nặng truyền đến, Tạ Tướng Thời say túy lúy một trận.
Ngày hôm sau, hắn liền truyền lệnh chuẩn bị hôn lễ, nói muốn nghênh thú công chúa.
Tiểu tư trong phủ đều nhìn nhau.
Chỉ vì bảy năm trước – Ta, thân là công chúa hòa thân, đã được Hoàng đế Chu quốc gả cho Tạ Tướng Thời, trở thành đương gia chủ mẫu của hầu phủ này.
“Hoài Thục tâm thiện si tình, vốn không nên chịu nỗi khổ tương tư này. Nay nàng bệnh nặng gần chet, tâm nguyện duy nhất là được gả cho ta làm thê. A Ninh, giáng thê thành thiếp là làm cho người ngoài thấy, nàng vĩnh viễn là thê tử duy nhất trong lòng ta.”
Đối với điều này, ta không khóc không làm loạn, thậm chí còn mỉm cười gật đầu đồng ý.
Chỉ vì ba ngày trước, phụ hoàng phi long truyền thư, nói hai nước đã đạt thành hiệp nghị, không lâu nữa sẽ đón ta về nước.
Ta, sắp được về nhà rồi.
Hai mươi nghìn và tình thân
Anh tôi trúng số được năm triệu.
Hào hứng quá, anh lập tức chuyển cho tôi hai mươi nghìn.
Tôi vừa ấn xác nhận nhận tiền xong thì mẹ đã gọi tới ngay.
“Chi Chi, sao con có thể nhận tiền của anh con được? Nó chỉ có ý tượng trưng thôi, mau chuyển lại đi.”
“Anh con sắp cưới vợ rồi, con nhận tiền như thế thì chị dâu mới sẽ nghĩ gì?”
Tôi sững người.
“Trước đây con từng bỏ ra hơn ba trăm nghìn cho anh ấy, giờ nhận lại hai mươi nghìn thì có gì sai?”
Mẹ tôi lập tức quát lên:
“Con định để anh con ế vợ à? Sao mẹ lại sinh ra cái đồ vô ơn như con chứ!”
Khoảnh khắc đó, tim tôi lạnh đi một nửa.
Bọn họ không biết, tấm vé số mà anh tôi trúng, tôi cũng mua hai tờ y hệt.
Bạn Trai Lén Xài Ví Nhỏ Của Tôi
Bạn Trai Lén Xài Ví Nhỏ Của Tôi
Tôi và bạn trai cùng tiết kiệm tiền qua “ví nhỏ”, đột nhiên nhận được thông báo trừ 9.000 tệ.
Bạn trai làm bộ tội nghiệp đáng thương:
“Em à, anh tiêu hết tiền sinh hoạt rồi~ Cực nhọc nhờ tiểu phú bà bao nuôi nha~”
Tôi nhìn vào bản sao kê của ví nhỏ, lặng người suy nghĩ.
Ngay sau đó, tôi chuyển luôn 10.000 tệ còn lại trong ví:
“Trùng hợp ghê, em cũng có việc gấp cần dùng tiền.”
Tết Này Không Có Chịu Thiệt
Tết năm nay về quê, tôi chuẩn bị cho mỗi đứa cháu – một trai, một gái – một túi quà vặt thật to.
Thằng cháu trai lập tức đòi giật túi của chị nó.
Tôi khuyên:
“Cả hai túi đều giống nhau mà.”
Nó vừa khóc vừa gào vừa lăn ra đất, la hét đến chói tai:
“Không, không, không! Con muốn của chị cơ!”
Được thôi, được thôi.
Tôi mỉm cười, lấy ra một chiếc váy công chúa.
“Thích cướp đồ của chị mày à? Thế thì mặc luôn váy của chị mày nhé, còn đứng đực ra làm gì? Cởi đồ ra!”
Cô ba tôi bước lên nói:
“Giang Mãn, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại chấp trẻ con thế?”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Cô cũng gần năm mươi rồi, còn chấp cháu gái hai mấy tuổi làm gì?”
Cô cả lớn bĩu môi:
“Nhìn con nhóc Giang này dữ như thế, sao mà lấy chồng nổi.”
Tôi nói:
“Cô đừng vội, từng người một, ai muốn mắng thì đều có phần.”
01
Trước khi xuống xe, đến cổng nhà, ba tôi còn dặn đi dặn lại:
“Bốn không nhớ chưa?”
Tôi ậm ừ:
“Không nghe – không nhìn – không cãi – không lật bàn.”
Ba mẹ tôi cũng hơi lo, vì tôi từng gây náo loạn bữa cơm tất niên một lần.
Nhưng thôi, anh hùng cũng đến lúc xế chiều, chuyện cũ như khói bay.
Tôi tự nhủ mấy năm nay mình đã dịu tính đi nhiều.
Người thân lần lượt kéo đến, khách khí trò chuyện trong phòng khách.
Ban đầu tôi cũng phối hợp đáp lời.
“Nghe nói năm nay nhiều công ty lớn sa thải nhân viên lắm, Tiểu Giang à, công ty cháu thế nào?”
“Cũng ổn ạ, cháu làm ADC cho giải LPL, trụ sở ở Los Angeles, triển vọng khá tốt.”
“Cái gì thế… nghe không hiểu, lương bao nhiêu?”
“Chưa tới mười vạn.”
“Cụ thể đi?”
“Ba ngàn rưỡi.”
“Giang, năm nay hai mươi sáu rồi nhỉ, sao chưa thấy có người yêu?”
“Ô, cháu có hai đứa con rồi.”
“Cái gì?”
“Một đứa lai Nga – Anh, một tuổi rưỡi, một đứa bản địa, còn cha nó là ai thì cháu không biết.”
Cả họ trố mắt, im phăng phắc.
Mẹ tôi vội phá tan bầu không khí:
“Ha ha ha, nó nói hai con mèo nó nuôi đấy.”
Cô cả nhíu mày:
“Con gái lớn rồi mà chẳng biết điều, bây giờ đàn ông ai thích kiểu thế này chứ?”
Tôi thản nhiên lắc ngón tay:
“Trên một ứng dụng cháu có 17 bạn trai, ứng dụng khác 39 vị hôn thê, còn một nền tảng nữa có 12 người dự bị. Chỉ là tạm thời cháu chưa chọn thôi. Cô muốn xem bụng 6 múi của bạn trai cháu không?”
Ba tôi hốt hoảng nhét luôn miếng xoài sấy vào miệng tôi.
Có lẽ thông tin tôi vừa thả ra hơi quá tải, nên cả đám họ hàng tạm tha cho tôi.
Tôi ngoắc cháu trai và cháu gái lại, mỗi đứa đưa một túi quà vặt to đùng.
Cháu gái mới vào lớp 1, búi tóc hai bên, đôi mắt to long lanh, giọng ngọt như kẹo:
“Cảm ơn cô ạ.”
Tôi cười, còn chưa kịp nghĩ câu chúc, thì thằng cháu trai đã xị mặt:
“Con muốn cái túi có hình như của chị! Con không cần cái này! Chị ơi, đổi cho em!”
Môi nó mím lại, mặt sắp sụp xuống đến nơi.
Tôi vội nói:
“Chỉ khác màu túi thôi, bên trong y hệt nhau, thật đấy.”
Nhưng nó không nghe, “oa” lên một tiếng, ném túi xuống đất, giậm mạnh mấy cái:
“Mẹ! Con muốn cái của chị! Con chỉ muốn cái của chị thôi!”
Tôi sững sờ – đúng là lần đầu thấy đứa trẻ nào có thể trong 5 giây biến mặt mũi thành bãi chiến trường nước mắt, nước mũi như vậy.
Hồi bé mà tôi dám làm thế, đã được “giáo dục yêu thương” ngay lập tức.
Chị dâu tôi đẩy nhẹ cháu gái:
“Nhược Nhược, không thấy em khóc à? Con là chị thì nhường em một chút không được sao? Tết nhất mà, mau đưa cho em đi, khóc lóc làm gì?”
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt chị ấy lại liếc tôi đầy ẩn ý.
Cháu gái xem chừng quen cảnh này rồi.
Nó cúi đầu chuẩn bị bước tới:
“Em đừng khóc nữa, chị đổi…”
Nhưng tôi lập tức chen vào chắn đường.
Tôi ngồi xuống, nghiêm túc nói với thằng bé:
“Cô nói lại lần nữa, đồ ăn vặt bên trong giống nhau hết. Cô chưa bao giờ thiên vị ai. Nếu con thật sự thích túi của chị, con nên hỏi chị xem có đổi cho con không, chứ không phải nằm lăn ra ăn vạ.”
Thằng bé chẳng thèm nghe, thấy không được như ý liền gào to hơn:
“A a a a a! Con chỉ muốn cái này! Chỉ cái này thôi!”
Mấy ông bà lớn vừa rồi còn nói cười giờ giả vờ như không thấy.
Được lắm, mọi người không nói thì tôi nói.
Tôi mỉm cười, lôi từ trong túi ra một chiếc váy công chúa, túm thằng nhóc đang nằm đất dựng dậy:
“Nào, thích cướp đồ của chị mày đúng không? Giờ mặc váy của chị mày đi!”
Thằng bé bị giọng tôi bất ngờ nâng cao dọa đứng hình.
Tôi ghé sát mặt, giọng vẫn đanh:
“Còn đơ ra làm gì? Cởi đồ đi!”
Một đứa nhóc vài tuổi mà đòi đấu pháp với tôi – kẻ đã luyện hơn chục năm?
Đúng là tự tìm ăn đòn!
Là Do Em Sai Lầm
Là Do Em Sai Lầm
Tôi ở nhà làm nội trợ, mỗi khi giơ tay lên để xin tiền, Thẩm Diệp luôn dùng giọng ghê tởm nói:
“Chúng ta không có tình cảm à? Sao cứ mở miệng ra là xin tiền? Trong mắt em tôi là cây ATM à?”
Sau đó tôi tìm được một công việc, thường xuyên làm thêm giờ, về nhà rất muộn.
Thẩm Diệp mỗi lần đều đợi đến đói meo mà chẳng chịu làm đồ ăn:
“Mấy ngàn đồng lương đó của em quan trọng lắm à? Gia đình quan trọng hay công việc quan trọng?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Công việc.”
Thẩm Diệp cười nhạt: “Nếu công việc quan trọng thì em còn ở với anh làm gì, phá thai đi, ly hôn đi!”
Anh ta biết tính cách của tôi, không phải là người quá mạnh mẽ, huống hồ tôi yêu anh ta, năm đó thà đoạn tuyệt quan hệ cha con với bố mình cũng phải ở bên anh ấy.
Offer của công ty lớn, nói từ chối là từ chối, chỉ vì anh ta muốn tôi ở nhà làm nội trợ.
Bây giờ đã mang thai, càng không thể bỏ đứa bé trong bụng được.
“Được, ly hôn.”
Nghe tôi nói ly hôn, Thẩm Diệp cười càng thêm phách lối:
“Ngày mai gặp nhau ở phòng hộ tịch, nếu em không đến, cả đời này tôi sẽ khinh em!”
Ngày hôm sau, tôi đúng hẹn đến phòng hộ tịch, nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Diệp đâu.
“Anh đang ở đâu?”
Thẩm Diệp: “?”