Tiên Hiệp
Tiên hiệp xây dựng thế giới tu luyện, thần tiên, phép thuật kỳ ảo.
Truyện mới cập nhật

Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu nay
Ôn Sương Bạch xuyên vào một quyển sách, trở thành một tu sĩ nghèo kiết xác.
Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc đã đành, vậy mà nàng còn có… một vị hôn phu.
Người kia dung mạo tuấn mỹ, khóe mắt lại có nốt lệ chí câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc thay, hắn chính là kẻ si tình trong sách — một “nam phụ liếm cẩu” vì nữ chủ mà có thể lên núi đao, xuống biển lửa, cuối cùng còn mang tội giết thê để chứng minh ái tình.
Ôn Sương Bạch tự biết bản thân không có phúc phận tiêu thụ nổi, bèn âm thầm tính chuyện từ hôn.
Cho đến một ngày, nàng vô tình bắt gặp cảnh vị hôn phu mặt mũi lạnh nhạt đem đan dược đưa cho nữ chủ. Động tác rõ ràng là vì công việc, hắn còn thản nhiên thốt:
“Dược phí, 101.”
Ôn Sương Bạch: “???”
Không phải chứ, đến cả đồng lẻ cũng không tha, đây mà là phong cách của “liếm cẩu nam phụ” sao?
Càng lúc nàng càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
Tạ Tử Ân, vốn là chủ nhiệm y sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện hạng ba, tiền đồ sáng lạn vô ngần.
Thế nhưng một bước xui rủi, hắn xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, biến thành một tiểu y tu pháo hôi.
Mà vị hôn thê của hắn trong sách lại là nữ phụ ác độc, chuyện xấu nào cũng làm tận, cuối cùng chết thảm.
Ban đầu Tạ Tử Ân tính tìm cách cắt đứt nghiệt duyên này.
Cho đến một hôm, nàng ta bỗng nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
🌸 Nam nữ chính song song xuyên thư
🌸 Văn phong tiểu bạch, tu chân tạp nham, bàn tay vàng to đùng, tư thiết chồng chất.
Tag: Dị thế đại lục · ngọt văn · xuyên thư · sảng văn · nhẹ nhàng · sa điêu
Vai chính: Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân
Một câu tóm tắt: Hôm nay ngươi có muốn phát tài nhanh không?
Lập ý: Mong rằng ngươi và ta đều có một tương lai rực rỡ.

MÈO NHỎ CỦA MA TÔN
Trước khi xuyên vào sách, hệ thống buộc ta chọn lấy một kỹ năng.
Nào ngờ ta chỉ vừa hắt hơi một cái, liền ở giữa “cường đại” cùng “xinh đẹp” chọn nhầm thành “b.i.ế.n t.h.á.i”.
Chỉ bởi ta thuận miệng khen một câu:
“Ma Tôn, chân ngài vừa trắng nõn lại mềm mại.”
Từ ấy, Ma Tôn không bao giờ để lộ chân trần ra ngoài nữa.
Mà ta… cũng nhờ vào cái “b.i.ế.n t.h.á.i” ấy, bước thẳng lên đỉnh cao nhân sinh.
…

CỘT THU LÔI CỦA TIÊN GIỚI
Ta là cột thu lôi duy nhất trong giới tu tiên.
Các sư huynh đệ độ kiếp ai dùng rồi cũng khen.
Nhưng ta lại vì không giúp tiểu sư muội độ kiếp chống sét mà bị đưa lên đài xét xử.
Mặc dù ta đã nhấn mạnh nhiều lần, tiểu sư muội mới Trúc Cơ thì chỉ có thể coi là bị điện giật thôi.
Sau khi nhìn rõ bản chất mê gái của bọn họ, ta quyết đoán gia nhập tiên môn ở ngọn núi kế bên.
"Chưởng môn, có cần cột thu lôi không? Loại có thể dẫn dòng điện sang tiên môn kế bên ấy."

LAI SINH VÔ HẸN
Sau khi trọng thương bình phục, Thẩm Ngọc Lâu liền đưa ta cùng Tô Nghênh Tuyết trở về tông môn.
Hắn để Tô Nghênh Tuyết theo hắn tu hành.
Mười năm trôi qua, Tô Nghênh Tuyết đã trở thành đệ tử thân truyền của hắn.
Còn ta chỉ làm một thê tử bên gối của hắn.
Hắn chưa từng chỉ dạy ta nửa phần đạo pháp.
Mỗi khi cùng hắn xuất hiện, đều có môn hạ hay đệ tử của hắn chê cười ta không xứng với hắn.
Hắn nghe thấy tất cả, nhưng chưa từng ngăn cản, mặc ta chịu đủ lời khinh miệt.
Cho đến khi thọ mệnh đã tận, tóc xanh hóa bạc, một thân già nua run rẩy, hắn mới hiện thân trước mặt ta.
Hắn nói:
“Sầm Khê Chiêu, ân cứu mạng năm xưa, ta nay đã trả đủ. Từ nay phu thê chi duyên, đoạn tuyệt tại đây.”
"Ngươi nếu có xuống Hoàng Tuyền, sau khi chuyển thế làm người mới, hãy nhớ đừng bao giờ mơ tưởng một bước lên trời nữa."
Ta khẽ gật đầu.
Bảy mươi năm phu thê, cả một đời luôn giả làm phàm nhân, ta cũng đã trả sạch nợ tình kiếp trước.
Phân thân diệt vong, nguyên thần trở về Thượng Thanh phái tu hành.
Còn hắn, vì để một lần cầu kiến ta, lại cam chịu thân phận tạp dịch trong Thượng Thanh phái suốt ngần ấy năm.
…

LƯU LY TIÊN ÂM
Lúc Thượng thần r ó c tiên cốt của ta, m á u đã văng đầy người hắn.
Mà ta đã sớm uống đan dược che giấu cảm giác đau đớn.
Không những không đau chút nào, thậm chí ta còn có thời gian liếc nhìn nữ chính đang háo hức chờ đợi để được thay tiên cốt của ta.
Nhìn ánh mắt đắc ý của họ, ta cười.
Tiên cốt này cần nguyên thân phải băng thanh ngọc khiết mới có tác dụng.
Phụt, không phải chứ, không phải chứ, bọn họ thật sự cho rằng ta vì nam chính mà giữ thân như ngọc ư?
Thực tế thì, đứa bé trong bụng ta đã được ba tháng

Bà thím nấu cơm 2: Tiền tuyến yêu ma
Năm thứ hai ta làm bà thím nấu cơm ở nhất đẳng tiên tông, yêu ma dấy binh muốn tàn sát khắp thiên hạ.
Trong tình thế thất bại ở các trận đánh nhỏ, ta lại đứng ở tiền tuyến nấu yến tiệc cho mọi người.
Ta cũng chẳng hiểu vì sao thua trận mà còn mở tiệc ăn mừng.
Chúng ta làm đầu bếp, cứ yên tâm nấu thật ngon từng món là được.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, ta lại trở thành cái gai số một trong mắt bọn yêu ma.
Thủ lĩnh yêu tộc ra lệnh, muốn “cân xem” bà đầu bếp này nặng bao nhiêu.
Ta nhìn đám yêu quái đông nghịt như mây đen, thầm nghĩ: “Bây giờ báo cân nặng còn kịp không?”
Đệ tử tiên tông đảo mắt nhìn quanh:
“Đại nương đừng sợ, dám tới? Nhất định khiến chúng có đi không có về!”

Bảo Vệ Quốc Sư Đại Nhân
Tiểu thuyết gốc phim “Minh Nguyệt Thương Mang” do Bành Tiểu Nhiễm, Trịnh Nghiệp Thành, Đổng Tư Thành và Dương Hật Tử đóng chính.
Nội dung:
Nữ chính vô tình xuyên vào cơ thể Phùng Diệu Quân một công chúa mất nước, trời xui đất khiến đồng mệnh tương liên với quốc sư nước địch Vân Nhai, sau đó hai người từ đối địch dần rơi vào lưới tình lúc nào không hay.
Giới thiệu vắn tắt:
Nếu như bọn họ cũng có vòng bạn bè——
Đại ma vương: Cột buồm và mái chèo tan thành mây khói, thiên hạ này đúng như ta mong muốn. [Bản Đồ Ngàn Dặm Giang Sơn.jpg]
Phùng Diệu Quân: Nhiệm vụ hàng ngày “Cản trở oan gia xưng bá thiên hạ” hoàn thành (1/1), hôm nay lại vui vẻ sống sót, ngày mai cũng phải tiếp tục cố gắng bảo trụ cái mạng nhỏ của oan gia, bảo vệ mạng hắn chính là bảo vệ mạng ta.

Tiểu sư muội có chút không bình thường.
Vừa mới tỉnh dậy thấy bản thân ở một nơi xa lạ ta cảm thấy có dự cảm bất ổn. Điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là "mình bị bắt cóc rồi sao??" Nhưng chưa để ta kịp nghĩ nhiều thì trong đầu ta đột ngột xuất hiện những dòng kí ức kì lạ cứ cuộn trào khiến đầu ta đau nhức dữ dội, trong dòng kí ức đó ta biết được một sự thật kinh hoàng, ta vậy mà xuyên không rồi, lại còn xuyên vào cuốn sách mà ta đọc dở, đã thế còn là nhân vật pháo hôi nữa chứ. Rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ chỉ vì trong khi vẽ phù ta lười biếng mà lại bị trời phạt đưa đến thế giới khác rồi??
Ta vốn dĩ là một sinh viên, chỉ là không được bình thường một xíu, cũng chỉ vì ta có mệnh cách thuần âm đặc biệt nên từ nhỏ gia đình đã để ta cho một vị đạo trưởng nuôi nấng và để ông dạy ta đạo pháp. Ban ngày ta đi học làm một sinh viên bình thường, ban đêm theo sư phụ đi giúp người ta trừ ma diệt quỷ hay xem phong thủy bảo địa. Những lúc rảnh rỗi thì sư phụ thường bắt ta luyện vẽ bùa và học mấy cái pháp môn, tâm pháp của ông, ta là thuộc loại trí nhớ tốt, học cũng nhanh nên những thứ đó ta đều sớm đã hiểu rõ, thế nên những lúc sư phụ không có nhà ta đã lén mua tiểu thuyết về đọc. Ấy vậy mà ta lại xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết đó rồi, một cuốn tiểu thuyết tu tiên mất não, nữ chính ngốc nghếch nhưng được trời ban thiên phú không tồi, được nhận vào làm đệ tử thân truyền của một trong năm tông phái mạnh nhất, vì gương mặt xinh đẹp mà được mọi người ưu ái bảo vệ, yêu thương. Ngay cả yêu ma quỷ quái gì cũng rung động với nàng rồi để dấy lên một cuộc chiến vô nghĩa khiến sinh linh đồ thán. Còn người mà ta xuyên vào là một pháo hôi độc ác, tư chất yếu kém, được tông chủ nhặt về nuôi nên được đặc cách làm nội môn đệ tử, nhưng lại luôn ghen tị với nữ chính được mọi người yêu thương nên không ít lần hại nàng sau đó bị đám liếm cẩu của nữ chính gi.ết ch.ết.
Nhưng thông qua kí ức của nguyên chủ thì ta lại không phải như sách nói, hơn nữa cái tư chất yếu kém mà đám người kia nói nguyên chủ vì trong người nguyên chủ không chỉ có đủ ngũ hành linh căn mà còn có ba loại linh căn biến dị, điều này khiến việc tu luyện của nguyên chủ khó khăn nên mới bị coi là phế vật. Nhưng đó là trong mắt họ, còn trong mắt ta đây chính là một thân thể tuyệt vời để tu luyện.

Kiếm Ta Ngông Cuồng
Kiếm Ta Ngông Cuồng
Vì là học sinh diện “năng khiếu”, nên thanh mai trúc mã của tôi luôn coi thường tôi.
“Các cậu học sinh năng khiếu thì nhàn nhã rồi, điểm thấp cũng được vào trường tốt.”
“Tớ vẫn khâm phục Chu Ngâm hơn, cô ấy có thể dựa vào thực lực mà thi vào Thanh Hoa.”
Chu Ngâm là hoa khôi đang theo đuổi cậu ấy dạo gần đây.
Tôi không phản bác.
Tại buổi lễ tuyên thệ trước kỳ thi đại học, bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Hàng loạt yêu ma từ đó tràn xuống.
Chu Ngâm đang phát biểu trên sân khấu hoảng loạn luống cuống.
Tôi bước lên, tay xách ki/ếm, vỗ nhẹ vai cô ấy:
“Được rồi, để tôi.”
…

Nhớ Mãi Không Quên
Ta bị chính tay hắn g/i/ế/t c/h/ế/t, hồn phách tan biến.
Chỉ còn một hồn lạc vào luân hồi, ký ức tiền trần đều đã quên sạch.
Một ngàn năm sau, giữa rừng Tang Mộc, ta lại gặp hắn.
Hắn vẫn là Chiến Thần, còn ta chỉ hóa thành một con hồ ly nhỏ bé bình thường.
Một lần tham rượu say khướt, ta ngã vào lòng hắn, từ đó ăn chực uống không tại Lưu Vân Cung của hắn.
Một ngày kia, ta nằm trên giường hắn, lười biếng suy nghĩ:
[Tối nay ăn gì nhỉ?]
Hắn vén rèm bước vào, buông lỏng đai lưng ta, chậm rãi cúi người xuống.
“Ăn ta thế nào? Hoặc… để ta ăn ngươi.”