Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
Thâm Tình Đến Muộn
Thâm Tình Đến Muộn
Trước khi nhận nhiệm vụ cuối cùng, tôi hỏi Phó Cận Thần lần cuối cùng:
“Anh có thể cưới em không?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
“Được.”
Tôi và hệ thống cùng lúc ch .t lặng:
“Tiêu rồi.”
Chẳng phải đã thỏa thuận, chỉ cần bị từ chối đủ 100 lần, tôi có thể trở về thế giới thực sao?
Hóa ra… tất cả chỉ là một phen hú vía.
Bởi vì ở nhiệm vụ cuối cùng, tôi lại vô tình trở thành vật thế mạng cho mối tình đầu của anh.
Phó Cận Thần đã ở bên cô ấy ba ngày, rồi mới nhớ ra tôi — Và điều chờ đón anh, lại là tin tôi hy sinh trong nhiệm vụ.
Thần Nữ Phản Thế
Thần Nữ Phản Thế
Khi ta bị vạn quỷ cắn xé, vị hôn phu của ta đang cử hành đại hôn cùng muội muội ta nơi tiên giới.
Họ đoạt tu vi của ta, cướp lấy pháp khí của ta, khiến ta bị Yêu Đế rút thần cốt, bị Ma Đế nuốt huyết nh..ục, cuối cùng bị ném xuống Tru Tiên đài.
Tàn hồn rơi rụng của ta còn bị Quỷ Đế trấn áp tại sông Ác Quỷ, làm mồi cho vạn quỷ ngấu nghiến.
Còn chúng sinh thiên hạ mà ta từng bảo vệ, lại chắp tay cung chúc đôi cẩu nam nữ kia phu thê hòa hợp, thọ ngang trời đất.
“Chư quân, bổn tọa từ địa ngục bò về rồi đây, các ngươi… có vui mừng không?”
Tuyết Rơi Đêm Hạ
Tuyết Rơi Đêm Hạ
Sau khi phát hiện mình mới là công chúa thật, ta không còn tiếp tục nghiên cứu phương thuốc trị ôn dịch nữa.
Tỷ muội thân thiết Tô Nguyệt Tâm sau khi biết chuyện thì giận dữ đến mức tát ta mấy cái.
“Lương y như từ mẫu, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn Đại Yến xác chất thành núi?”
“Hay là ngươi vốn là gian tế do địch quốc phái tới, cố tình đầu độc bách tính?”
Kiếp trước, kinh thành bùng phát ôn dịch, Tô Nguyệt Tâm một kẻ chẳng hiểu y lý lại đưa ra phương thuốc giống hệt với bài thuốc ta khổ công nghiên cứu.
Nàng ta còn vu oan ta vì muốn được hoàng ân mà trộm phương thuốc của nàng ta.
Một thời gian ngắn sau, hoàng đế nổi giận lôi đình.
Ta cầu huynh trưởng Cố Trầm Uyên, người cùng làm ở Thái y viện, ra làm chứng, nhưng huynh lại chỉ cầu xin hoàng thượng ban cho ta một cái ch//ết toàn thây.
Ta nhờ phu quân Lý Phán người đã từng thử thuốc ta bào chế cầu tình, vậy mà hắn lại quát ta là dư nghiệt tiền triều, trà trộn vào Thái y viện chỉ để hạ độc gi//ết vua.
Khi Người Vợ Không Tha Thứ
Khi Người Vợ Không Tha Thứ
Chồng tôi muốn ly hôn.
Anh ta đưa ra hai lựa chọn:
Một, nếu muốn giành quyền nuôi con thì phải ra đi tay trắng.
Hai, nếu từ bỏ quyền nuôi con, anh ta sẽ chia cho tôi một nửa tài sản.
Ở kiếp trước, tôi từ bỏ tài sản, chọn dắt con trai đi. Kết quả thân bại danh liệt, cuối cùng ch .t cóng ngoài phố không một bóng người.
Kiếp này, tôi không muốn chọn gì cả, cũng chẳng ly hôn. Tôi sẽ kéo dài thời gian, chờ anh ta bệnh ch .t là được rồi.
Chúng Ta Đã Từng
Chúng Ta Đã Từng
Chồng tôi đã ch .t.
Bởi vì mối tình đầu của anh ta 44.
Trước khi đi, cô ta để lại một bức thư: “Giá như kiếp sau có thể làm vợ anh thì tốt biết mấy.”
Khi đó, Lục Kim An vẫn điềm nhiên như không.
Nhưng tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Đẩy cửa bước vào, tôi thấy anh nằm bất động trong bồn tắm đầy nước.
Bên cạnh là một bức thư viết ngoáy nguệch ngoạc:
“Được, anh đến tìm em.”
Kết hôn 5 năm, tôi không ngờ Lục Kim An lại yêu cô ta sâu đậm đến vậy.
Mở mắt ra, tôi quay về thời cấp ba.
Tôi nhìn Lục Kim An đang nghiêm túc làm đề dưới chiếc quạt trần trong lớp học, nói:
“Nói cho cậu một bí mật nhé, Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đấy.”
Một Chồng Không Ăn Cơm Hai Nhà
Một Chồng Không Ăn Cơm Hai Nhà
Trọng sinh trở về, lần này tôi tránh hết tất cả những lần chạm mặt với Phó Nguyên Thanh.
Hắn tự tiện sửa nguyện vọng của tôi, tôi liền đổi sang đăng ký vào Đại học Thương mại Quảng Châu.
Hắn mang toàn bộ tiền lương đi thuê nhà cho Triệu Sở Sở, tôi bèn bán luôn căn nhà, đá hắn ra ngoài đường.
Hắn thương hại Triệu Sở Sở cô đơn một mình, liền cho cô ta một đứa con, một đêm phong lưu, tôi lập tức hủy hôn với hắn.
Kiếp trước, khi tôi hơn 50 tuổi, nằm trên giường bệnh vì u/ n.g th/ư dạ dày, con trai tôi và cả ba người họ ép tôi ký đơn ly hôn:
“Dù gì mẹ cũng sắp ch .t rồi, không bằng thành toàn cho ba và dì Triệu đi.”
“Cho con một gia đình trọn vẹn được không?”
Mầm Sống
Mầm Sống
Mẹ tôi là người bị b ắ t coc b án về đây, từ nhỏ tôi đã biết điều đó.
Bà không hay nói chuyện, cũng chẳng mấy khi để ý đến tôi.
Ấn tượng sâu nhất về mẹ là vào năm tôi năm tuổi, lần đầu tôi cùng bà lên núi chặt củi.
Khi ấy, bên con suối nhỏ dưới chân núi, chỉ có tôi và bà.
Tôi nắm chặt vạt áo bà, ngẩng đầu gọi: “Mẹ ơi.”
Nhưng bà không đáp, chỉ đột ngột rơi nước mắt, rồi bất ngờ nhấc bổng tôi lên—một tay ghì chặt eo, tay còn lại ấ n đầu tôi xuống nước.
Tôi còn nhớ rõ, hôm ấy là mùa đông, mặt nước phủ một lớp băng mỏng.
Mũi và miệng tôi toàn là nước lạnh buốt, tôi vùng vẫy dữ dội trong làn nước.
Khó khăn lắm mới ngoi được lên thở, tôi vừa khóc vừa gào: “Mẹ ơi! Con sai rồi!”
Trả Giá
Trả Giá
Kỳ nghỉ hè năm đó, cả nhà rủ nhau đi biển chơi.
Không ngờ cháu trai tôi không may bị đuối nước.
Tôi liều mình lao xuống cứu nó, kiệt sức đến mức bị đuối nước, cuối cùng trở thành người thực vật.
Thế mà sau đó, chị dâu không những không cho anh tôi dùng tiền chữa trị cho tôi, mà còn lật lọng vu khống:
“Chữa cái gì mà chữa, thằng Diệu Diệu nhà mình rõ ràng biết bơi, là cô ta cố tình dìm nó xuống nước! Cô ta là kẻ gi .t người!”
Cuối cùng, anh tôi không chỉ từ chối chữa trị cho tôi, còn trắng trợn cướp luôn tiền đền bù do nhà bị giải toả, rút ống thở của tôi.
Bọn họ ôm tiền xây nhà biệt thự, sống sung sướng.
Lần nữa mở mắt ra, tôi lại thấy đứa cháu đang vùng vẫy trong sóng biển kêu cứu.
Lần này, tôi quay người, tự mình bơi vào bờ.
“Nhan Lam, sao em không đưa Diệu Diệu lên bờ?”
Tôi giả vờ ngơ ngác:
“Ơ, chị dâu, sao chị lại một mình lên bờ vậy?”
Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô
Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô
Cô bạn thân lén lút nói với tôi rằng… chồng cô ta có “thiên phú dị bẩm”.
Là bác sĩ, tôi nghiêm túc bảo: “Nên đi khám sớm đi. Nếu là khối u thì phải mổ ngay, để lâu có thể thành ung thư.”
Cô ấy cười khẩy, lườm tôi một cái:
“U cái gì mà u, là do mày chưa từng thấy qua hàng xịn thôi.”
“Thôi, mày là con chó độc thân, hiểu gì chứ.”
Tôi nén giận khuyên nhủ mãi, cuối cùng cô ấy cũng chịu đến bệnh viện.
Kết quả đúng là khối u.
Tôi là bác sĩ khoa ung bướu, chính tay tôi phẫu thuật cho chồng cô ta vì cô ta bảo:
“Tao chỉ tin mày thôi.”
Thế nhưng sau phẫu thuật, chồng cô ta bị suy giảm chức năng đàn ông.
Cô ta liền trở mặt, lôi kéo chồng mắng nhiếc tôi:
“Mày ghen tỵ vì chồng tao có hai cái ‘đinh đinh’ nên mới hại tao mất đi hạnh phúc!”
“Giờ chồng tao không còn giống đàn ông nữa, tao cũng mất hết sung sướng rồi! Đồ đàn bà ác độc như mày đáng ch.t!”
Hôm đó, bọn họ gọi tôi ra ngoài, rồi chồng cô ta nhân lúc tôi không để ý đã đ /ẩ.y tôi từ tầng cao xuống, ch .t ngay tại chỗ.
Tôi Không Có Mẹ
Tôi Không Có Mẹ
Năm lớp 12, ng ự /c tôi lại lần nữa phát dục, từ cúp D lên thẳng F.
Bạn nam trong lớp cười cợt, nói tôi “ng ự /c to chắc là đi b/á.n thân”, giọng đầy nhục mạ. Nhưng người phản ứng dữ dội nhất lại chính là mẹ tôi.
Bà ta trừng mắt nhìn ng ự /c tôi, chửi om sòm:
“Ng ự /c mày lớn vậy để làm gì? Ghê tởm! Mày có phải ngày nào cũng cho đàn ông sờ ng ự /c không, nên mới to thế? Không lo học hành!”
Bà ta nói kết quả học tập của tôi kém là vì ng ự /c tôi quá to, rồi bịa ra chuyện đưa tôi đi “thu nhỏ”, cuối cùng lại lừa tôi làm phẫu thuật cắt toàn bộ.
Bạn bè chê tôi nửa nam nửa nữ, người tôi thầm thích gọi tôi là “quái vật”. T/rầ .m cảm tái phát, tôi ch .t ngay trong sinh nhật 18 tuổi.
Trọng sinh lại một lần nữa, mẹ lại tiếp tục giở trò lừa tôi đi cắt ng ự /c.
Tôi hất mạnh tay bà ta ra, nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta, cười lạnh:
“Mẹ thử đụng vào tôi xem?”
“Mẹ à, ng ự /c mẹ nhỏ vậy, có khi nào chưa từng được đàn ông sờ bao giờ không?”