Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
TÔ DU, TA MUỐN CƯỚI NÀNG!
Mở mắt ra lần nữa, đao của Lư Viễn Chu đã đặt lên cổ ta.
Hắn muốn giữ con, bỏ mẹ.
Đời trước, để có thể ở lại bên cạnh hắn cùng hài tử, ta quỳ trước cửa Lư phủ suốt ba ngày ba đêm, tự nguyện hạ mình từ chính thê xuống làm thiếp.
Những năm tháng ấy, Lư Viễn Chu giam cầm ta trong tiểu viện hẻo lánh, còn bản thân hắn cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, sum vầy đầm ấm.
Ngay cả con ruột của ta cũng khinh ta là gánh nặng, quay lưng trở mặt, oán trách ta năm xưa vì sao không chết trước cửa Lư phủ, để nó giữ được thể diện.
Khi ta qua đời, bệnh tật giày vò, thân thể tiều tụy, hài cốt mục rữa trong vườn sau suốt ba tháng mà không một ai hay biết.
Đời này được làm lại từ đầu, ta chẳng còn lưu luyến gì nữa, dứt khoát rời khỏi Lư phủ.
...
Trả Lại Con Cho Tôi
Trả Lại Con Cho Tôi
Lần khám thai cuối cùng, bác sĩ thông báo với tôi rằng thai nhi phát triển không tốt, đã chết lưu trong bụng, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật phá thai.
Tôi bình tĩnh xé nát tờ chẩn đoán, kiên quyết yêu cầu xuất viện.
Nhưng bác sĩ điều trị chính của tôi lại hoảng sợ, hết lần này đến lần khác cảnh báo tôi về nguy cơ của thai chết lưu đối với sản phụ, thậm chí còn báo cho chồng tôi, ép anh ta buộc tôi nhập viện bỏ thai.
Thế nhưng tôi hoàn toàn không lo lắng, tìm một trung tâm chăm sóc bà bầu tư nhân rồi ở lại đó, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Yến Yến Bay Cao
Yến Yến Bay Cao
Lúc ta giặt đồ bên suối, trên mặt nước trôi đến một thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ, hấp hối sắp ch.t.
Về sau, hắn trở thành phu quân của ta.
Nhưng ngay khi ta vừa biết mình hoài thai, hắn liền bặt vô âm tín.
Nửa năm sau, quan phủ đưa ta tiến cung.
Ta bị giam cầm, chịu đói rét cùng khổ nhục, cuối cùng cùng đứa bé trong bụng ch.t thảm.
Chỉ vì thiên hạ đều đồn rằng hắn đăng cơ là mệnh trời, được thần linh phù hộ.
Những gì xảy ra ở thôn Đào, vốn dĩ không được phép tồn tại.
Khi ta một lần nữa mở mắt, lại là ở thôn Đào, vạn vật đang hồi sinh.
Lũ nhỏ bên cạnh đang gọi ta đi suối Đào giặt đồ.
Ta quát:
“Không ai được đi!”
“Mùa xuân tươi đẹp thế này, giặt gì mà giặt?!”
“Ta làm cho các ngươi một mẻ bánh trứng cuộn nhé!”
Hừ, nếu đã là mệnh trời, vậy thì để trời cứu hắn đi.
Trâm Hoa
Trâm Hoa
Trọng sinh rồi, ta vẫn lựa chọn ném hoa cầu cho Tạ Tương.
Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ giống kiếp trước, vững vàng đón lấy.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc hoa cầu bay lên, hắn lại khẽ nghiêng người, né tránh.
Quả cầu hoa cắm đỗ quyên rơi tõm vào hồ nước, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.
Cũng chính lúc ấy, ta rốt cuộc đã hiểu ra.
Thì ra… hắn cũng trọng sinh rồi.
Kiếp này, hắn không còn muốn cưới ta nữa.
TRỌNG SINH TRỞ LẠI, TA GẢ CHO NAM NHÂN ĐƠN THUẦN
Ta và Trần Cảnh phu thê hòa thuận, sinh hạ một trai một gái.
Thiên hạ đều nói, một nữ tử thương gia như ta mà có thể gả cho Trần Cảnh, ấy là mệnh tốt trời ban.
Ta cũng từng tin như thế.
Sau khi trọng sinh trở về năm mười sáu tuổi, ta nâng quả tú cầu trong tay, lặng lẽ chờ đợi vị tân khoa Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố đi ngang.
Thế nhưng Trần Cảnh lại vung tay hất đi quả tú câu ấy.
Hắn thậm chí chẳng thèm để tâm quả tú cầu kia cuối cùng sẽ trúng vào ai.
Tựa như đời này, ta gả cho ai, đều chẳng liên can gì đến hắn cả.
Khi ấy ta mới bàng hoàng nhận ra—
Kiếp này, Trần Cảnh… muốn đổi thê tử rồi.
Về sau, người mà ta gả cho, chính là người mà hôm đó hắn hất quả tú cầu rơi trúng.
...
Gì Cũng Biết Mỗi Biết Điều Là Không Biết
Gì Cũng Biết Mỗi Biết Điều Là Không Biết
Hàng xóm tôi mang thai, thường xuyên nhờ tôi chở đi làm.
Đến giai đoạn cuối thai kỳ, cô ấy ăn kem rồi đột ngột xuất huyết nghiêm trọng.
Khi tôi biết chuyện thì đứa bé đã không còn.
Chồng cô ta đổ lỗi cho tôi lái xe không cẩn thận, ra tay giết tôi rồi ném xác xuống hồ lạnh giá.
Mở mắt lần nữa, tôi quay về thời điểm hàng xóm vừa mới mang thai.
Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi
Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi
Tôi là thiên kim thật của hào môn.
Trước ngày trở về nhà họ Lê, tôi nằm mơ thấy ba người anh trai của mình—
Họ cưng chiều “thiên kim giả” đến mức mù quáng,
Mà “thiên kim giả” thì… lòng lang dạ sói.
Kết quả, ba anh trai nhà tôi: người thì tàn phế, người hủy dung, người thân bại danh liệt.
Ừm… khó mà bình luận.
Điều kỳ lạ là trong mơ tôi không có vai trò gì luôn.
Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông
Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông
Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng.
Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường.
Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt.
Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng.
Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội.
Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.
Sống Trong Ảo Mộng
Sống Trong Ảo Mộng
Bạn cùng phòng của tôi mắc bệnh ảo tưởng có người theo đuổi, cứ tưởng ai cũng thích cô ta.
Hè đó cô ta theo tôi về nhà chơi, ba mẹ tôi ra tận cửa đón.
Mới nhìn một cái, cô ta đã chắc nịch:
“Ba mày có tình ý với tao.”
Ba tôi chẳng buồn đáp, vậy mà cô ta lại ngượng ngùng cười:
“Ba mày chắc đau lòng vì tao chịu thiệt khi làm người thứ ba.”
Sau đó chắc vì không muốn để ba tôi phải đau lòng, nên tôi với mẹ bị bọn bắt cóc tống thẳng vào máy xay thịt.
Đầu lìa khỏi cổ, mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía bạn cùng phòng.
Rồi tôi mở mắt ra, lại quay về chuyến xe khách hè đó, lúc đang trên đường về nhà.
Chồng Gia Phản Bội
Chồng Gia Phản Bội
Bạn thân của tôi, Trần Thu, khi mắc ung thư giai đoạn cuối chỉ có một ước nguyện duy nhất: trở thành vợ của chồng tôi.
Chu Viễn nghiêm túc khuyên tôi: “Một tờ giấy không nói lên điều gì, lòng tôi đặt nơi em mới là quan trọng nhất.”
Con trai trách tôi: “Cũng tại mẹ không chịu ly hôn với ba, hại dì Thu cả đời không thể danh chính ngôn thuận.”
Để chữa bệnh cho Trần Thu, nó không chỉ từ bỏ cơ hội du học mà còn hủy hôn rồi cưới con gái cô ta.
Tôi nhìn hai cha con đang nài nỉ, không do dự gì mà gật đầu đồng ý.
“Trần Thu là bạn thân nhất của tôi, tất nhiên tôi sẽ giúp cô ấy toại nguyện.”
“Nhưng tôi có một điều kiện, nhà, xe và tiền tiết kiệm đều thuộc về tôi, con thì để anh nuôi.”
Tại cơ quan dân chính, nhìn hai người vui vẻ đi làm giấy kết hôn.
Tôi bật cười, bởi vì tôi đã sống lại một lần nữa.
Ung thư của Trần Thu là giả, còn ung thư giai đoạn cuối của Chu Viễn mới là thật.