Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
Trung Trinh Khách
Trung Trinh Khách
Viên Tự Quan cả đời giữ mình khuôn phép, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc nhìn các nha hoàn trong phủ.
Nghe nói nha hoàn kia từng kề cận hắn trong những tháng ngày gian khó, trải qua không ít cơ cực.
Thế nhưng hắn chẳng bận tâm.
Chỉ vì nha hoàn đó lỡ làm ta phật ý, hắn liền gả nàng cho một tiểu nô bộc thấp kém.
Mẹ ta gật đầu: “Người này giữ lễ nghi, con gả qua đó có thể an tâm.”
Quả nhiên mười mấy năm sau đó sóng yên biển lặng.
Chỉ là khi ta bệnh nặng sắp lâm chung, bất ngờ thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Viên Tự Quan, xúc động nói: “Cha, con đã đỗ rồi! Người và mẹ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…”
Ta uất hận thổ huyết mà chet.
Trở về năm mười bảy tuổi, mẹ muốn tìm mối hôn sự cho ta, ôm ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng Nguyên, hay Thám Hoa?”
Ta lướt qua ánh mắt chăm chú của Viên Tự Quan, cười chỉ vào chàng Bảng Nhãn nghèo túng, gầy gò kia.
“Trinh nhi muốn hắn.”
Hải Thượng Sinh Hoa
Hải Thượng Sinh Hoa
Hồi đi học, tôi yêu Tống Trì Lễ từ cái nhìn đầu tiên và đã đeo bám anh ấy suốt nhiều năm.
Tôi cậy thế b/ắt n/ạt, vứt bỏ thư tình người khác gửi anh, và hắt đổ hộp cơm trưa Lâm Uyển Bạch mang đến cho anh.
Sau này, hội trường trường học bị sập, tôi bị mất đôi chân để cứu anh. Bố mẹ tôi lấy ân nghĩa đó để gây áp lực, khiến anh buộc phải kết hôn với tôi.
Và rồi, anh bị cuốn vào cuộc đời tôi – một người trở nên cáu kỉnh, dễ nổi giận vì tàn tật – và phải sống với tôi trọn đời.
Lâm Uyển Bạch nói, lẽ ra anh phải được tỏa sáng trong thế giới của mình. Chứ không phải bị tôi gi/am c/ầm, cả đời u uất, không đạt được chí nguyện vì cảm giác tội lỗi.
Vào một ngày bình thường, tôi trèo vào bồn tắm và tự d/ìm mình chet đ/uối.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã sống lại trở về thời còn đi học.
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Chỉ Muốn Nằm Yên
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Chỉ Muốn Nằm Yên
Mục tiêu lớn nhất đời ta, vốn là diệt trừ Hoàng hậu, rồi trở thành người đàn bà tôn quý nhất thiên hạ.
Nhưng về sau ta mới nhận ra, kẻ thù chân chính của ta… lại chính là con chó Hoàng đế kia!
Ta vì mộng làm Hoàng hậu mà đủ loại chuyện xấu đều từng làm, cuối cùng rước lấy kết cục tru di cửu tộc.
Một sớm tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy vị Hoàng hậu dịu dàng hiền hậu kia, cùng một vị Hoàng thượng một lòng muốn làm minh quân…
Ta bèn hạ quyết tâm: nằm yên giữ mạng.
Khô Mộc Phùng Xuân
Khô Mộc Phùng Xuân
Thiên kim thật Chúc Thanh Dao vừa về phủ, việc đầu tiên nàng làm là lật xem danh sách sắm sửa tiệc mừng thọ của tổ mẫu.
“Tỷ tỷ, cá thời ngư trong danh sách phải mua mười lượng một con, nhưng ở chợ Tây chỉ bán hai lượng thôi.”
“Còn loại Minh Tiền Long Tỉnh này, tiệm trà ở phía Nam thành rẻ hơn một nửa.”
“Cả trang này cộng lại, số bạc dư ra so với giá thị trường đã lên đến hai nghìn lượng bạc.”
Nàng nói năng nhỏ nhẹ, ôn tồn, nhưng lời lẽ sắc như dao.
Dường như đã mặc định rằng ta tham ô của công.
Cha nhìn nàng đầy vẻ tán thưởng, còn huynh trưởng thì trừng mắt giận dữ với ta.
Ta không như kiếp trước, cãi lý đến cùng. Chỉ cười nhạt một tiếng, ung dung đáp: “Muội muội tài giỏi như vậy, chi bằng giao tiệc thọ này cho muội muội đứng ra lo liệu.”
Sau này, trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, các quan lại, quyền quý đều n/ôn m/ửa, t/iêu ch/ảy.
Đặc biệt là Quận chúa ái mộ huynh trưởng, vì không kịp tranh giành nhà xí mà đã ra ngay giữa chốn đông người, gây chấn động khắp kinh thành.
Thâp Niên 70 Tôi Và Anh Ta Sống Chết Không Gặp Nhau
Trọng sinh quay lại năm 1978, tôi quyết định làm ba việc.
Việc thứ nhất, chủ động nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng Đại Tây Bắc.
Việc thứ hai, sẽ không còn ngốc nghếch hầu hạ cô em nuôi đang mang thai của chồng – Mạc Hiểu Nhã.
Việc thứ ba, ly hôn với Cố Dục Quân, từ nay mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại.
Phát hiện tôi thay đổi bất thường, không ầm ĩ, cũng chẳng để tâm đến việc anh ta bênh vực Mạc Hiểu Nhã.
Cố Dục Quân còn tưởng rằng sau khi bị anh ta nhốt kỷ luật, tôi đã học ngoan.
Cho đến khi anh ta đi làm nhiệm vụ bị thương phải nằm viện cần người chăm sóc, tìm đến tôi thì bị tôi vô tình từ chối.
Lúc này Cố Dục Quân mới nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Tôi đã quyết định, đời này sẽ không cần anh ta nữa!
Ta Là Công Thần
Ta Là Công Thần
Ta thay thế Công chúa đi hòa thân ở Bắc Yến.
Mãi đến 5 năm sau, khi đại quân Nam Sở công phá kinh đô Yến, ta mới được trở về cố hương.
Thế nhưng, ta lại phát hiện có một kẻ thế thân đã thay thế tất cả mọi thứ của ta.
Cha mẹ ta đã trở thành cha mẹ nàng, nhà của ta đã trở thành nhà của nàng. Ngay cả thanh mai trúc mã từng có hôn ước với ta cũng đem lòng yêu nàng.
Nàng ta nhờ công lao ta thay Công chúa đi hòa thân mà trở thành khách quen trong cung, là khách quý của các bậc quyền quý, được muôn vàn sủng ái.
Khi ta trở về, nàng ta đã hạ đ/ộc vào trà của ta.
Ta cố nén cơn đau thấu tim gan, nhìn nàng ta trốn sau lưng thanh mai trúc mã kia mà cười tr/ộm.
Ta lập tức rút thanh đ/ao của thị vệ ra, vung về phía họ.
Đã không ai sống được, vậy thì cùng xuống địa ngục đi!
Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở về đúng ngày đại quân Nam Sở công phá kinh thành Bắc Yến.
Sau Khi Bị Bỏ Rơi, Tôi Trở Thành Cục Cưng Của Gia Đình Phản Diện
Sau Khi Bị Bỏ Rơi, Tôi Trở Thành Cục Cưng Của Gia Đình Phản Diện
Năm tôi 3 tuổi, mẹ dẫn tôi và em trai vào thành phố, rồi bỏ rơi tôi ở ga xe lửa.
Khi em trai định gọi tôi, mẹ đã bịt miệng thằng bé lại.
“Đừng gọi! Chị con là nữ phụ độc ác! Là sao chổi! Bỏ nó lại, sau này nó sẽ hại chet chúng ta!”
Đúng lúc tôi sắp òa khóc, cảnh tượng trước mắt bỗng nhòa đi.
【Đây rồi! Nữ phụ độc ác bị bỏ rơi, bố mẹ nữ chính tốt bụng nhận nuôi, nhưng cô ta lại c/ướp đ/oạt, hại nhà họ tan cửa nát nhà.】
【Bố mẹ nữ chính đang đi tới từ phía trước. Nếu không nhận nuôi cô ta, sao nữ chính sau này có thể bị cô ta đẩy ngã cầu thang, mất đi đứa con đầu lòng!】
【Mẹ của nhân vật phản diện có ở đây không? Bà ấy định bỏ chồng bỏ con đi theo người tình. Nhân vật phản diện đuổi theo, nhưng lại bị bọn b/uôn người b/ắt đi.】
Tôi nhìn lướt qua gia đình ba người hạnh phúc ở phía xa và người đàn ông bế đứa trẻ đang đi ngang qua.
Không chút do dự, tôi lao đến, ôm chặt lấy chân anh ta.
“Cứu m/ạng! Anh trai tôi sắp bị kẻ xấu bắt đi rồi!”
Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu nay
Ôn Sương Bạch xuyên vào một quyển sách, trở thành một tu sĩ nghèo kiết xác.
Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc đã đành, vậy mà nàng còn có… một vị hôn phu.
Người kia dung mạo tuấn mỹ, khóe mắt lại có nốt lệ chí câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc thay, hắn chính là kẻ si tình trong sách — một “nam phụ liếm cẩu” vì nữ chủ mà có thể lên núi đao, xuống biển lửa, cuối cùng còn mang tội giết thê để chứng minh ái tình.
Ôn Sương Bạch tự biết bản thân không có phúc phận tiêu thụ nổi, bèn âm thầm tính chuyện từ hôn.
Cho đến một ngày, nàng vô tình bắt gặp cảnh vị hôn phu mặt mũi lạnh nhạt đem đan dược đưa cho nữ chủ. Động tác rõ ràng là vì công việc, hắn còn thản nhiên thốt:
“Dược phí, 101.”
Ôn Sương Bạch: “???”
Không phải chứ, đến cả đồng lẻ cũng không tha, đây mà là phong cách của “liếm cẩu nam phụ” sao?
Càng lúc nàng càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
Tạ Tử Ân, vốn là chủ nhiệm y sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện hạng ba, tiền đồ sáng lạn vô ngần.
Thế nhưng một bước xui rủi, hắn xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, biến thành một tiểu y tu pháo hôi.
Mà vị hôn thê của hắn trong sách lại là nữ phụ ác độc, chuyện xấu nào cũng làm tận, cuối cùng chết thảm.
Ban đầu Tạ Tử Ân tính tìm cách cắt đứt nghiệt duyên này.
Cho đến một hôm, nàng ta bỗng nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
🌸 Nam nữ chính song song xuyên thư
🌸 Văn phong tiểu bạch, tu chân tạp nham, bàn tay vàng to đùng, tư thiết chồng chất.
Tag: Dị thế đại lục · ngọt văn · xuyên thư · sảng văn · nhẹ nhàng · sa điêu
Vai chính: Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân
Một câu tóm tắt: Hôm nay ngươi có muốn phát tài nhanh không?
Lập ý: Mong rằng ngươi và ta đều có một tương lai rực rỡ.
THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...
Ánh Trăng Sáng Không Còn Nữa
Ánh Trăng Sáng Không Còn Nữa
Ta cứu Thái hậu từ cửa tử trở về, Hoàng đế hỏi ta muốn thưởng gì.
Ai nấy đều ngỡ rằng, ta sẽ nhân cơ hội này xin Hoàng thượng ban hôn cho ta và Thái tử. Bởi lẽ, suốt bảy năm qua, ta đã si mê hắn một cách trơ trẽn.
Thế nhưng…
Ta lại trông thấy một nữ tử gầy gò ốm yếu, liên tục lắc đầu với ta, nàng bị c/ắt lưỡi nên không thể nói được. Những người khác không nhìn thấy, chỉ mình ta thấy nàng.
Cả người ta nổi da gà, bèn đáp: “Thần nữ không cần gì cả, chỉ xin thêm một chuyến lương thảo cho binh sĩ nơi biên ải.”
Thái tử đột nhiên nhìn thẳng về phía ta, đôi mày cau chặt: “Ngươi quan tâm đến binh sĩ biên ải như vậy, chi bằng gả cho Phong tướng quân trẻ tuổi đã tử trận, vừa hay y quan của hắn mới được đưa về kinh!”
Ta cắn môi gật đầu, trở thành thê tử của người đã khuất.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Phong tướng quân đã chet trận đó, lại trở về.
Thái tử hoàn toàn hoảng loạn.