
Ly Hôn Ở Ngã Rẽ Tiếp Theo
Dương Thấm Thấm Ăn Dưa
Ly Hôn Ở Ngã Rẽ Tiếp Theo
Quốc khánh, tôi và chồng về nhà mẹ đẻ.
Khi dừng nghỉ ở trạm dịch vụ, anh đột nhiên nói:
“Lòng em sao chỉ hướng về nhà mẹ đẻ?
Kết hôn 3 năm rồi, mỗi lần về nhà anh chưa từng thấy em vui vẻ như vậy, càng không thấy em chuẩn bị nhiều quà như hôm nay, cốp xe chất đầy.”
Tôi ngẩn người.
Đang định giải thích rằng những món quà đó đều là do người khác tặng từ trước, không tốn tiền mua.
Anh lại càng tỏ ra khó chịu.
“Em cũng biết kinh tế vốn đã eo hẹp, chỉ cần theo em về một chuyến là chi phí đi lại hết hai ba nghìn, còn phải đưa ba mẹ em thêm hai nghìn nữa, một tháng lương coi như chẳng còn gì.
Mỗi năm phải chạy đi chạy lại như vậy hai lần, không chỉ hao tổn kinh tế mà còn rất mệt, em có biết không?”
Tay chân tôi bỗng run rẩy, không ngờ chỉ về nhà mẹ đẻ hai lần một năm, mà anh cũng thấy quá nhiều.
Thì ra suốt thời gian qua, mỗi tháng tôi chắt chiu tiết kiệm gửi cho ba mẹ chồng 5 nghìn, mỗi tháng lái xe 230 cây số về thăm một lần, anh hoàn toàn không nhìn thấy.
Tôi lặng lẽ dừng lại việc chuyển tiền cho ba mẹ chồng.
“Nếu anh thấy không thể chấp nhận được, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Anh trừng mắt nhìn tôi, không tin nổi.
“Cô điên à? Chỉ nói cô vài câu mà cũng đòi ly hôn, đúng là xui tám đời mới cưới phải cô!”
Đợi khi tôi và con gái bước ra từ nhà vệ sinh, thì phát hiện anh đã bỏ mặc hai mẹ con giữa cơn mưa lớn ở trạm dịch vụ, một mình lái xe đi mất.
Danh sách chương
Truyện liên quan
Cùng tác giả



































