Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Kiều Sủng Cảng Thành
Kiều Sủng Cảng Thành
Cậu ấm tài phiệt Cảng Thành mê những mỹ nhân mặc sườn xám.
Dáng người tôi cân đối, mặc sườn xám thì vô cùng xinh đẹp.
Sau khi nhà phá sản, tôi bị đưa sang Cảng Thành để gán nợ.
Nhưng cậu ấm Chu gia lại cực kỳ ghét tôi, đến mặt còn chẳng buồn gặp, chỉ gửi tin nhắn bảo tôi tự biết khó mà rút lui:
【Tôi đã có người trong lòng, đừng phí thời gian ở tôi.】
Đúng lúc đó, trợ lý đưa tôi tập hồ sơ về người mà Chu Dực thích.
Nhìn tấm ảnh cô gái cười rạng rỡ trong bộ sườn xám, tôi hơi sững lại.
Đó chính là tôi hồi năm đại học, khi mặc sườn xám cách tân đi du lịch ở Cảng Thành, bị ai đó tình cờ chụp được.

Check VAR Trà Xanh, Bóc Phốt Tra Nam
Thứ bảy, bốn giờ chiều, Thượng Hải tháng Mười, tiết trời đã se se lạnh. Nhưng bên trong The Alkemis, quán cà phê nằm gọn trong một biệt thự cổ ở khu Tô Giới Pháp cũ, không khí lại ấm sực mùi cà phê rang xay và mùi tiền... à không, là mùi tri thức thì phải.
Tôi, Trình Hiểu Mạn, đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thẳng ra hàng cây ngô đồng đang bắt đầu thay lá. Trên chiếc MacBook Pro M3 màu bạc không một vết xước, slide cuối cùng của dự án "The Unicorn" vừa được hoàn thành. Hơn một trăm trang phân tích thị trường, mô hình kinh doanh, chiến lược marketing cho một ứng dụng tài chính cá nhân được tôi trau chuốt đến từng con chữ, từng biểu đồ. Ba tháng trời cày cuốc như một con thiêu thân, cuối cùng cũng xong.
Tôi ngả người ra sau, mỉm cười hài lòng. Nụ cười này một nửa là vì thành quả công việc, nửa còn lại là vì nghĩ đến Hạ An Thần.
Hạ An Thần, bạn trai tôi, học bá ngành Quản trị Kinh doanh, niềm tự hào của cả khoa. Anh ấy có một đôi mắt sáng, sống mũi cao và một khí chất thanh tao thoát tục mà tôi từng nghĩ chỉ có trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường. Anh ấy nhà nghèo nhưng ý chí thì giàu vô tận. Tôi yêu anh ấy, yêu cái cách anh ấy nói về tương lai, về những hoài bão lớn lao. Và tôi, với tư cách là một nhà đầu tư có tầm nhìn, đã không ngần ngại rót vốn cho dự án tiềm năng nhất đời mình.

Chân Tiểu Thư Nhà Quê Trở Về
Chân Tiểu Thư Nhà Quê Trở Về
Là một đứa con gái quê, điều tôi ghen tị nhất… chính là tiểu thư con nhà tài phiệt.
Chỉ vì mấy quả cam trong làng rụng xuống đất, làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta,cô ta chỉ cần gọi một cú điện thoại,là cả làng bị nhổ sạch cây cam.
Nhưng rồi một ngày, ông trùm nhà giàu đích thân tìm đến tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc trong đêm,
dắt theo chú chó nhỏ màu vàng của mình thằng bé tên là Vàng Tài,rồi vui vẻ chào tạm biệt từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng vẫy tay:
“Con à, hãy sống cho tốt cuộc sống tiểu thư, đừng quay lại chịu khổ nữa nhé.”
Tôi liên tục lắc đầu.
Không đâu!
Nhà tài phiệt cũng chẳng bằng một quả đồi ở quê tôi,chưa đủ cho tôi với Vàng Tài chạy vài vòng nữa là.
Tôi chỉ định lên đó lấy tiền bồi thường thôi.
Còn nếu bọn họ không chịu trả…
thì tôi sẽ phát điên đấy.

Định Ứớc Ngân Hạng
Định Ước Ngân Hạnh Ta ở kinh thành danh tiếng cực kém.
Kém đến nỗi, phu nhân quý tộc nơi đây mỗi khi nhắc đến ta đều lắc đầu thở dài.
Nguyên do là vì ta cầm kỳ thi họa đều chẳng thông, suốt ngày chỉ ham ăn uống vui chơi.
Họ bảo: “Nữ tử vô tài vô đức, lấy về chẳng khác nào nhắm mắt cưới họa. Ai rước vào cửa, ắt là kẻ mù mắt.”
Hôm nay dự cung yến, triều đình mời quan viên từ tam phẩm trở lên dẫn gia quyến cùng tham dự.
Có lời đồn rằng Hoàng thượng mở yến lần này là để tuyển phi cho Thịnh Vương.
Kinh thành quý nữ ai nấy y phục rực rỡ, toan đem hết sở trường ra khoe.
Bấy giờ, Lâm Lâm – ái nữ của Hình bộ Thượng thư – tự mình xin được hiến vũ trước cung đình.
Nàng uyển chuyển cúi mình hành lễ.
“Dân nữ hiến vũ nhưng thiếu khúc nhạc, mong được mời Tống Yên – ái nữ của Đại Lý Tự khanh – cùng dân nữ đồng diễn.”
Hoàng thượng liếc phụ thân ta một cái đầy ẩn ý, rồi gật đầu ưng thuận.
Phụ thân ta nắm chặt chén rượu, sắc mặt như tro tàn.
Ta cũng sững sờ đến rơi cả đũa.
Phải nói rằng, Lâm Lâm quả thực khiến người ta chán ghét.
Một mình nàng đã nổi bật hơn tất cả, sắc đẹp át hẳn quần hồng, cũng còn thôi đi.
Đằng này, biết rõ phụ thân ta và phụ thân nàng là kẻ đối đầu, từ nhỏ ta với nàng vốn không hợp.
Ấy thế mà còn kéo ta – kẻ luôn đội sổ về tài nghệ – lên cùng diễn.
Rõ ràng là muốn ta mất mặt, để tôn thêm danh hiệu “Đệ nhất quý nữ kinh thành” của nàng.

Yêu Phi Công Lược
Ta là một yêu phi.
Ngày nước mất, vị tướng quân địch quốc đã dẫn ta lên đài hành hình.
Thế nhưng, khi sắp sửa hành hình, tấm lụa che mặt của ta lại rơi xuống, tên đ/ao phủ lập tức sững sờ.
Khi lưỡi đ/ao ch/ém xuống, ta ngoài dự tính không hề bị thương, ngược lại hắn lại tự ch/ém vào chân mình.
Tiểu tướng quân định tự mình ra tay, nhưng ngay khi ánh mắt đối diện với ta, mặt hắn đỏ bừng:
“Bị… bị gả cho cẩu Hoàng đế kia, một nữ nhi như nàng có tội tình gì đâu? Theo ta thấy, chỉ nên phạt nàng ấy hai ngày không được uống nước mật ong là được rồi.”
Mọi người hết cách, đành đưa ta đến chỗ vị Đế sư nổi tiếng không gần nữ sắc, lạnh lùng vô tình.
“Giet.”
Đế sư nói ra một tiếng lạnh lùng, giọng nói vọng qua tấm rèm.
Thấy mọi người nhìn nhau, không ai dám ra tay. Hắn lúc này mới đặt quyển sách xuống, vung k/iếm, vén tấm rèm lên.
Khi bốn mắt chạm nhau, vị Đế sư nổi tiếng không gần nữ sắc kia bỗng nhiên ngừng thở.

Chết Thật, Tôi Lại Thích Anh Rồi
Chê Thẩm Chu Bạch trên giường không biết kiềm chế, tôi nhẫn tâm đề nghị chia tay.
Ngay giây tiếp theo, xe bị tông từ phía sau, tôi bị va chạm đến mất trí nhớ.
Quên mất trước đây từng bị Thẩm Chu Bạch giày vò đến chết đi sống lại trên giường.
Quên mất mình đã từng nói, thà tìm một người đàn ông biết dưỡng dạ dày cũng sẽ không tìm lại Thẩm Chu Bạch.
Sau này người thân và bạn bè đến bệnh viện thăm tôi, Thẩm Chu Bạch cũng ở trong số đó.
Anh vừa bước vào phòng bệnh, tôi đã kích động bóp chặt tay bạn thân.
“Chết rồi, tớ thật sự thích người này mất rồi.”

Trích Nguyệt Lượng
Trích Nguyệt Lượng
Vào ngày đại hỷ, ta đã bị tráo đổi kiệu hoa với kỹ nữ lầu xanh.
Khi ta định vén khăn trùm đầu vì cảm thấy có điều chẳng lành, trước mắt bỗng hiện lên những dòng chữ bay lượn:
【Nữ phụ đ/ộc á/c này còn chưa biết kiệu hoa bị nam chính cố tình đổi đi nhỉ!】
【Ta thấy nàng ấy thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà đổi kiệu hoa, lẽ ra là Thế tử phi Hầu phủ, lại bị gả nhầm cho con trai nhà buôn.】
【Người phía trước đừng vội thương xót nàng ta, nam nữ chính đã động phòng rồi, nàng ta còn muốn ép nam chính đưa nữ chính về lại lầu xanh. Nam chính không chịu, nàng ta liền đ/iên c/uồng trả thù, thật đáng ghét.】
【Nàng ta đáng đời, nàng ta chet cũng không ngờ, nữ chính lại là Công chúa lưu lạc dân gian của lão Hoàng đế. Màn chèn ép này của nàng ta lại vô tình thúc đẩy họ nhận nhau, cuối cùng hại chet cả nhà mình.】
Ta nhíu mày, Công chúa lưu lạc dân gian?
Hay lắm, giờ thân phận này là của ta.

Giang Sơn Của Bất Vũ
Giang Sơn Của Bất Vũ
Cuối kỳ tôi được hạng nhất toàn trường.
Tôi vui vẻ khoe với cậu bạn thân, nhưng cậu ta lại khuyên tôi nhận mình gi/an l/ận để nhường học bổng cho một học sinh nghèo.
“Thôi đi, sao cậu có thể đứng nhất được chứ?”
“Với lại, Chu Mạt cần khoản học bổng này, nhà cậu là trọc phú, nhường cô ấy một chút không được à?”
Tôi đồng ý, rồi quay lưng gửi đoạn ghi âm cuộc gọi tới văn phòng hiệu trưởng.
“Xin lỗi, em phải chuyển trường rồi, có người không cho phép trọc phú đứng nhất.”
Sau khi điều tra rõ, nhà trường đã kỷ luật cậu bạn thân. Cậu ta giận đến mức chặn tôi, tuyên bố cả đời này không muốn gặp lại tôi nữa.
Và quả thật, khai giảng cậu ta đã không gặp được tôi.
Bởi vì tôi đã chuyển đến lớp chuyên của trường cấp ba trọng điểm, làm thủ khoa từ dưới lên.

Khi Quỷ Đọc Truyện Tranh
Năm tôi 8 tuổi, tôi đã tận mắt chứng kiến một vụ giết người qua khe giường. Hung thủ dùng rìu chặt đứt tứ chi của một người sống, tạo thành hình dáng của một con búp bê cầu nắng treo trên mái hiên. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ, nhưng tôi biết rõ, họ đã bắt nhầm người. Năm đó, tôi chỉ là một đứa trẻ, nói không ai tin. Lớn lên, lại càng không có nơi nào để tỏ bày. Tôi quyết định vẽ nó thành một bộ truyện tranh, cốt để tìm một nơi giải tỏa.
Không ngờ, hung thủ năm đó lại xuất hiện. Hắn lần theo bộ truyện tranh và tìm đến tôi, rình rập trong bóng tối, từng bước biến các vụ án khác trong truyện tranh của tôi thành hiện thực.

MAI HOA ĐỒ
Sống lại một đời, ta thề sẽ không bao giờ làm thê tử của Cận Tử Hằng nữa.
Năm xưa, một lần rơi xuống hồ được chàng cứu, ta ngu muội coi đó là thiên định, một lòng một dạ, không phải chàng thì không gả.
Ta dốc hết tâm huyết nâng đỡ, để chàng trở thành vì tinh tú sáng rực nhất Đại Cảnh triều.
Nhưng ánh sáng ấy, chàng chỉ dành để chiếu rọi đường vào cung của đường tỷ, vì nàng mà bày mưu tính kế, hao tâm tổn trí.
Đến cả khi ta bị đường tỷ đẩy xuống nước, chết đuối ngay mùa hoa rực rỡ, chàng cũng chỉ ở cách một bức tường, tâm tâm niệm niệm tìm cho nàng một bó hoa đẹp…
........