Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Quy Tắc Ngầm Của Showbiz: Muốn Yêu Em, Phải Qua Ải Bạn Thân
Bạn thân tôi, Kiều Hạ, là một minh tinh nổi tiếng, còn tôi chỉ là cô trợ lý quèn của cô ấy. Tôi sống bằng thẻ của cô ấy, dùng đồ do cô ấy làm đại diện. Ngay cả hai mươi triệu tiền tiêu vặt mà bạn trai đưa, cô ấy cũng chẳng ngần ngại chia cho tôi.

Em Hiểu Lòng Anh
Em Hiểu Lòng Anh
Tên đầu gấu trường trượt chân khi chơi bóng.
Cậu ta lạnh mặt từ chối sự quan tâm của hoa khôi trường thì tôi vừa lúc đi ngang qua sân bóng.
Trước mắt bỗng hiện ra một loạt dòng chữ ảo:
【Đợi lát nữa vợ tới xem, tôi coi cậu còn đau không.】
【Không khóc không mè nheo, chỉ là chưa đúng thời điểm.】
【Bên ngoài thì lạnh lùng dữ tợn, trước mặt vợ lại nũng nịu khóc lóc đòi ôm.】
【Đàn ông vốn cứng rắn, gặp vợ thì hóa mềm.】
Giây tiếp theo.
Đầu gấu trường vừa nhìn thấy tôi liền “Oa” một tiếng khóc lên.
“Đ/au quá hu hu hu hu.”
“Cậu có thể bế tôi đến phòng y tế không?”

Tổng Tài Mất Trí Nhớ Chỉ Nhớ Mỗi Vợ
Tôi và Tô Trạch Tây là kết hôn theo thỏa thuận.
Anh ấy ghét tôi.
Lời tình cảm và sự dịu dàng đều dành cho bạch nguyệt quang.
Sinh hoạt thường ngày của chúng tôi chính là ban đêm điên cuồng làm tình trong hận.
Những ngày như vậy kéo dài suốt ba năm.
Tôi chán rồi, cuối cùng thỏa thuận cũng hết hạn.
Tôi nói: “Ly hôn đi, tôi thả anh tự do.”
Tô Trạch Tây xưa nay luôn thờ ơ, khóe mắt lại đỏ lên: “Cô muốn thả tôi tự do, hay là muốn quay lại bên vị hôn phu cũ?”
Tôi cạn lời.
Anh ta sao lại còn giở trò đổ lỗi ngược?
Tôi nói: “Anh muốn nghĩ vậy cũng được.”
Tô Trạch Tây cười lạnh: “Thời Mộng Viên, cô đúng là một người đàn bà không có tim.”
Tôi: “……” Lười phản bác.
Ngày ly hôn, Tô Trạch Tây buông lời độc địa: “Thời Mộng Viên, hôm nay ra khỏi cửa này mà tôi còn gặp lại cô thì tôi là chó!”
Chưa đầy một tháng, trợ lý của anh ta đã dẫn anh ta đến cửa nhà tôi:
“Phu nhân, Tô tổng mất trí nhớ rồi, chỉ nhớ mỗi cô. Thời gian này có lẽ phải làm phiền cô chăm sóc anh ấy.”
Tô Trạch Tây xưa nay cao ngạo lạnh lùng, lúc này lại nhìn tôi đầy đáng thương gọi: “Vợ ơi, họ nói em không cần anh nữa, anh không tin.”
Tôi: “……”

Xác da loại trừ ba điều ác
Tôi lấy một kẻ hiếp dâm.
Sau khi cưới, tôi luôn giữ đúng bổn phận làm vợ, mãi mãi chỉ tẩy trang sau khi hắn ngủ và luôn trang điểm xong trước khi hắn tỉnh.
Chồng tôi livestream khoe khoang, nói rằng phụ nữ phải có ý thức như thế.
Có một dòng bình luận cảnh báo hắn:
【Chạy mau đi, chỉ có xác da mới trang điểm nửa đêm, xác da càng mục thì lớp trang càng dày, lúc thay da ăn thịt người cũng không còn xa đâu!】
Tôi che mặt cười quái dị.
Ôi chao, quên che khuyết điểm, vết bầm xác hiện ra mất rồi.

Tôi Là Thiên Kim Vô Dụng Của Nhà Hào Môn
Tôi Là Thiên Kim Vô Dụng Của Nhà Hào Môn
Tôi là thiên kim nhà giàu, nhưng vô dụng.
Tin tốt, tôi là con gái ruột; tin xấu, có kẻ mạo danh tôi.
Trong một bữa tiệc gia đình, cô ta làm ướt sũng người rồi chạy đến trước mặt tôi, trưng ra vẻ đáng thương.
“Chị ơi, tại sao chị lại hắt rượu vang vào em?”
Tôi nhìn quanh một lượt, ôm lấy chai nước ngọt dung tích 1,25 lít bên cạnh, ánh mắt trong veo.
“Em nói chị à? Nhưng chị uống Coca mà.”

Sau Khi Mẹ Bỏ Đi
Sau Khi Mẹ Bỏ Đi
Ngày thứ 3 sau khi mẹ rời đi, ba cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Bề ngoài ông vẫn tỏ ra thản nhiên: “Bà ấy rời tôi thì còn có thể đi đâu?”
Nhưng sau lưng lại lục tung khắp nơi tìm người.
Ông nghĩ mẹ vẫn yêu ông đến tận xư/ơng tủy, chỉ là nhất thời ghen tuông nên mới bỏ đi.
Chỉ cần ông nói vài lời nhẹ nhàng, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Nực cười.
Chuyến đi này, mẹ đã chuẩn bị suốt mấy năm trời.
Làm sao để ông tìm được?

Sau khi làm trà xanh trong game kinh dị, tôi nằm không cũng thắng
Tôi là một NPC vô dụng trong trò chơi kinh dị.
Vì quá vô dụng nên tôi chỉ có thể giả vờ ngọt ngào để bám bên cạnh đại Boss.
Đại Boss bẻ gãy ngón tay người chơi.
Tôi mắt sáng lấp lánh: “Bảo bối thật lợi hại!”
Đại Boss bắn nổ đầu người chơi.
Tôi hăng hái vỗ tay: “Wow, bảo bối ra tay thật mượt, một giọt máu cũng không dính lên người.”
Mỗi lần như vậy, đại Boss đều không hề động lòng. Lâu dần, tôi bắt đầu làm việc qua loa.
Đại Boss trước mặt tôi tát chết một người chơi.
Tôi: “Giỏi lắm.”
Đại Boss dồn đám người chơi đến trước mặt tôi rồi quét sạch một lượt.
Tôi mặt không biểu cảm vỗ tay.
Những người chơi còn sống sót vừa khóc vừa gào ôm chặt lấy chân tôi.
“Chị, xin chị, khen hắn một câu đi! Để bọn em chết cho nhanh!”

Chiêu Ninh
Chiêu Ninh
Phụ hoàng muốn ta đi hòa thân.
Mẫu hậu chỉ vào hai cung nữ thân cận là Lục La và Tử Yến nói rằng: “Con hãy chọn một người thế thân, để nàng ta đi thay con.”
Ta vừa mới đưa ngón tay ra, đã thấy vài dòng chữ lơ lửng giữa không trung:
【Nữ phụ này đúng là kẻ hại người, mình không muốn hòa thân thì lôi cung nữ xuống nước, quả là thất đức!】
【Không sao, Lục La có Thái tử của chúng ta che chở mà, đợi nàng lên xe ngựa của Bắc Nhung, Thái tử sẽ lập tức sai người c/ướp nàng đi!】
Ta nhíu mày, chậm rãi chuyển ngón tay sang phía Tử Yến.
Mấy dòng chữ trên không lại bắt đầu trôi qua:
【Chọn Tử Yến thì còn th/ảm hơn, ta nhớ trong nguyên tác nữ phụ chỉ vừa đề xuất với Hoàng hậu muốn chọn Tử Yến đi, thì Thiếu tướng quân đã trực tiếp xông thẳng đến phủ Công chúa.】
【Nam chính đúng là chẳng hề sợ Công chúa chút nào, dù sao chàng cũng là phò mã tương lai mà.】
【Ai thèm làm cái phò mã đó, nếu không phải Công chúa cứ đeo bám nam chính, chàng đã sớm cùng nữ chính bôn ba khắp thiên hạ rồi.】
Ta sắc mặt trắng bệch đọc hết, rồi thấy mấy dòng chữ tiếp tục cuộn:
【Hòa thân cũng có gì không tốt, vua Bắc Nhung kia tuy là vai phản diện, nhưng đã thầm yêu Công chúa từ lâu, Công chúa về đó, sẽ được đối đãi như Hoàng hậu.】
【Tiếc thay Đại Chu bội ước trước, tìm người gả thay, vua Bắc Nhung giận dữ, chẳng bao lâu sau, vó ngựa sắt của bọn họ sẽ tràn qua cửa thành Đại Chu.】
Đọc đến đây.
Ta lặng lẽ bỏ ngón tay xuống, thở dài với mẫu hậu nói: “Thôi, con gả.”

BỊ T H I Ê U CHẾT, TÔI VÀ CHỒNG CÙNG TRỌNG SINH.
Em chồng thường nói rằng tai cô ta không tốt, nghe không rõ lời người khác.
Tôi bảo điện thoại mới của mình không thấm nước, nhưng cô ta lại nghe thành laptop chống nước tốt.
Cô ta hắt nguyên một cốc nước vào bàn phím khiến laptop của tôi bốc cháy, bo mạch chủ bị hỏng.
Bao nhiêu công sức viết kế hoạch sản phẩm trong mấy tháng trời bỗng chốc đổ sông đổ biển, và tôi bị công ty sa thải.
Lần khác, tôi bảo mình mới mua mặt nạ, cô ta lại nghe thành mặt nạ chân, nhân lúc tôi không để ý mà lén lút dùng đắp chân.
Hậu quả là mặt tôi bị nhiễm khuẩn Pseudomonas aeruginosa, dung nhan trực tiếp bị h ủ y h o ạ i.
Tôi đi tìm cô ta để nói chuyện rõ ràng, nhưng mẹ chồng lại đổ lỗi ngược cho tôi, mắng tôi có đời tư hỗn loạn, không đứng đắn, còn muốn đổ oan cho em chồng.
Trong lúc xô xát, tôi bị họ đẩy xuống cầu thang và bị s ả y t h a i.
Chồng tôi trở về và muốn đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà.
Không ngờ, trước khi đi, em chồng đã mở v-a-n g-a-s ra.
Khi xuống dưới nhà, cô ta mới quay sang mẹ chồng và hét lên:
"Tiêu rồi mẹ ơi, chị dâu bảo con nhớ khóa v a n gas mà con quên mất rồi, mẹ gọi điện bảo chị ấy dậy khóa đi".
Mẹ chồng gọi điện nhắc nhở tôi, nhưng ngay khi điện thoại đổ chuông đã gây ra một vụ n ổ khí gas. Chồng tôi và tôi sống sờ sờ bị t h iêu chec.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về ngày em chồng định hắt nước vào máy tính của tôi.

Thiên Kim Trở Về: Ta Không Cần Hào Môn
Khi tỉnh lại, bọn họ nói tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Tần, người bị ôm nhầm từ khi mới sinh. Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn 10 năm. Gia đình vốn chờ tôi tự ti, ghen ghét, căm hận số phận bất công để rồi chìm vào vực sâu trong nỗi oán hận vô tận. Nhưng tôi nhìn thế giới hoàn toàn mới này, nơi không có chiến tranh, không có đói khát, cũng chẳng còn nỗi sợ trước cái chết. Đối với tôi mà nói, đây chính là thời đại tốt nhất.