Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Chạy Trời Không Khỏi Nắng
Bạn cùng phòng thời đại học biết tôi là giáo viên yoga, nên nhờ tôi hướng dẫn họ tập luyện.
Một buổi học mười tệ, một tuần bốn buổi.
Nhưng đột nhiên có một ngày, chẳng ai đến nữa.
Hỏi ai cũng không ai trả lời.
Lúc đó tôi mới phát hiện, cô bạn thân tốt của tôi – Trần Gia – đã giành mất “miếng cơm” này của tôi.
Một buổi cô ấy chỉ thu tám tệ.
Thế nhưng Trần Gia chỉ từng học với tôi vài buổi, hoàn toàn không hiểu nguyên lý yoga.
Quả nhiên, mấy buổi sau, do thao tác hỗ trợ quá mạnh tay, cô ấy đã làm gãy chân của một bạn cùng lớp.

Báo Ứng
Ba tôi vì cứu con gái của “bạch nguyệt quang” mà ch .t trong đám ch/áy.
Nghe tin, tôi lập tức chạy đến bệnh viện ngay trong đêm.
Lần đầu tiên nhìn thấy ông ta trong nhà x/á c, khóe miệng tôi khẽ cong lên, cố thế nào cũng không đè xuống được.
Nhân viên y tế tốt bụng nhắc nhở:
“Cô cười nhỏ thôi.”
Thế nhưng khi nhận được hũ tro cốt của ba, tôi lại cười càng to hơn.
Ba à, ông đi thì cứ đi.
Sao lại không để lại di chúc, để cho tôi hưởng trọn khối tài sản trăm tỷ thế này, đúng là khách khí quá rồi.

Khi Tiểu Tam Gặp Thợ Săn
Chồng tôi có một “bạch nguyệt quang” vừa trở về nước.
Cô ta đứng trước mặt tôi, hất cằm kiêu ngạo:
“Cô thật đáng thương, chồng cô chẳng hề yêu cô, tôi mới là tình yêu đích thực của anh ấy.”
Tình yêu đích thực sao?
Tôi suýt bật cười, vẫn cúi đầu lật hợp đồng, đến một cái liếc mắt cũng lười cho cô ta – một kẻ mê muội trong tình ái.
Trong mối quan hệ này, chỉ có cô ta mới bị che mắt, vừa ngốc vừa đáng thương.

Boss nhỏ ở làng sương mù
Tôi là tiểu boss ở tân thủ thôn trong một game kinh dị.
Vì quá vô dụng nên chẳng bao giờ bị người chơi làm khó.
Cho đến một ngày.
Một nhóm người chơi mới đập nát tế đàn của tôi, treo tôi lên xà nhà làm búp bê cầu nắng.
Tôi mất nửa cái mạng, mặt mũi bầm dập lết về nhà —— Anh tôi không nói một lời, rút ra hai con dao lóc xương.
Chị tôi lau khẩu súng trong tay đến sáng loáng.
Dì hàng xóm chậm rãi đeo găng tay vào.
Cụ trưởng thôn cười hiền hòa dặn tôi đi ngủ sớm một chút.
Nửa đêm hôm đó, hệ thống gào rú điên cuồng:
【Cảnh báo! Boss cấp SSS đã online, phó bản Liệm Cốt Thổi Hồn mở ra】
【Cảnh báo! Boss cấp SSS đã online, phó bản Ba Mươi Ba Trời mở ra】
【Cảnh báo! Boss cấp SSS đã online……】
Chỉ sau một đêm, tất cả người chơi bị cưỡng chế kéo vào phó bản địa ngục tổ hợp có tỉ lệ sống sót gần như bằng 0.
Lúc này bọn họ mới ngơ ngác nhận ra:
“Ai chọc nó vậy???”

Kẻ Thế Chỗ
Kẻ Thế Chỗ
Sau khi dượng tôi qua đời vì tai nạn giao thông, em họ bị chấn động tinh thần nghiêm trọng nên chuyển đến nhà tôi để tĩnh dưỡng.
Nó đem lòng yêu bạn trai tôi, ai nấy đều khuyên tôi nên nhường anh ấy cho nó.
Ngay cả bạn trai tôi cũng bảo:
“Dự Nhược, em ấy đã khổ sở đến mức này rồi, sao em còn chấp nhặt làm gì?”
Sau đó, tôi cũng gặp tai nạn xe. Lúc được đưa đi cấp cứu, em họ ôm chặt bạn trai tôi mà khóc:
“Chị ấy chết rồi có biết bao người thương tiếc, còn em sống chẳng ai thèm đoái hoài.”
Tôi chết trên bàn phẫu thuật. Em họ lấy mất suất tuyển thẳng đại học của tôi, còn kết hôn với bạn trai tôi.
Lúc mở mắt ra, tôi quay lại đúng thời điểm nó vừa dọn đến nhà tôi.

Ngày Thứ Hai Trong Phòng Mổ
Ngày Thứ Hai Trong Phòng Mổ
Liễu Chỉ Hân là nữ bác sĩ mới về bệnh viện, dung mạo nổi bật khiến ai cũng chú ý.
Trong khi các bác sĩ khác đều khoác áo blouse trắng, thì cô ta lại đặc biệt diện bộ đồng phục JK của mình.
Ngay cả lúc chuẩn bị bước vào phòng mổ, cô ta vẫn phải chưng diện thật bắt mắt.
Tôi lạnh giọng nhắc nhở: “Đây là phòng phẫu thuật, bắt buộc phải mặc đồ vô trùng!”
Thế mà cô ta làm ngơ, cuối cùng khiến bệnh nhân nhiễm trùng rồi mất.
Vậy mà Liễu Chỉ Hân lại khóc lóc, nắm tay anh trai tôi mà nói:
“Rõ ràng là cô ấy phẫu thuật sai, sao lại đổ hết lên đầu em?”
Ngay cả vị hôn phu của tôi cũng bước ra làm chứng giúp cô ta:
“Không liên quan đến Chỉ Hân, là do trong lúc phẫu thuật, chính Giang Lăng gây ra nhiễm trùng.”
Cuối cùng, tôi đến cả cơ hội giải thích cũng không có.
Bị người nhà bệnh nhân đâm chết ngay tại chỗ.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày chuẩn bị bước vào ca mổ ấy.

Gặp Gỡ Vì Sao
Gặp Gỡ Vì Sao
Lúc đi massage thì lại đụng trúng đợt truy quét t/ệ nạn, thế là tôi bị ép phải gọi người chồng công tố viên ba năm chưa gặp đến “giải cứu”.
Anh trai tôi: “Không phải em khóc lóc đòi về nước để vun đắp tình cảm với Phó Dự à? Sao lại vun đắp ở… đồn công an thế này?”
Khóe môi Phó Dự khẽ cong: “Khóc lóc? Vun đắp tình cảm?”
“Vậy… bây giờ bắt đầu nhé?”

Đêm Tân Hôn, Ta Dạy Chồng Bằng Roi
Đêm Tân Hôn, Ta Dạy Chồng Bằng Roi
Tân hôn đêm ấy, ta đánh cho Tống Tự một trận.
Chỉ vì hắn mắng ta ham ăn như con heo.
Hừ, nếu không phải vì được ăn no, ai thèm gả cho tên tàn phế như hắn.
Tống Tự đỏ mắt nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ta không phải tàn phế, chỉ là gãy hai chân mà thôi.”
“Đợi ta khỏi rồi, thanh lâu kỹ viện vẫn ngày ngày vui thú như thường.”
Lời còn chưa dứt, ta lại vung tay đánh thêm một trận.
Ai chẳng biết hắn vì bênh vực hoa khôi của Xuân Phong Lâu, bất cẩn lăn từ cầu thang xuống.
Không ngốc cũng gãy cả hai chân, thế mà còn dám lấy làm tự hào, thật mất mặt!

Tình Yêu Ngọt Ngào
Tên côn đồ ở trường bị trẹo chân khi chơi bóng.
Khi anh ta lạnh mặt từ chối sự quan tâm của hoa khôi trường, tôi vừa đi ngang qua sân bóng.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện dòng bình luận.
【Đợi lát nữa vợ đến, tôi xem cậu còn đau không.】
【Không khóc không ầm ĩ, chỉ là chưa đến lúc thôi.】
【Bên ngoài lạnh lùng hung dữ, trước mặt vợ thì làm nũng khóc lóc kêu đau đòi ôm.】
【Đàn ông vốn mạnh mẽ, nhưng thấy vợ liền mềm yếu.】
Giây tiếp theo.
Côn đồ trường học vừa thấy tôi liền “oa” một tiếng khóc lên.
“Đau quá hu hu hu hu.”
“Em có thể bế anh đến phòng y tế không?”

Ôm Em Là Bến Đỗ
Ôm Em Là Bến Đỗ
Hệ thống bảo tôi đi công lược phản diện.
“Nếu thành công thì công đức vô lượng nha!”
Khoan đã nào. Thứ nhất: tôi là đàn ông, hắn cũng vậy.
Thứ hai: tôi là hồ ly tinh, hắn là kẻ săn yêu.
Cái sắp xếp này… có hơi quá đáng không đấy?
Hệ thống: “Ây da, đừng cổ hủ thế. Hồ ly tinh nam với pháp sư trừ yêu nam, tuyệt phối nha!”