Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Cô giáo vs Mẹ Thái Tử
Cô giáo vs Mẹ Thái Tử
Rạng sáng, phụ huynh gọi cho tôi:
“Cô giáo, cô đang lên cơn kh/át đà/n ông à?!”
Tôi ngơ ngác:
“Gì cơ? Tôi chưa có ý định tìm người yêu đâu.”
Ngay sau đó, tin nhắn tới tấp như bão quét:
“Nếu không thì sao cô lại c ở.i qu/ầ/n của co/n tôi?!”
“Nó mới 3 tuổi, cô không biết na/m n/ữ khác biệt à?!”
“Nó còn chưa mất tri/nh trắ/n.g mà cô đã ph/á đời nó rồi, sau này sống sao đây?!”
“Hôm nay cô phải cho tôi một lời giải thích! Không thì mai tôi lên phòng giáo dục ki/ện cô!”
Tôi hít sâu một hơi.
Hôm sau, tôi tổ chức họp phụ huynh khẩn cấp:
“Xin lỗi các vị, nhận được lời góp ý từ mẹ của học sinh Diệu Tổ.”
“Kể từ hôm nay, vì lý do ‘nam nữ khác biệt’, đề nghị tất cả bé trai lớp mầ/m tự đi v/ệ si.n/h!”
Một giây sau, phòng họp phụ huynh nổ tung.

Vương Phi Bị Lãng Quên
Vương Phi Bị Lãng Quên
Thiên hạ đều biết, Trấn Bắc vương Tiêu Hành có ba điều chán ghét:
Một là khinh thường hư lễ của thế gia.
Hai là ghét bỏ những kẻ quyền quý thích nịnh bợ trèo cao.
Ba là chán ghét khuê nữ ngoan ngoãn nhạt nhòa như nước lã.
Mà ta… ba điều ấy đều trúng cả, lại còn gả cho hắn làm thê tử.
Hắn từng lạnh lùng chê ta cứng nhắc, chẳng bằng tượng đất nơi đầu ngõ.
Ta cũng biết rõ, trong lòng hắn sớm đã có người — nàng kỹ nữ ở Lầu Vọng Nguyệt, hắn nâng niu như báu vật.
Cho đến khi ta đặt bút ký vào giấy hò//a ly, dứt khoát bước lên xe ngựa trở về kinh.
Từ nơi biên ải xa xôi, hắn ngày đêm không nghỉ phi ngựa về, giữa đường lớn đông người, đích thân chặn xe ta lại.
Chiến giáp trên người hắn phủ sương lạnh, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giọng nói khàn đặc run lên từng chút:
“Ôn Tố, ai cho nàng rời đi?”

Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Hóa Ra, Anh Chỉ Đợi Tôi Chủ Động
Tôi đã thầm yêu vị hôn phu của chị gái suốt 4 năm.
Trong lễ đính hôn của họ, chị lại… biến mất.
Tôi lấy hết can đảm bước đến, khẽ kéo vạt áo của Thịnh Dương:
“Em cũng họ Nguyễn, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, được không?”
Anh cúi xuống nhìn tôi, bật cười đầy hứng thú:
“Em gái à, vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm đấy, em làm được không?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Được.”
Sau khi kết hôn, nhìn người đàn ông đang cần mẫn giặt đồ cho mình, tôi nói nhỏ:
“Em cảm thấy… anh đã có âm mưu từ lâu rồi.”
Thịnh Dương ngẩng lên:
“Bảo bối à, thông minh lắm.”

Lắng Nghe Tiếng Sóng
Lắng Nghe Tiếng Sóng
Từ nhỏ tôi luôn ở bên Tống Ngôn Xuyên, giúp anh thoát khỏi ch/ứng t//ự k..ỷ, từng vì anh mà đỡ đ/ạn.
Thế nhưng khi Sở Yểu Yểu hỏi anh tôi là ai, cậu thiếu niên từng kiêu ngạo ngất trời lại cúi đầu giúp cô ta thắt dây váy.
Lãnh đạm, hời hợt nhưng không giấu nổi sự khinh thường:
“Chỉ là một con hầu.”
Sau đó, Sở Yểu Yểu dẫn theo hai người bạn thanh mai trúc mã của cô ta, cùng chúng tôi lập thành nhóm năm người.
Từ đó, người tôi phải phục tùng và lấy lòng không còn chỉ có Tống Ngôn Xuyên, mà là cả 4 người họ.
Cho đến một ngày trước kỳ thi đại học, tôi nhặt được điện thoại của Sở Yểu Yểu.
Tin nhắn trong group chat riêng của bốn người liên tục hiện lên:
Tống Ngôn Xuyên: “Thủ tục du học của tụi mình xong cả rồi.”
Chu Dã: “Con nhỏ nhà nghèo đó chắc vẫn tưởng mày sẽ đưa nó đi cùng đấy, thi xong kiểu gì cũng sụp đổ cho xem.”
Giang Việt: “Con nhỏ hám lợi đó ngày nào cũng mặt dày bám theo tụi mình, còn dám nói với người ta là tụi mình là thanh mai trúc mã của nó nữa cơ!”
Chu Dã: “Đúng là tự ảo tưởng quá mức. Công chúa nhỏ Yểu Yểu mới là thanh mai của tụi mình chứ. Con hầu đó, xấu người xấu nết!”
Bọn họ hớn hở ăn mừng sắp thoát khỏi tôi.
Nhưng họ không biết, tôi đã chờ ngày này suốt 10 năm rồi.
Về sau, tuyết lớn chặn núi, tôi biến mất.
Nghe nói, họ phát đi/ê/n đi tìm tôi.

Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Năm ta lên năm, nhà gặp biến cố lớn.
Phụ thân qua đời, mẫu thân cũng rời đi không một lời trăng trối, trưởng tỷ từ đó không còn tung tích.
Chỉ mình ta bị đưa vào Hầu phủ, làm người dưới.
Không ngờ, đại tiểu thư Tần Tri Tuyết lại quý mến ta.
Nàng không chỉ dạy ta chữ nghĩa, còn chỉ ta cách cầm kiếm luyện thân.
Năm tháng trôi đi, ta cũng trở thành một người biết đứng thẳng sống ngẩng cao đầu.
Có lần, ta tình cờ giúp được lão phu nhân.
Vì chuyện đó, Hầu gia nhận ta làm nghĩa nữ, gả ta cho tân quý trong triều – Bình Vũ tướng quân Cố Trường Khanh – với danh nghĩa nhị tiểu thư Hầu phủ.
Đêm thành thân, chàng nhìn ta, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Chuyện hôn sự, không phải ta mong muốn.”
Sáng hôm sau, chàng không từ mà biệt, lên đường ra biên giới xa xôi.
Một năm sau, chàng vinh quy trở về.
Nhưng bên cạnh chàng, còn có một nữ tử đang mang thai.
Chỉ một cái nhìn, ta liền nhận ra —
Đó chính là trưởng tỷ mà ta từng khắc ghi trong ký ức.

Vượt Núi Xuyên Sông
Vượt Núi Xuyên Sông
Toàn gia bị lưu đà/y đến Ninh Cổ Tháp, ta đem không gian chất đầy, nuôi sống cả nhà.
Sau khi được đại xá quay về kinh, phu quân lại vì bạch nguyệt quang mà vứt bỏ ta nơi lãnh viện.
Đêm đó, hắn vì muốn chọc nàng ta cười mà đốt p/háo suốt cả đêm, tàn lửa bén vào viện của ta.
Qua cánh cửa khép ch/ặt, ta nghe thấy nhi tử muốn xông vào cứu hỏ/a, nhưng lại bị bà mẫu cản lại.
“Người như Lâm di nếu là mẫu thân ngươi, có thể mượn thế lực Lâm tướng gia chấn hưng gia tộc, trợ giúp ngươi bước vào triều làm quan.
Nhưng thân mẫu ngươi lại chỉ là nữ nhi của tội t/hần, chỉ biết kéo ngươi xuống nước.”
Cánh cửa từng muốn xông vào cứu ta kia, rốt cuộc vẫn không được đẩy ra.
Mở mắt lần nữa, ta trở về ngày cả nhà bị lư/u đày năm đó.

Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Sau Khi Mang Long Thai Cùng Hoàng Thượng
Trước ngày tuyển tú, ta bị chẩn ra đã hoài thai. Cả tộc đều đồng lòng che giấu bí mật này.
Thế nhưng trong yến tiệc tại cung, thứ muội lại cố tình thay ta đỡ rượu, cất lời rằng
“Tỷ tỷ đang mang thai, không thể uống rượu.”
Phát hiện mình đã lỡ lời, nàng ta vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tội
“Hoàng thượng thứ tội, là do tỷ tỷ uống say nên mới bị gian nhân làm nhục. Thân thể chẳng phải do nàng cố ý thất tiết.”

MỘNG KIM AN: THẨM THANH MẶC
Tỷ tỷ của ta nhập cung, nay đã làm đến ngôi vị nương nương.
Vì muốn bù đắp cho vị thanh mai trúc mã năm xưa, tỷ ấy ban hôn cho ta và hắn.
Nhưng… ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.
Tuy người ấy chỉ là một thương nhân thấp kém, nhưng lại luôn lặn lội khắp trời Nam biển Bắc, tìm những món đồ nho nhỏ thú vị để dỗ ta vui.
Chàng là người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.
...

Phía Sau Ly Hôn Là Tự Do
Phía Sau Ly Hôn Là Tự Do
Kết hôn năm năm, tôi và Thẩm Tự Bạch vẫn không thể có con.
Sau đó, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm suốt ba năm.
Cuối cùng đến năm thứ tám, tôi cũng mang thai đôi thành công.
Thế nhưng khi thai được hơn bốn tháng, tôi vô tình nghe thấy anh ta nói chuyện với bạn.
“Cậu bị tinh trùng yếu, người ta là Hứa Nặc đã chờ cậu ba năm, trước trước sau sau làm tới bảy tám lần IVF, người cũng già đi hơn chục tuổi, mà cậu lại sau lưng cô ấy chuyển hết quá nửa tài sản trong hôn nhân sang tên tiểu tam, cậu có thấy quá nhẫn tâm không?”
Thẩm Tự Bạch chẳng mảy may để tâm, chỉ khẽ nhướng mày.
“Nếu không phải thấy tội cho cô bé phải chịu khổ khi làm IVF, thì có lẽ tôi đã ly hôn với cô ta từ lâu rồi.”
“Cậu chưa thấy bộ dạng cô ta khi cởi đồ đâu, cả người toàn mỡ, mang thai rồi còn đầy mặt là nám, tôi nhìn mà buồn nôn.”
Tôi cúi đầu nhìn tờ kết quả khám thai trong tay, xoay người đi đến bệnh viện, đặt lịch phá thai.

Đạo Tuyển Phu
Đạo Tuyển Phu
Nha hoàn của ta dám trèo lên giường vị hôn phu của ta.
Sau chuyện ấy, ả quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nói hai người vì uống rượu mà hồ đồ.
Ta vốn luôn lấy ôn nhu làm chuẩn mực, nàng ta chắc mẩm rằng ta sẽ không phát tác.
Ta mỉm cười đưa tay ra, nàng ta ngỡ rằng ta muốn đỡ nàng đứng dậy.
Chỉ tiếc, bàn tay ta đưa ra, trước khi đỡ nàng dậy thì đã t.á/t cho nàng một cái nảy lửa.
“Cút.”
Kẻ th/ông dâ/m bên cạnh cũng không vui, lập tức tiến lên muốn lý luận với ta.
Ta thuận tay lại thêm một bạt tai.
“Ngươi cũng cút.”
Hắn nổi trận lôi đình, giận dữ uy hiếp sẽ đ/ứt hết việc buôn bán của nhà ta, chuyển toàn bộ sang cho thương hộ đứng đầu là Trọng Văn Các.
Ai ngờ, sau khi biết Trọng Văn Các chính là sản nghiệp của Tống gia, hắn lại khóa trái cửa, định c/ư ỡ/ng b/ứ.c ta.
Ta nhân lúc sơ hở, nh/ả/y từ cửa sổ tầng 3 xuống.
Chẳng bao lâu sau, đương triều Thừa tướng Thẩm ôm ta đá tung cửa phòng.
“Vừa rồi là dùng tay nào khinh nhờn nàng?”