Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Gia Quy Của Mẹ Tôi
Gia Quy Của Mẹ Tôi
Vừa bước ra khỏi phòng thi đại học,
Mẹ tôi đã đăng ba dòng “gia quy” vào group gia đình:
1. Học phí và sinh hoạt phí đại học – tự lo.
2. Ở nhà – phải trả tiền thuê và điện nước.
3. Mỗi tháng – nộp thêm 1.000 tệ phụ cấp gia đình.
Tôi còn chưa kịp trả lời, người giao hàng đã mang đến… vali hành lý của tôi.
Mẹ gọi điện, giọng thản nhiên:
“Con đã 18 tuổi, từ giờ mẹ không có nghĩa vụ nuôi dưỡng nữa.”
“Tự giác ra ngoài đi làm.”
Rồi… cúp máy. Và chặn số tôi luôn.
Một năm sau, ba tôi tìm đến, chưa kịp ngồi đã hỏi thẳng:
“Triệu Vũ, có phải mẹ con đưa sổ đỏ cho con rồi không?”
Tôi nhìn về phía ngăn bí mật trong đáy vali – nơi đang giấu chiếc túi tài liệu đó,
rồi làm bộ ngơ ngác đáp:
“Con và mẹ đã cắt đứt quan hệ lâu rồi, con nghe không hiểu ba đang nói gì.”

Chị Đây Không Nuôi Họ Hàng Chồng
Chị Đây Không Nuôi Họ Hàng Chồng
Con gái sắp vào đại học, tôi dự định cho con 3.000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Mẹ chồng biết chuyện liền nói ngay:
“Làm người thì phải công bằng, con gái cô được 3.000, thì cháu trai cũng phải được 3.000.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại bà ta:
“Nó có cha có mẹ đàng hoàng, sao tôi phải cho nó tiền sinh hoạt?”
Bà ta ưỡn ngực, nói như lẽ đương nhiên:
“Nó đúng là có cha có mẹ, nhưng cha mẹ nó không giàu bằng cô. Cô chú là người có tiền, đương nhiên phải lo cho mọi chi tiêu của nó.”
Đúng là điên thật rồi! Tôi quay sang nhìn chồng, không ngờ anh ta lại gật đầu đồng ý:
“Hay thế này đi, chúng ta chia đôi. Em lo cho con gái, anh lo cho thằng cháu, vậy mới công bằng.”

Trọng Sinh May Mắn: Lần Này Tôi Gả Cho Ba Anh Ấy
Trọng Sinh May Mắn: Lần Này Tôi Gả Cho Ba Anh Ấy
Nhà họ Thẩm bảy đời đơn truyền, Thẩm Chiêu thân thể y/ếu ớ/t, k/hó si/nh c/on.
Cha Thẩm bỏ ra khoản tiền lớn cưới tôi về làm dâu, chỉ vì tôi là “Thánh thể vượng thai” hiếm gặp.
Sau khi thành hôn, sức khỏe của Thẩm Chiêu dần cải thiện, tôi cũng thuận lợi mang thai.
Cha Thẩm vui mừng khôn xiết, hứa sẽ chia cho tôi 10% cổ phần công ty.
Thế nhưng, ngay trong đêm tiệc chúc mừng, Thẩm Chiêu mượn rư//ợu làm càn, tung một cú đ//á th//ẳng v/ào bụ/ng tô/i.
“Co//n ti/ện nh/ân!” Mắt hắn đầy căm hận, “Nếu không phải do cô g/iả th/ần gi/ả qu/ỷ, Tô Nhược Hành sao có thể gả nhầm người, bị đ//ánh ch.t như thế?”
Tôi ngã xuống vũng m..áu, ch.t trong uất nghẹn, không nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày cha Thẩm đến nhà cầu hôn.
Nhìn người đàn ông nhã nhặn, điềm đạm trước mắt – Thẩm Nam Lãng, tôi khẽ bật cười, mở miệng nói:
“Thẩm tiên sinh, so với việc kỳ vọng vào đứa con bệ//nh t//ật của ngài để n/ối dõ/i tô/ng đường…”
“Chi bằng, ngài cưới tôi đi, tôi si/nh cho ngài vài đứa con khỏe mạnh, làm người thừa kế?”

Chồng Yêu Ơi, Hôn Cái Nào!
Chồng Yêu Ơi, Hôn Cái Nào!
Chồng tôi mỗi tháng cho tôi 500 triệu, bảo tôi diễn cảnh yêu đương trước mặt “bạch nguyệt quang” của anh ta.
Tôi nhào tới hôn anh ấy sưng cả môi:
“Gì mà diễn? Mình yêu thật mà!”
Mỗi năm sáu tỷ, đừng nói là yêu, mạn/g tôi cũng cho luôn!

Đoạn Tuyệt Cũng Là Một Loại Báo Hiếu
Đoạn Tuyệt Cũng Là Một Loại Báo Hiếu
Tôi ra nước ngoài một năm, lúc trở về nhà thì sững sờ: khu vườn cây xanh của biệt thự đã biến thành… ruộng rau.
Người cha vốn quen sống an nhàn của tôi lúc này đang đội chiếc mũ rơm, cúi người trên mảnh đất, mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng gắt, “hừ hừ” làm cỏ.
“Ba!”
Tôi lao tới, giật lấy cái cuốc trong tay ông, đau lòng kêu lên: “Nắng gắt thế này, sức khỏe ba sao chịu nổi chứ!”
Gương mặt ba tôi đỏ bừng vì nắng, ánh mắt thoáng tránh né nhưng vẫn cứng miệng nói: “Có gì đâu, hồi trẻ ba chuyện gì cũng từng làm rồi!”
Đúng lúc đó, từ phòng khách bước ra một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ta sải bước nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã.
Tôi nhìn kỹ, hít sâu một hơi lạnh, đột nhiên nhớ ra chẳng phải đây chính là Cao Mẫn, người giúp việc mà tôi thuê từ công ty dịch vụ gia đình sao?
Vì tôi thường xuyên ở nước ngoài, để hiếu thuận với ba mẹ, tôi đặc biệt trả lương cao thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc họ.
Thấy cảnh này, mặt tôi lập tức sa sầm xuống.
Cao Mẫn thấy vẻ mặt không vui của tôi, thoáng lộ ra chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó đã tươi cười rạng rỡ nói:
“Chị là cô chủ Xu phải không? Đừng hiểu lầm, ông cụ đang rèn luyện thân thể thôi ạ. Cách sống gần gũi thiên nhiên như thế này rất tốt cho sức khỏe người già, giúp trường thọ đó ạ!”
Cô tưởng tôi là kẻ ngốc à?
Không thèm nghe cô ta nói bậy, tôi kéo ba vào nhà.
Cao Mẫn vẫn đi theo sát phía sau, không hề lộ vẻ chột dạ, ngược lại còn vô cùng tự tin.

Em Gái Anh Trai
Em Gái Anh Trai
Hôm quyết định hiến xác, tôi lấy hết can đảm gọi cho anh trai đã bảy năm không liên lạc.
Bên kia im lặng rất lâu, tôi nói thẳng mục đích.
“Chỉ ký một cái tên thôi, rất nhanh.”
Tôi cố làm giọng nghe nhẹ nhàng.
Anh nổi giận quát: “Em điên rồi à!”
Rồi cúp máy.
Bất đắc dĩ, tôi đành lên đường đến thành phố nơi anh đang sống.
Lúc đến nơi thì đúng thời điểm anh bận nhất.
Anh liếc qua tập hồ sơ, ký tên không do dự, suốt quá trình không nhìn tôi lấy một cái.
“Thêm một điều,” anh lạnh lùng nói, “đến khi thực sự nghe tin em chết, thì đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Tôi im lặng gật đầu: “Ừ.”

Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Phản Diện Quỳ Gối Thắt Nơ Cho Tôi
Tôi là con chim hoàng yến của một phản diện u ám, nhưng tôi lại là kẻ lười chảy thây.
Phản diện phá s/ản, hệ thống bảo tôi phải nhục mạ anh ta thật nặng, đ/á anh ta một cú, khơi dậy ý chí quật khởi.
Tôi từ chối.
Lười mắng.
Chu Tĩnh Xuyên nắm cằm tôi, giọng khàn khàn pha chút giận dữ:
“Đám người đó đều bỏ tôi đi rồi. Cô cũng muốn ở lại chỉ để xem tôi thảm hại đến cỡ nào sao?!”
Tôi uể oải ngáp một cái:
“Lười chạy.”
Anh đỏ mắt, tuyệt vọng nói:
“Giờ tôi chẳng còn gì… không cho cô được cuộc sống vinh hoa như trước nữa…”
Tôi xoa đầu anh.
“Thôi nào, lảm nhảm lắm lời vậy không mệt hả? Lại đây, nằm nghỉ tí đi.”
Thế là…
Để tôi khỏi ch .t đói, Chu Tĩnh Xuyên gồng lên làm liền ba công việc một ngày.
Đến cái đoạn trong nguyên tác mà anh phải hẹn hò, bồi đắp tình cảm với nữ chính…
Thì anh lại đang ở nhà, một chân quỳ dưới đất, tỉ mỉ buộc nơ con bướm trên chiếc váy công chúa của tôi.
Hệ thống gào thét trong đầu tôi:
“Chị ơi chị tu luyện t/à đ/ạo à?!!”

Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Năm thứ ba ta gả cho Vương gia ngốc Tiêu Triệt, chàng vì đuổi theo một con bươm bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng phía sau hậu viện vương phủ.
Lúc được vớt lên, người đã chẳng còn hơi thở.
Khắp phủ, ngoài ta ra, chẳng ai thật lòng rơi lệ.
Trắc phi Liễu Như Nguyệt dẫn theo đám người chặn trước cửa phòng ta, giả vờ nức nở khuyên nhủ:
“Vương phi nén bi thương. Tuy Vương gia ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đối đãi với tỷ khác biệt. Nay chàng đi rồi, tỷ càng phải bảo trọng thân thể.”
Bọn nha hoàn, mụ mụ phía sau nàng ta trao nhau ánh mắt khinh thường, cười cợt đầy hả hê.
Bọn họ đang nghĩ gì, ta nhìn thấu rõ ràng.
Vương gia ngốc và vị chính phi như ta chẳng khác nào một kẻ sống để người ta giày vò.
Ba năm qua, ăn mặc bị cắt xén, hạ nhân thì dám ngang nhiên làm ra mặt với ta. Liễu Như Nguyệt ba ngày hai bận tới kiếm chuyện.
Tiêu Triệt tuy ngốc, nhưng lại nhận ra ta.
Mỗi khi thấy ta bị bắt nạt, chàng đều dang tay ra che trước mặt ta, như một con thú nhỏ bảo vệ miếng ăn của mình, gầm gừ “ư ư” với bọn họ.
Nhưng chính vì chàng càng bảo vệ ta, Liễu Như Nguyệt bọn họ càng thêm quá quắt, tàn nhẫn với chúng ta.
Giờ đây, nơi duy nhất che chở cho ta… cũng chẳng còn nữa.
Ta canh linh đường suốt ba ngày ba đêm, không uống lấy một giọt nước, cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, là bị một trận ồn ào làm cho bừng tỉnh.
Nha hoàn thân cận Xuân Đào nắm chặt tay ta, vừa khóc vừa mừng rỡ: “Vương phi! Người tỉnh rồi! Vương gia… Vương gia cũng tỉnh rồi!”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ong”, ta lảo đảo bật dậy.
Vừa chạy đến sân, liền thấy đám ngự y quỳ rạp đầy đất, đồng thanh hô lớn về phía người đang ngồi trên chủ vị: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia! Mạch tượng ổn định, thần trí minh mẫn, quả là trời ban phúc cho Đại Thịnh ta!”
Trên ghế chủ vị, nam tử vận y phục ngủ trắng tinh, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt ấy – gương mặt ta đã nhìn suốt ba năm, từng luôn mang nụ cười ngốc nghếch – nay lại phủ một tầng băng sương.
Ánh mắt sắc bén như ưng, sâu thẳm như biển, quét qua từng người xung quanh, mang theo sự xét đoán và xa cách.
Chàng… thực sự không còn ngốc nữa rồi.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, trái tim ta lại chìm xuống, lạnh hơn cả đáy hồ băng kia.
Chàng không ngốc nữa…
Vậy chàng còn nhớ ta không?
Còn nhớ ba năm qua, ta đã làm sao từng muỗng từng muỗng đút chàng ăn, từng đường kim mũi chỉ vá y phục cho chàng, những khi chàng bị ức hiếp chạy về khóc lóc, ta ôm chàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành?
Hay… chàng sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cưới?
Nhớ lại ta là quân cờ bị ép gả vào phủ, trở thành vật tế cho một “nỗi nhục hoàng gia” như chàng?

Em Gái Là Thiên Kim Giả
Em Gái Là Thiên Kim Giả
Vào kỳ nghỉ hè năm đó, em gái tôi là Kiều Hoan, lén lút trèo lên một chiếc xe van đen.
Tôi giả vờ không thấy, xoay người bước đi.
Kiếp trước, tôi đã ngăn nó lại.
Kết quả, nó hậ/n tôi suốt mấy chục năm.
Đến sinh nhật con gái tôi, nó đã cho cả một liều th/uo^c đ.ộ/c vào hộp s.ữ/a bột.
Khi nhìn con tô i n/ôn ra m.á/u, nó cười như phát đ/iê/n:
“Nhớ kỹ, nó là do mày hại ch .t!”
“Mày đã hủy cả đời tao, tao cũng sẽ khiến mày sống không bằng ch .t!”
“Năm đó sao m/ày không để tao lên xe?!”
Tôi từng muốn liều mạng với nó, nhưng lại bị đ .â/m thà/nh người thực vật.
Sống vật vờ thêm vài năm, cuối cùng cũng ch .t.
Lần nữa mở mắt ra… tôi trở về đúng ngày hôm ấy.
Ngày mà Kiều Hoan lén trèo lên chiếc xe đó.

DUNG HOA CỔ: KẾT DAO
Ta tên là Kết Dao, vốn là một cô nhi không cha không mẹ.
Thứ ta có thể nương tựa trên đời này, chỉ là một cây cổ cầm và ba con cổ trùng.
Cây cổ cầm ấy là phụ thân để lại cho ta.
Còn ba con cổ trùng ấy là mẫu thân để lại cho ta.
Ta phải dựa vào chúng… để báo thù cho phụ mẫu ta.
...