Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」

Mang Thai Với Thằng Bạn Thân
Mang Thai Với Thằng Bạn Thân
Hai tháng trước, tôi nổi hứng bất ngờ, lỡ ngủ với thằng bạn thân.
Sau đó thì… bỏ chạy như bị ma đuổi.
Gần đây cơ thể có gì đó sai sai, tôi tới bệnh viện kiểm tra.
Kết quả: có thai.
Tôi nổi điên nhắn cho Giang Dĩ Hành:
“Anh không có thói quen dùng b/ao à?”
Hắn trả lời:
“Hả???”

Tiền Ít, Tình Tan
Tiền Ít, Tình Tan
Sau khi trở thành bà nội trợ, chồng tôi mỗi tháng chỉ đưa cho tôi 500 tệ tiền sinh hoạt.
Thế mà còn bắt tôi dùng số tiền ấy để đi chợ, nấu cơm, đóng tiền điện nước, lo toàn bộ chi tiêu trong nhà.
Thậm chí còn mặt dày tuyên bố: “500 còn là cho nhiều đấy!”
Đàn ông trong nhà không chịu đưa tiền, thì tự nhiên sẽ có đàn ông bên ngoài đưa tiền thôi.
Khi ví tôi bắt đầu đầy lên, tôi cũng bắt đầu trang điểm, mua mỹ phẩm xịn hơn, đăng ký các khóa học đắt tiền hơn.
Đối mặt với nghi ngờ của chồng, tôi thản nhiên đáp:
“Thì là dùng 500 anh cho em để mua đó.”
Nhưng anh ta lại nổi cáu:
“500 còn không đủ mua đồ ăn, cô lấy đâu ra tiền mua mấy thứ đắt đỏ thế này?!”
Buồn cười thật, hóa ra trong lòng anh ta cũng biết rõ, 500 tệ căn bản là không đủ tiêu mà!

Người Vợ Hoàn Hảo
Người Vợ Hoàn Hảo
Sau khi ly hôn với vợ, tôi nóng lòng muốn cắt đứt mọi quan hệ với cô ấy.
Tôi cưới một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp, mua chiếc xe địa hình mà tôi đã ao ước từ lâu.
Những ngày tháng tồi tệ đó cuối cùng cũng đã trôi qua, không bao giờ quay lại nữa.
Tôi cảm thấy mình như được sống lại.

Chính Thê Thế Gia
Chính Thê Thế Gia
Mẹ ta xuất thân thế gia, từ nhỏ đã dạy ta rằng, thân là nữ nhi phải biết cảm thông, biết thành toàn cho người khác.
Vì vậy…
Khi nữ nhi của ngoại thất, kẻ hại ch .t bà nước mắt đầm đìa trách móc ta ép nàng vào đường ch .t, đêm ấy, ta liền ấn đầ/u nàng xuống ao, dìm ch .t như một con cá thối, thành toàn cho nàng.
Ngoại thất của phụ thân khóc lóc thảm thiết, nói đường xuống Hoàng Tuyền xa xôi, nữ nhi nàng cô đơn hiu quạnh quá đỗi đáng thương. Ta là người biết cảm thông, bèn tiễn nàng một đoạn, cho mẹ con họ được đoàn tụ dưới suối vàng.
Tổ mẫu ta chẳng màng hiếu kỳ của mẹ ta chưa mãn, vội vàng chọn kế thất nối vào cửa, bảo rằng nếu Vũ phủ không có người nối dõi thì bà ch .t cũng không nhắm mắt.
Ta hiểu rồi.
Nhân lúc bà ta bị t/ê liệ/t không nói được, ta bưng một bát tuy/ệt tử dược đặt trước mặt phụ thân, quả nhiên khiến bà ta ôm hận mà ch .t, đến lúc nhắm mắt vẫn trừng to như mắt bò vì chẳng thể có được đứa cháu nối dõi.
Đáng thương thay phu quân ta, chẳng hiểu được cái gọi là “biết cảm thông” của ta.
Hắn dẫn ngoại thất cùng đứa con trai hoang trở về, bắt ta nhường vị trí:
“Ngươi không sinh được nhi tử, chẳng lẽ muốn ta tu/yệt hậu, ch .t không còn mặt mũi nào gặp tổ tông hay sao?!”
Thì ra… hắn thật sự muốn tuy/ệt hậu, mà lại ch .t chẳng chút vinh quang nào cả.
Là chính thê, ta đương nhiên phải biết cảm thông, giúp phu quân thành toàn mỹ mãn.

HỒNG TỤ KHÔNG TRỞ GIÓ
Kiếp trước, nàng là Thái tử phi đứng trên vạn người, tận tâm tận lực vì người mà nàng yêu, giẫm lên máu và nước mắt bao người, chính tay giúp hắn dẹp yên quyền loạn.
Đổi lại… là một ly rượu độc.
Là một câu nói lạnh như băng:
"Ta không cần một nữ nhân quá thông minh ở bên cạnh mình."
Đến chết, Triệu Tuyết Giao mới hiểu:
Nàng là kiếm, nhưng hắn chỉ cần một bông hoa biết cười.
Trùng sinh trở lại, nàng thề không bước chân vào Đông Cung thêm một lần nào nữa. Không yêu. Không phục tùng. Không rơi lệ.
Chỉ muốn đoạn tuyệt với con đường cũ — kể cả phải giả chết, kể cả phải đốt sạch dĩ vãng.
“Kiếp trước là cờ thí, kiếp này… nàng là kẻ đặt tay lên bàn cờ.”

Mẹ Không Nuôi Kẻ Phản Bội
Mẹ Không Nuôi Kẻ Phản Bội
Tôi vừa mua cho con trai một chiếc xe mới, nó hào hứng chở tôi đi dạo một vòng.
Vừa bước xuống từ ghế phụ, một cái bạt tai giòn tan liền giáng thẳng vào mặt tôi.
Bạn gái của con trai tôi, giọng chanh chua the thé:
“Con mụ già này, mày dám quyến rũ bạn trai tao sao?”
“Cái ghế phụ mày cũng dám ngồi à? Cả xe giờ nồng nặc mùi hồ ly tinh, cút xuống ngay cho tao!”
Con trai tôi không những không giải thích, ngược lại còn ôm cô ta đi tới triển lãm siêu xe.
“Cưng thấy bẩn à? Đi thôi, anh dẫn em đổi cái mới.”
Tôi bật cười, lật tay khóa hết tất cả thẻ ngân hàng của nó.
Một đứa con nhặt ngoài bãi rác về nuôi, nếu đã không biết điều thì để nó tự lăn về cái thùng rác của mình đi!

Pháo Hoa Năm Ấy
Pháo Hoa Năm Ấy
Sau khi cầu hôn tôi, anh lại vì một người phụ nữ khác mà thắp sáng cả bầu trời bằng pháo hoa.
Phóng viên hỏi tôi:
“Trước đây, vào sinh nhật tuổi 20 của Tống ảnh hậu, vị gia này cũng từng đốt pháo hoa suốt một đêm. Hai người chia tay rồi à? Cô nghĩ gì về lần pháo hoa này?”
“Tôi không nhớ rõ chuyện năm 20 tuổi nữa rồi.”
Giữa biển người, Giang Giới Từ bật cười nhạt:
“Mạn Mạn, em nên thu lại cái tính nóng nảy của mình đi.”
Tôi nhìn anh, ánh mắt xa lạ:
“Anh là ai?”
Anh không biết rằng, vào đúng cái ngày anh đốt pháo hoa cho người khác…
Tôi gặp t/a i n/ạ/n trên phim trường, dây cáp bị đ/ứ/t, đầu đ/ậ/p mạnh xuống đất.
Tôi mất trí nhớ, quên cả anh và 7 năm tình yêu giữa chúng tôi.

Tôi Là Thiên Kim Giả
Tôi Là Thiên Kim Giả
Vào sinh nhật 18 tuổi ngày trưởng thành của tôi, bí mật bị vạch trần: tôi chỉ là con giả mạo.
Nhà họ Diệp lập tức đuổi tôi ra khỏi cửa trong đêm.
Diệp Thi Hàn “con gái ruột” mới xuất hiện hả hê cười:
“Mẹ ruột của mày chỉ là một con giúp việc hèn kém, mày lấy gì ra để so với tao?”
Mẹ ruột tôi đón tôi về sống ở trang viên nơi bà ấy làm việc.
Nơi đó…còn xa hoa gấp mười lần biệt thự nhà họ Diệp.
Tôi không muốn làm mẹ ruột khó xử, phải sống dè dặt nhìn sắc mặt chủ nhà, nên chủ động đề nghị ra ngoài thuê trọ.
Vốn đang cười rất hiền hòa,phu nhân bỗng biến sắc, lạnh mặt.
Sau đó, bà ấy nắm chặt tay tôi không buông:
“Ngoan nào, con tuyệt đối không được đi!
Ta sẽ cho con học tiếp trường quý tộc, học phí, sinh hoạt phí đều lo hết. Nếu con muốn đi du học cũng được, chỉ cần con đừng rời khỏi nhà!”
“Chúng ta… không thể sống thiếu mẹ con được!”
Trong lúc tôi còn ngơ ngác, bà ấy đã đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo lên cổ tay tôi.
Mẹ tôi người phụ nữ vẫn chỉ lặng lẽ đứng bên chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
“Phu nhân, xin hãy giữ thể diện.”
Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh…
Thì ra mẹ tôi chính là “nữ quản gia huyền thoại” mà các gia tộc siêu giàu tranh nhau giành lấy!

Chờ Em
Chờ Em
Nghe nói tôi vẫn độc thân, cô giáo nhất quyết đòi giới thiệu đối tượng cho tôi.
Cô nhắn tin hỏi:
“Em muốn tìm người như thế nào?”
Tôi trả lời:
“Trai đẹp ạ.”
Cô đáp ngay:
“Chỉ một yêu cầu thôi hả? Dễ như trở bàn tay!”
Tôi đùa lại:
“Cô ơi, đấy là ba yêu cầu rồi còn gì: Vừa ‘to’, vừa ‘đẹp’, lại còn là ‘anh trai’.”
Cô không nói gì.
Hôm sau, cô cười tươi rói đẩy một người đàn ông đến trước mặt tôi:
“To, đẹp, ở nhà làm anh trai!”
Tôi: Hả??