Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Tiểu Chủ của Thái Thượng Hoàng
Ta mười sáu tuổi tham gia tuyển tú, giữ được bảng vàng, nhưng lại bị Hoàng đế đưa sang Xuân Hòa Viên để tiến cống cho Thái thượng hoàng.
Thái thượng hoàng còn già hơn cả cụ nội của ta, ta nhìn ông ta một cái thôi cũng thấy sợ, chỉ lo sơ sẩy một chút là ông ta tắt thở ngay trước mặt ta.
Đêm thị tẩm hôm đó, ta run rẩy khai ra cả gia phả, rồi chỉ nghe lão già ấy kể suốt gần nửa đêm chuyện về cụ nội của ta.
Vừa hồi tưởng vừa không quên giẫm ta một phát.
“Ngươi chẳng giống Cảnh Minh chút nào.”
Ta mà giống cụ nội thật, giờ chắc cũng chẳng nằm trên giường thế này đâu!
1
Trước khi tuyển tú, ta vốn đã chẳng mặn mà, vì thấy Hoàng đế cũng đã có tuổi.
Nhưng nương lại an ủi: Hoàng đế sẽ chẳng chọn ta đâu.
“Ngươi nhìn phụ thân ngươi kìa, chỉ là một tiểu quan, rồi nhìn lại cái mặt mày này của ngươi, đừng mơ mộng hão huyền.”
Kết quả, nương chỉ đoán đúng một nửa.
Hoàng đế không chọn ta, nhưng lại thay cha mình chọn ta.
Đây là bi kịch nhân gian gì thế chứ!
Mười tú nữ trúng tuyển, ba người vào hậu cung của Hoàng đế, hai người chỉ hôn cho hoàng tử, bốn người ban cho tông thất.
Chỉ mình ta bị đưa đi cho Thái thượng hoàng.
Nghe tin ấy, tim ta lạnh toát.
Ta không dám tưởng tượng nửa đời sau sẽ sống thế nào.
Thái thượng hoàng đã già đến thế, lỡ một ngày nào đó ông ta chết, chẳng lẽ bắt ta tuẫn táng theo?
Nhưng cho dù trong lòng không cam, trên mặt ta vẫn phải nở nụ cười.
Chết một mình và chết cả nhà, ta vẫn phân biệt được rõ ràng.
2
Xuân Hòa Viên rất rộng, bà mụ dẫn đường đưa ta đến Hồi Xuân Các, nói từ nay ta sẽ ở đây.
Ta chẳng có tí manh mối nào, liền nhét cho bà ta một nắm bạc, dò hỏi chỗ ở của các phi tần khác, và ta có cần đến thỉnh an họ không.
Bà mụ nhận bạc, thái độ lập tức niềm nở:
“Giờ trong vườn này ngoài tiểu chủ còn có sáu vị nương nương khác, nhưng ai cũng tính tình tốt, tiểu chủ khỏi lo.”
Mấy vị nương nương trẻ nhất cũng đã ngoài năm mươi, nếu tính tình có nóng nảy hơn chút thì chắc cũng chẳng sống đến giờ.
Ta dọn dẹp sơ qua, rồi mang lễ vật đến thỉnh an từng vị.
Người đầu tiên là quý phi có vị phân cao nhất – Du Quý Thái phi.
Vừa đến nơi, bà mụ bên cạnh báo Thái phi còn đang ngủ trưa.
Ta ngẩng lên nhìn mặt trời đã xế, thôi được, người già ngủ nhiều cũng là điều tốt.
Tiếp đó, ta đến chỗ Cẩn Thái phi, Tú Thái phi, Lan Thái phi, không ai gặp mặt, chỉ nhận được chút ban thưởng.
Văn Thái tần và Lương Thái tần thì ở cùng nhau, là hai người duy nhất ta được gặp.
Hai vị ấy đều tỏ ra hiền hòa, vừa thấy ta đã gọi lại mời ăn bánh vân phiến, bánh dừa nạo, nhìn thì đúng là tốt bụng.
Ta vừa nghĩ xong, Văn Thái tần đã đưa tay véo má ta, thở dài đầy tiếc nuối:
“Đúng là một cô gái xinh như nước, sao số phận lại khổ đến vậy, bị đưa đến chốn này.”
Nghe thế, ta cũng chẳng còn tâm trí ăn bánh, Lương Thái tần tiếp lời:
“Phải đấy, thật đáng tiếc.”
Rồi hai người họ chẳng hề kiêng dè, ngay trước mặt ta mà thì thầm chê bai Hoàng đế chẳng ra gì.
Ta nghe mà chẳng dám động đũa nữa, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, yên lặng như một pho tượng.

Ba Lần Chia Tay, Một Lần Yêu
Ba Lần Chia Tay, Một Lần Yêu
Chu Kỳ chia tay tôi lần thứ ba rồi.
Tôi còn chưa kịp làm hòa với anh ấy thì giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh danh sách nhóm học một kèm một.
Tách tôi ra khỏi anh ấy, ghép tôi với một học bá lạnh lùng, xa cách.
Mọi người đều nghĩ tôi với Chu Kỳ sẽ cùng nhau phản đối.
Thế mà anh ấy lại thản nhiên mở miệng trước:
“Đúng lúc tống được cái đuôi phiền phức cho Tiết Triết .
Trình Ngữ ngày nào cũng bám người ta đến phát ngán, xem lần sau cậu ta có còn thi được hạng nhất không.”
Đám bạn thân cười ồ lên:
“Cậu đừng mơ, Tiết Triết lần nào cũng từ chối người mà cô chủ nhiệm sắp xếp.
Người ta chẳng thèm nhận Trình Ngữ đâu!”
Trước mắt tôi như hiện lên hàng loạt bình luận chạy ngang:
【Nam chính lại bắt đầu cứng miệng rồi, ai là người đêm qua ôm điện thoại chờ tin nhắn làm hòa của Ngữ Bảo đến tận 5 giờ sáng mất ngủ?】
【Lần này Ngữ Bảo chỉ trễ một ngày không làm hòa, anh ta đã bắt đầu móc méo rồi, dù là nam chính phim ngọt nhưng tôi muốn xem cảnh anh ta theo đuổi vợ đến cháy người.】
【Ngữ Bảo ơi Ngữ Bảo, giờ mà cậu dùng giọng nhõng nhẽo xin làm hòa, rồi ôm anh ấy một cái, chắc chắn câu được ngay cái miệng cong lên của anh ta!】
【Ngữ Bảo tuyệt đối đừng lại gần Tiết Triết nhé! Hắn là phản diện biến thái! Hạng nhất khối thì sao mà là người bình thường được?】
Chu Kỳ mặt mày bình thản, tôi mỉm cười:
“Có cơ hội được hạng nhất khối dạy kèm, là vinh hạnh của tôi.”

Khi Tình Yêu Đến
Tôi và anh trai kế giận dỗi lạnh nhạt một tuần, vừa khéo đụng phải anh về nhà quên mang chìa khóa.
Anh trai kế lạnh mặt, đưa tay: “keys.”
Kiss????
Tôi sững người, có chút do dự, liên tiếp hỏi ba câu:
“Anh chắc chứ? Ngay bây giờ sao? Không tiện lắm đâu?”
Anh trai kế liếc tôi một cái, ánh mắt khó hiểu, giọng khẳng định: “Nhanh lên.”
Giây tiếp theo, tôi “chụt” một tiếng vang dội, thưởng cho anh một cái “muah” thật to.
Yếu ớt nói: “Là anh tự muốn kiss đấy……”

Lục Thùng Rác Vào Thanh Bắc
Năm lớp 12, ba mẹ cắt hết tiền sinh hoạt của tôi, ép tôi nghỉ học.
Không còn đường lui, tôi đành đặt chân vào một ngôi trường quý tộc – nơi tụ hội của toàn con nhà giàu.
Chỉ bởi tôi có thành tích học tập xuất sắc, ngôi trường này mới đồng ý miễn toàn bộ học phí cho tôi.
Nhưng tôi vẫn cần tiền sinh hoạt để duy trì cuộc sống.
Sau nửa tháng nhịn đói, tôi mặc trên người bộ quần áo rách rưới tả tơi nhất, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn về phía đám bạn cùng lớp toàn những cậu ấm cô chiêu chưa từng biết học hành là gì, lí nhí mở miệng:
“…Mọi người… mọi người có cần thuê người viết hộ bài không? Một bài… một bài chỉ năm đồng thôi.”
Lũ con nhà giàu đang thi nhau khoe khoang đồ hiệu bỗng im bặt, tất cả ngạc nhiên nhìn chằm chằm tôi.
Một giây sau, tiếng xôn xao lập tức bùng lên:
“Năm đồng? Coi thường ai đấy?”
“Năm trăm! Viết cho tớ trước!”
“Tôi trả năm ngàn, cho tớ đứng đầu!”
“Năm vạn! Đô la Mỹ!”
“Thắp đèn trời đi! Để xem hôm nay ai dám giành chỗ nhất với bố mày đây!”
Hôm tôi bị đuổi ra khỏi nhà cũng chính là ngày đầu tiên bước vào lớp 12.
Ba tôi gân cổ gào vào mặt tôi, ánh mắt hung tợn như thú dữ:
“Con gái nhà người ta bằng tuổi mày đã đi lấy chồng, đổi sính lễ rồi. Còn mày, suốt ngày chỉ biết ăn bám, đúng là thứ vô dụng!”
Mẹ tôi cũng gật đầu tán đồng, giọng điệu dịu dàng nhưng từng lời như dao cứa:
“Mày không chịu lấy chồng, sau này em trai mày lấy gì cưới vợ, nối dõi tông đường?”
Tôi ôm chồng giấy khen trong tay, gào khóc tranh cãi với họ đến tuyệt vọng rồi bỏ chạy khỏi ngôi nhà ấy.
Phía sau vẫn văng vẳng giọng ba tôi đầy căm hận:
“Để xem không có nhà nuôi mày, mày sống tới kỳ thi đại học kiểu gì!”
Tôi ôm bảng điểm, lang bạt tìm đến mấy trường cấp ba.
Nhưng ở đâu cũng là câu trả lời giống nhau:
“Thành tích hiện tại của em không tệ, nhưng ai biết lớp 12 có sa sút không?”
“Bọn thầy chỉ có thể miễn học phí cho em thôi.”
Nhưng chỉ miễn học phí thì đâu đủ.
Mang theo tia hy vọng cuối cùng, tôi đứng trước cổng Trường Trung học quý tộc Thánh Nhân.
Nơi đây tập trung toàn con nhà trâm anh thế phiệt, mỗi ngày ngoài đánh nhau là khoe của.
Chẳng ai buồn học hành, vì trong thế giới của họ, kỳ thi đại học chẳng qua là một nghi thức tượng trưng – dù sao cũng đều ra nước ngoài cả.
Khi tôi mặc bộ đồ cũ rách, đứng rụt rè trong văn phòng, hiệu trưởng liếc tôi một cái từ trên xuống dưới:
“Em chắc chắn muốn vào đây? Không sợ bị bắt nạt à?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Chỉ cần thầy cho em miễn học phí, thêm chút học bổng nhỏ là được rồi… Chỉ một chút thôi… mỗi tháng ba trăm, không, một trăm đồng cũng được. Em sẽ cố gắng học thật tốt, nhất định thi đỗ đại học để mang vinh dự về cho trường!”
Hiệu trưởng gật đầu đồng ý.
Tôi ôm lấy khoản học bổng tạm ứng một vạn đồng, liên tục cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.
Khoảnh khắc khép cửa, tôi nghe bà ấy lẩm bẩm đầy khinh thường:
“Còn xin một trăm đồng học bổng, tưởng người ta thiếu tiền chắc?”
Tôi đã có thể đứng trong lớp học.
Tiếng ồn ào trong lớp ngừng lại, lũ thiếu gia tiểu thư đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ:
“Cậu ấy đang mặc gì thế? Sao lại rách thế kia? LV mới ra mẫu phong cách Iraq à?”
“Sao không nói là Chanel thiết kế cho rồi?”
“Chất vải tốt thật đấy, mài mòn kiểu đó mà chưa rách toạc, chắc không phải đồ hiệu đâu – chỉ có hàng chợ mới bền thế.”
“Ồ, mày biết kỹ thế, chẳng lẽ mặc thử rồi?”
“Mày dám nói tao mặc đồ chợ? Muốn ăn đòn à? Ngày mai tao kêu ba tao rút vốn khỏi nhà mày coi!”
Hai thiếu gia lập tức lao vào đánh nhau.
Tôi bình thản đi ngang qua bọn họ, tiến về chỗ ngồi của mình — một chiếc bàn ở góc lớp, gần ngay thùng rác.
Mặc kệ lời ra tiếng vào, tôi tự dựng cho mình một cái vỏ bọc im lặng.
Những lời khó nghe tôi đã sớm nghe quá nhiều từ ba mẹ rồi, thì đám thiếu gia thiếu nữ được nuông chiều này tính là gì?
Giờ tôi đã có chỗ học, cũng có quyền thi đại học.
Trong lớp không ai bắt nạt tôi.

Hai mươi nghìn và tình thân
Anh tôi trúng số được năm triệu.
Hào hứng quá, anh lập tức chuyển cho tôi hai mươi nghìn.
Tôi vừa ấn xác nhận nhận tiền xong thì mẹ đã gọi tới ngay.
“Chi Chi, sao con có thể nhận tiền của anh con được? Nó chỉ có ý tượng trưng thôi, mau chuyển lại đi.”
“Anh con sắp cưới vợ rồi, con nhận tiền như thế thì chị dâu mới sẽ nghĩ gì?”
Tôi sững người.
“Trước đây con từng bỏ ra hơn ba trăm nghìn cho anh ấy, giờ nhận lại hai mươi nghìn thì có gì sai?”
Mẹ tôi lập tức quát lên:
“Con định để anh con ế vợ à? Sao mẹ lại sinh ra cái đồ vô ơn như con chứ!”
Khoảnh khắc đó, tim tôi lạnh đi một nửa.
Bọn họ không biết, tấm vé số mà anh tôi trúng, tôi cũng mua hai tờ y hệt.

Ly Hôn Rồi Mới Biết Yêu
Sau khi ly hôn với Chu Khởi Chính, tôi lập tức biến thành “đồ ăn hại” trong mắt ba mẹ.
Ăn nhờ ở nhà được ba ngày, chị dâu đã bắt đầu mắng chó, ch/ửi gà.
Tối hôm thứ hai dọn vào căn hộ thuê giá rẻ, tôi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dưới lầu.
Chu Khởi Chính mặc áo khoác đen, tựa vào xe hút thuốc. Tôi coi như không thấy, cúi đầu đi thẳng.
“Phi Phi.”
Anh ta dập tàn 🚬, giọng nhạt:
“Tôi chỉ đi công tác 1 tháng, quay về đã thành người đàn ông có vợ hai. Cô không định cho tôi một lời giải thích sao?”

Thiên Kim Thật Có Thể Nhìn Thấy Quỷ
Thiên Kim Thật Có Thể Nhìn Thấy Quỷ
Tôi là thiên kim thật, mới vừa được nhận về hào môn.
Thiên kim giả trà xanh ôm anh trai ruột của tôi, khóc lóc cầu xin bố mẹ tôi: “Bố, mẹ, tụi con là thật lòng yêu nhau!”
Sau đó hai người bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, tôi kế thừa gia nghiệp.

Ba Mươi Năm Trong Bóng Người Khác
Ba Mươi Năm Trong Bóng Người Khác
Khi đi du lịch ở một thị trấn cổ, tôi vô tình thấy trên một tấm bưu thiếp có nét chữ quen thuộc của chồng mình:
“Nguyện có năm tháng để ngoảnh lại, cùng tình sâu đến bạc đầu – Triệu Tòng Diễn, Lâm Vãn Lưu tại Ô Trấn.”
Ngày đề trên bưu thiếp là 11 tháng 9 năm 2008.
Khi đó, tôi vừa sinh đứa con thứ hai của tôi và Triệu Tòng Diễn.
Con bé lên cơn sốt cao mê man, tôi còn chưa hết ở cữ đã bế con lao đến bệnh viện.
Nhưng vẫn muộn một bước, con bé vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.
Tôi ôm cơ thể bé nhỏ ấy, ngồi giữa hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, gào khóc đến khản giọng, vừa khóc vừa bấm gọi cho Triệu Tòng Diễn.
Nhưng anh ta chỉ vội vã cúp máy, để lại một tin nhắn: đang đi công tác.
Thì ra, lúc đó anh đang cùng mối tình đầu thề non hẹn biển.

Tình Đầu, Nhờ Cậu Chỉ Giáo
Tình Đầu, Nhờ Cậu Chỉ Giáo
Tín chỉ tự chọn, bạn trai tôi lại lần nữa chỉ giữ chỗ cho thanh mai.
Lần này, tôi không tranh cũng không làm loạn.
Ôm sách ngồi xuống cạnh học bá Trần Diễn Xuyên.
Khi bạn trai và thanh mai cố ý thân mật trêu ghẹo nhau.
Tôi khẽ kéo tay áo Trần Diễn Xuyên: “Bạn gái cậu và bạn trai tôi mập mờ như thế, cậu không ghen à?”
Ánh mắt Trần Diễn Xuyên lạnh nhạt: “Tôi không có bạn gái.”
Tôi khẽ cắn môi, nghiêng người lại gần anh: “Vậy cậu có muốn có một người không?”
“Có lợi gì không?” Anh đột nhiên dừng bút, nghiêng đầu nhìn tôi.
Má tôi hơi nóng lên: “Cậu giải tỏa, tôi điều hòa nội tiết, đôi bên cùng có lợi.”

Đường Lê Ánh Tuyết Trì
Đường Lê Ánh Tuyết Trì
Cha ta kể rằng khi ta khi còn nhỏ bị sốt cao nên đầu óc bị hỏng, nhiều chuyện chẳng hiểu rõ. Nhưng ta biết, ta đã gả cho một vị phu quân vô cùng tốt.
Miệng hắn lúc nào cũng chê ta ngốc, nhưng lại thích véo má ta, bảo ta ngốc đến mức khiến người ta thấy dễ thương.
Về sau, hắn nhận lệnh ra chiến trường, hứa sẽ trở về vào mùa thu.
Thế nhưng ta đợi, rồi lại đợi, đợi đến khi lá trên cây rụng hết, chỉ chờ được đại bá ca ca mang về một tấm bài vị lạnh băng.
Ngày nào ta cũng chạy đến phần mộ ở sau núi trò chuyện cùng hắn, mang cho hắn những trái dại mới hái.
Cho đến hôm đó, ta vô tình nghe thấy ở ngoài cửa sổ…
“Báo ân thì có trăm ngàn cách, cớ gì nhất định phải để ta cưới một đứa ngốc chứ!… Nàng ta cả ngày cứ quấn lấy ta, ta sớm đã thấy phiền chán.”
“Bây giờ thế này chẳng phải rất tốt sao? Ta thay đại ca chăm sóc tẩu tử, còn huynh thì giúp ta trông chừng con ngốc kia, đôi bên đều được lợi.”
Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn đã sớm trở về rồi.
Nếu thật sự thấy phiền, cứ nói thẳng là được, sao phải giả chết lừa người khác chứ?
Ngày hôm sau, cha lại tới hỏi ta có muốn tái giá không. Ta khẽ gật đầu, gỡ bông hoa trắng đã cài suốt một năm xuống, ném vào trong lò.