Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Khi Kẻ Thù Trở Thành Chồng Tôi
Kẻ thù không đội trời chung của tôi bị tai nạn xe, mất trí nhớ, cứ khăng khăng nói tôi là vợ anh ta.
Người từng quyết đoán tàn nhẫn, quanh năm suốt tháng không rời bộ vest, giờ lại giống như một con chó sói con, cọ sát trong lòng tôi, cầu xin tôi thương anh ta.
Tay tôi khựng lại một chút, liền nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ửng, mang theo sự oán trách:
“Vì sao không ôm tôi? Có phải bên ngoài có chó khác rồi không?”
“Là ai? Tôi phải giết hắn!”
Tôi: “……”
Tôi ung dung coi anh như chó mà sai khiến, cho đến khi anh khôi phục trí nhớ.
Bình tĩnh ba ngày sau, anh thông qua gia tộc ép tôi kết hôn.
——
Một lần sau khi xong chuyện, tôi thất thần nhìn gương mặt anh.
Anh đột nhiên siết chặt tay tôi, ánh mắt dữ dội:
“Em đang nghĩ đến ai?
“Có phải lại là tên ngu ngốc đầu óc không biết suy nghĩ, trong miệng chỉ biết gọi vợ kia không?
“Em nhìn cho rõ! Người em lấy là tôi! Là tôi! Không phải tên ngu ngốc kia! Em phải nhìn cho rõ!”

Anh Không Nghe Thấy
Anh Không Nghe Thấy
Tôi bị chuốc ngoài ý muốn, sau đó cùng đối thủ một mất một còn… lăn lộn cả đêm.
Sau đó bạn bè hỏi tôi cảm giác thế nào.
Vì sĩ diện, tôi cứng miệng đáp:
“Trông thì ngon mà không dùng được, tôi còn chẳng cảm nhận được gì đã xong rồi.”
Trùng hợp câu này bị chính Giang Sùng, nghe thấy.
Anh ta cười cười, kéo tôi quay lại đúng khách sạn hôm đó.
Rồi đè c/hặt tôi xuống giường, chậm rãi tháo máy trợ thính trên tai ra, mấp máy môi nói:
“Gỡ cái này ra rồi thì… đừng mong tôi dừng lại.”
“Đừng có giống đêm đó, vừa làm vừa khóc lóc xin tha.”
“Dù sao… tôi cũng không nghe được.”

Tố Nghi
Tố Nghi
Tống Tân là sinh viên đại học đầu tiên trong làng chúng tôi.
Để gom đủ học phí cho anh ấy, tôi đã lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình, bao gồm cả của hồi môn mà bố mẹ chuẩn bị cho tôi, bán tất cả để lấy tiền.
Ngày anh ấy rời đi, chúng tôi chia tay ở đầu làng.
Tống Tân hứa: “Tố Nghi, đợi anh tốt nghiệp tìm được việc làm, anh sẽ quay về cưới em.”
Nhưng các chị em trong làng đều cười nhạo tôi.
“Anh ta học hành, lại đi học đại học, sau này chắc chắn sẽ không còn để ý đến em nữa.”
“Em chi bằng sớm tìm người mà lấy chồng đi.”
Sau đó, anh ấy bặt vô âm tín suốt bảy năm.
Mãi đến mùa xuân năm thứ tám, Tống Tân mặc vest bảnh bao trở về làng, bên cạnh còn có một cô gái thời thượng.
Anh ấy dẫn cô gái đó đến trước mặt tôi:
“Anh may mắn, đi theo một ông chủ lớn, một tháng lương có thể được hai nghìn tệ. Nhưng anh không phải là ghét bỏ em, anh và Hành Tuyết là tình yêu đích thực, hy vọng em có thể hiểu.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Chỉ vì lúc đó tôi đã nghe lời các chị em, không đợi Tống Tân mà gả cho Tần Hướng An cùng làng.
Anh ấy may mắn, đi biển kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền.
Ngoài việc mua xe mua nhà cho tôi, tiền tiêu vặt mỗi tháng cho tôi cũng lên đến mười vạn tệ.

Mất Kiểm Soát
Ngủ không mặc đồ, ngực bị côn trùng lạ cắn, vừa sưng vừa đau, thở không nổi.
Tôi được bạn cùng phòng đưa thẳng vào phòng khám.
Vừa nhìn rõ mặt bác sĩ liền sững người.
Nam thần tôi thầm theo đuổi suốt bốn năm đại học – Thẩm Bạch, tháo khẩu trang xuống, vừa ghi bệnh án vừa lạnh nhạt ra lệnh:
“Đừng che nữa, buông tay ra để tôi xem.”
…

Ăn Chùa Không Dễ Đâu Chú Ơi!
Ăn Chùa Không Dễ Đâu Chú Ơi!
Tết sắp đến, chú bỗng nhiên lên nhóm gia đình thả một câu:
“Đêm giao thừa cả nhà đi chơi nha, ai rảnh thì đặt giúp khách sạn luôn.”
Cả nhóm lặng như tờ vài phút.
Chú không bỏ cuộc, giả vờ hỏi tới:
“An An về rồi đúng không nhỉ?”
Tôi làm lơ.
Nhưng ba tôi lại hớn hở hùa theo:
“Ừ đúng đấy em. Để An An đặt khách sạn cho.”
Ngay lập tức, chú gửi cho tôi địa chỉ khách sạn cao cấp mà họ muốn đặt.
Ba tôi quay sang bảo:
“Con gái à, mau đặt phòng cho chú đi, người thân giúp nhau là chuyện nên làm mà.”
Chú và nhà chú từ trước đến giờ chưa bao giờ ưa tôi. Tôi cũng muốn xem họ giở trò gì, bèn đặt luôn hai phòng, rồi gửi thông tin đặt phòng và ảnh chụp màn hình thanh toán cho chú.
Không ngờ nhà chú chẳng có ý định chuyển tiền, còn chụp lại đoạn chat đăng lên nhóm gia đình:
“Đặt khách sạn giá gấp đôi người ta, rồi giục tôi trả tiền như đòi mạng.”
“Da mặt cô dày thật! Tiền tôi có ném xuống biển cũng không đưa cho cô!”
Tôi đáp trả ngay:
“Địa chỉ là chú đưa, giá là khách sạn quyết định, tính ra muốn ăn chùa của tôi còn muốn có lý nữa hả?”
Ba tôi lập tức vào bênh chú, nói tôi chỉ đùa thôi, còn định bắt tôi trả luôn chi phí du lịch cho nhà chú.
Chú nghe vậy mới chịu im, còn không quên châm chọc:
“Bảo cô đặt là đã nể mặt rồi đấy. Con gái như cô, ai biết tiền từ đâu ra có sạch sẽ không.”
Tôi nhìn mấy tin nhắn trong nhóm, lạnh lùng cười.
Đến khi chú và cả nhà vừa đặt chân tới khách sạn, tôi thẳng tay hủy phòng!

Sư Tôn Không Muốn Làm Quý Phi
Sư Tôn Không Muốn Làm Quý Phi
Ngày thứ hai sau khi ta xuyên thành sư tôn pháo hôi, hệ thống liền… mất liên lạc.
Mãi đến hơn mười năm sau,nó mới run rẩy tìm đến ta, lên tiếng đầy chột dạ:
【Sau này ngươi sẽ thu bốn đồ đệ quan trọng.】
【Một kẻ là đan tu chuyên luyện độc hại
người,một là kiếm tu đủ sức diệt thiên hủy
địa,một là yêu tu tộc hồ ly, thích m/oi ti/m g/an ăn sống,còn lại là một hoàng tử phản diện, mưu mô thâm hiểm, sẽ khiến cả môn phái ngươi bị di/ệt s/ạch.】
【Hệ thống bên ta trục trặc, đến hơi muộn… chắc ngươi chưa thu ai làm đệ tử chứ?】
Ta gãi đầu, ngập ngừng nói:
“Ý ngươi là… mấy đứa kia hả?”
Tay chỉ về sau lưng:
Một đứa đang dùng lò luyện đan nấu thuốc trừ sâu,một đứa thì vác bản mệnh kiếm băm tỏi làm cơm,đứa còn lại biến thành tiểu hồ ly đuổi gà bắt ch/ó.

Con Thỏ 5 Triệu
Con Thỏ 5 Triệu
Tôi đã bỏ ra 5 triệu tệ để mua một con thỏ th/í ngh/iệm phục vụ ngh//iên cứ//u th/uo^c, nhưng nó lại biến mất không dấu vết.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau, nó lại xuất hiện trên vòng bạn bè của thư ký chồng tôi.
Trong ảnh, Tống Thanh Tư nhấc đôi tai thỏ, làm bộ chu môi dễ thương, kèm dòng chú thích kinh điển:
“Cảm ơn Tổng giám đốc đã thêm món! Thỏ con đáng yêu thế này, sao có thể ă//n th/ịt thỏ con được chứ? Dĩ nhiên phải kho tàu mới ngon!”
Tôi lập tức gọi cho Phó Lâm, giọng điệu lạnh lẽo:
“Trong vòng một tiếng, trả con thỏ về cho tôi nguyên vẹn. Thiếu một sợi lông thôi thì tự chịu hậu quả.”
Nhưng Phó Lâm lại thẳng tay cúp máy.
Một giờ sau, cô thư ký kia hớn hở đăng thêm ảnh khoe món th/ịt thỏ kho tàu vừa làm xong.
Tôi không chần chừ, gọi ngay cho Trung tâm Kiểm soát Dịc/h bệ/nh.
Chẳng bao lâu, trợ lý gửi cho tôi đoạn video trực tiếp rõ nét: Tống Thanh Tư bị đưa đi r/ửa ru/ột, th/ụt tháo.
Cô ta thảm hại đến mức toàn thân dính đầy ch/ất bẩn và dịch nhầy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một số người không hiểu được lời cảnh cáo, chỉ có thể dạy cho họ một bài học thích đáng.

Người Bạn Tổng Tài Lạnh Lùng Của Anh Trai
Anh trai tôi có một người bạn tổng tài rất cao ngạo lạnh lùng.
Ngũ quan sâu sắc tuấn mỹ, ánh mắt đen kịt như mực, đối với ai cũng lạnh nhạt.
Nghe đồn anh ta là đóa hoa cao lãnh khó công phá nhất trong giới.
Thế nhưng khi anh trai dẫn tôi đến công ty anh ta học tập, cách một bức tường, cổ tay tôi bị cà vạt của người đàn ông trói chặt.
Đồng tử tôi mất tiêu cự, anh ta lại càng dùng sức hơn.
“Đã đá tôi suốt hai năm, còn dám đến địa bàn của tôi? Bé ngoan, đừng cố nhịn, tôi thích nghe.”

Sau Đêm Tình Với Đại Tướng Quân, Ta Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn
Sau Đêm Tình Với Đại Tướng Quân, Ta Ôm Bụng Bầu Bỏ Trốn
Sau đêm mặn nồng cùng Đại tướng quân Ngu quốc, ta mang thai rồi bỏ trốn.
Ba năm sau, hắn dẫn năm trăm binh mã vây kín cái sân nhỏ của ta như nêm cối.
Vừa thấy nhi tử ta, hắn liền sai lính bắt hết nam nhân trong thôn đến.
Hắn hỏi con ta: “Nói, ai là cha con?”
Ta hết sức nháy mắt ra hiệu, bảo con nhận bừa gã hàng xóm tên Thiết Ngưu.
Ai ngờ thằng bé chân ngắn lon ton chạy đến ôm chặt lấy chân Phó Tiêu.
“Cha ơi, con với nương ba ngày rồi chưa được no bụng!”

Chuyện Tình Chuồng Gà
Tiểu thiếu gia thành phố vì nổi loạn bị đưa về nhà tôi cải tạo.
Ngày đầu tiên, anh ta nhìn xuống chuồng gà dưới giường và hét lên: “Tôi thà chết cũng không ngủ ở đây!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Không ngủ thì ra chỗ khác, đừng ảnh hưởng đến việc tôi cho gà ăn.”
Ngày thứ hai, anh ta nhìn đĩa cơm chiên trứng khoai tây rồi nôn ọe: “Tôi thà chết, chết ngoài đường cũng không ăn một miếng đồ của cô!”
Tôi liền đổ cho chó: “Không ăn thì cho chó ăn.”
Ngày thứ ba, anh ta điên cuồng định nhảy lầu, kết quả nhảy vào chuồng gà.
Sau đó, tôi tắm cho anh ta: “Đến nông thôn rồi thì đừng học theo mấy thói thành phố nữa!”
Anh ta đỏ mặt giãy giụa: “Mày buông tao ra!”
Tôi tóm lấy cơ ngực cậu ta bóp mạnh, anh ta lập tức ngoan ngoãn.
Bình luận:
[Ma đồng giả ở rạp phim, ma đồng thật ở nông thôn.]
[Nhưng nữ phụ độc ác cũng chẳng nhởn nhơ được mấy ngày đâu, cô ta vì muốn gả vào gia tộc giàu có nên vừa rót trà vừa xoa vai cho nam chính, nhưng nam chính nổi tiếng là tiểu thái gia khó chiều!]
Lúc này tôi mới biết mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Nhưng nếu dịu dàng ngọt ngào không có tác dụng, thì tôi cũng chẳng thiếu sức lực và thủ đoạn!
Một tháng cải tạo kết thúc, bình luận đồng loạt:
[Nữ phụ độc ác đợi chết đi, đợi Yên Quyết về thành phố là xong đời!]
[Gả phắt nữ phụ cho lão đầu già đi, nhìn ức chế lắm rồi, toàn bạc đãi nam chính!]
Nhưng tiểu thiếu gia lại chỉ vào tôi nói với bố mẹ
“Bố mẹ, con muốn cưới cô ấy. Nếu bố mẹ không đồng ý, con sẽ ở lại núi cùng cô ấy nuôi gà.”
Bình luận:
[Ơ này anh bạn? Anh là Vương Bảo Xuyến tái thế à?]