Báo Thù
Nhân vật chính vì nỗi hận sâu sắc mà lên kế hoạch trả thù. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp cùng trọng sinh hoặc xuyên không để tạo sự bất ngờ.
Truyện mới cập nhật
Cây Ngô Đồng
Cây Ngô Đồng
Trước ngày thi liên kết, có người đã ra tay với chai nước tôi uống.
Cô bạn thân thành công vượt qua tôi, giành lấy suất tuyển thẳng duy nhất.
Thanh mai trúc mã của tôi an ủi:
“Không sao đâu, vẫn còn kỳ thi đại học nữa mà.”
Thế nhưng đúng vào ngày thi đại học, tôi bị b ắ t c//ó/c.
Vì cứu tôi, cậu ấy cũng bỏ lỡ kỳ thi.
Để trả ơn, tôi đã gả cho cậu ấy.
Nhiều năm sau, cô bạn thân tốt nghiệp từ trường danh giá, diện mạo lộng lẫy, tới dự đám cưới của tôi.
Tôi lại vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa cậu ấy và cô ta.
“Nhờ có cậu đấy, Như Như mới hai lần đều lỡ kỳ thi, nếu không thì đời này tớ chẳng thể cưới được cô ấy.”
Tô Như bật cười đầy giễu cợt.
“Ai bảo nó là con của vợ trước ba tôi? Nếu không dẫm nó xuống bùn, thì mẹ tôi làm sao có thể đè đầu bà ta chứ?”
Tức giận tột cùng, tôi lái xe đ â//m cả hai thành t/à/n p/h/ế, bị tu/yên á/n t/ử h/ì/n/h.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về năm lớp 12.
Một Chiếc Vòng Ngọc
Một Chiếc Vòng Ngọc
Tối đến không ngủ được, tôi mở Douyin xem livestream giám định cổ vật cho đỡ buồn.
Đúng lúc đó, host đang kết nối ngẫu nhiên với khán giả. Một cô gái có giọng nói ngọt như đường đưa ra một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy do bạn trai tặng để giám định.
Anh host thì liên tục kêu lên kinh ngạc, còn tôi càng nhìn càng thấy quen.
Đệt, đây chẳng phải là chiếc vòng cưới trong sính lễ của tôi sao?!
Phượng Kế
Hôm thành thân, vị hôn phu của ta cố ý rước nhầm kiệu hoa, đưa ta vị tiểu thư dòng dõi thế gia tới một ngôi miếu bỏ hoang ở thành Nam, chỉ để thành hôn với một cô nữ xuất thân thấp kém.
Hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, hắn dắt tay cô nữ trong trang phục tân nương lộng lẫy bước vào.
“Kiệu hoa của ngươi và Yểu Yểu bị rước nhầm. Nhưng bây giờ nàng ấy đã cùng ta bái đường, chính là thê tử danh chính ngôn thuận. Còn ngươi…”
Hắn giả vờ tỏ ra nể tình cũ, “Xét đến mối duyên mười mấy năm, cho ngươi vào phủ làm thiếp cũng là đã ban ơn rồi.”
Rồi hắn đổi giọng, trở nên chán ghét rõ rệt:
“Ngươi tuy là con cháu họ Thôi vùng Thanh Hà, nhưng thân đã chẳng còn trong sạch. Nếu muốn vào vương phủ làm thiếp, phải quỳ trước Yểu Yểu để tỏ lòng tôn kính với vương phi.”
Hắn còn muốn ta uống thuốc tuyệt tự, cam đoan rằng ta sẽ không dựa vào thân phận dòng dõi cao quý mà chèn ép cô nữ hắn thương, thì mới được phép vào phủ làm thiếp.
Ta xoa phần thắt lưng vẫn còn ê ẩm, hắn đâu biết… Ta thực sự đã không còn trong sạch.
Nhưng người khiến ta mất đi sự trong trắng trong đêm ở miếu hoang đó.
….lại là thiếu niên hoàng đế trúng tình độc, phải nương náu tạm thời nơi đó.
Nữ Chính Không Bao Giờ Nhường Vai
Nữ Chính Không Bao Giờ Nhường Vai
Một cái tát vang dội giáng xuống, gương mặt của chồng tôi Cố Mặc Đình sưng đỏ thấy rõ bằng mắt thường.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt u ám.
“Khương Hoan, em dám đánh tôi? Em điên rồi à?”
Mọi người trong phòng họp cũng đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
Dù sao trước giờ tôi luôn nhẫn nhịn, cho dù Cố Mặc Đình quá quắt cỡ nào, tôi cũng vì yêu mà lựa chọn chịu đựng, nhún nhường.
Kiếp trước, Cố Mặc Đình cướp đi phương thuốc tôi dày công nghiên cứu suốt ba năm, đưa cho cô đàn em Tiểu Lâm của anh ta là Lâm Loan Loan để cô ta lấy danh tiếng. Ngay cả chức phó viện trưởng từng hứa với tôi, anh ta cũng tặng luôn cho cô ta.
Tôi đã nhịn, không làm ầm lên.
Lệ Chương
Lệ Chương
Bộ đồ l/ó/t mà chị dâu đã mặc luôn không cánh mà bay, sau này mới phát hiện bị treo bán trên mạng.
Anh cả nghi ngờ tôi là thủ phạm: “Không phải mày thì chẳng lẽ là ba?”
Chị dâu phẫn uất vạch mặt tôi: “Cứ mỗi lần em chồng về là đồ l/ó/t của tôi lại biến mất, chắc chắn là cậu ta.”
Người giúp việc tìm thấy đ/ồ l./ó/t nữ trong phòng tôi: “Cậu còn gì để chối nữa?”
Ba tôi ném quần áo của tôi ra khỏi cửa: “Cút! Tao không có đứa con trai nào vô liêm sỉ, đồi bại như mày.”
Nhưng tôi vừa trọng sinh, điềm tĩnh mở giấy chứng nhận chủ sở hữu nhà:
“Đây là nhà của tôi. Người nên cút là mấy người mới đúng.”
Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để bị vu oan rồi thân bại danh liệt, mất việc, bị chia tay, từ đỉnh cao sự nghiệp rơi xuống trại tâm thần,
và chỉ đến lúc bị hành hạ đến ch .t, tôi mới biết, bạn gái tôi cùng đứa con chưa kịp chào đời đã ch .t trên bàn phẫu thuật.
Trọng Sinh Xong Quét Sạch Nhà Dì
Trọng Sinh Xong Quét Sạch Nhà Dì
Kiếp trước, chỉ vì ba tôi cứu dì trong tình trạng gần như k/h ỏ.a t h.â /n sau trận động đất…
Mà bị cả nhà cậu, một nhà ba người, chửi rủa, đánh đập không ngừng.
Mẹ tôi không những không bênh vực, mà còn lạnh lùng châm chọc:
“Ông đúng là nh/ì.n hết người ta rồi, để người ta trút giận cũng đâu có gì quá đáng.”
Sau đó, cậu đòi ly hôn với dì.
Dì lại đổ hết tội lỗi lên đầu ba tôi:
“Nếu không vì ông, anh ấy sao có thể ghét bỏ tôi?”
“Ông ch .t đi là vừa, chỉ có ông ch .t rồi thì anh ấy mới quên hết mọi chuyện.”
Dì đầu đ/ộc ba tôi, cấu kết với mẹ tôi dàn dựng hiện trường giả.
Về sau, khi tôi bị em họ c/ư/ ỡng b/ứ.c, hắn đắc ý buột miệng tiết lộ chân tướng cái ch .t của ba tôi.
Tôi định báo cảnh sát, liền bị hắn đ/ẩ/y xuống núi, ch .t ngay tại chỗ.
Lúc mở mắt ra, tôi đã trọng sinh về đúng thời điểm vừa xảy ra trận động đất.
Ta Không Làm Hậu
Ta Không Làm Hậu
Hoàng đế vừa ban thánh chỉ lập ta làm Thái tử phi, thì Thái tử phụng mệnh xuống Giang Nam cứu tế liền gặp nạn rơi sông mất tích.
Ba năm sau, Thái tử rốt cuộc được tìm thấy, nhưng đã mất trí nhớ.
Khi ấy, hắn đã thành thân sinh tử, đứa bé trong lòng vừa tròn đầy tháng.
Hắn nhìn ta với vẻ lạnh lùng, chậm rãi thốt lên:
“A Tú là ái thê duy nhất của ta, nàng còn vì ta sinh hạ long chủng. Nếu muốn ta quay về, thì ngôi vị chính thất phải thuộc về nàng.”
Lời còn chưa dứt, một nữ tử dung mạo đáng thương đã nhào vào lòng hắn.
“Điện hạ, thiếp mới là thê tử của chàng! Thiếp ôm con chờ đợi chàng suốt ba năm, vì sao chàng lại tàn nhẫn với mẫu tử thiếp như thế?!”
Nhìn một nam hai nữ hai hài tử, náo loạn thành một đoàn, trong lòng ta chỉ thầm cười khoái trá.
May thay, vị trí Thái tử phi của hắn, ta đã sớm nhường lại cho chân ái của hắn từ ba năm trước.
Phản Ứng Dây Chuyền
Phản Ứng Dây Chuyền
Tôi là học trò giỏi nhất dưới trướng thầy hướng dẫn.
Nhưng sư muội mới đến đã ăn cắp toàn bộ thành quả nghiên cứu của tôi, còn trắng trợn vu cáo tôi đạo văn của cô ta.
Cô ta mới là thiên tài chân chính.
Đối mặt với một sư muội ngạo mạn tự phụ, tôi chỉ nói:
“Nếu đúng là vậy, thì cô hãy tái hiện lại thí nghiệm đó trước mặt mọi người đi.”
Sau mấy lần thí nghiệm đều ph..át n..ổ, hiện trường im phăng phắc.
⸻
“Tần Cẩm Văn, em theo thầy bao năm như vậy, cũng được xem là sư tỷ.”
“Vậy mà chẳng những không chăm sóc đàn em, còn đạo văn, ăn cắp kết quả nghiên cứu của người khác, thật sự khiến thầy quá thất vọng.”
“Vì nể tình thầy trò bao năm, thầy không đuổi học em, để lại cho em chút danh tiếng. Em tự mình làm thủ tục thôi học đi.”
Thầy nói xong thì quay sang an ủi cô gái đứng bên cạnh:
“Được rồi, đừng khóc nữa, thầy sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.”
Nói rồi thầy cầm tập hồ sơ, quay lưng rời đi, không muốn nhìn tôi thêm một cái.
“Thầy, em bị oan!”
Tôi vội vàng gọi với theo. Tôi theo thầy bao nhiêu năm.
Chẳng lẽ thầy còn không tin nhân cách của tôi sao?
Mẹ Tôi Không Nuôi Tôi Để Làm Vợ Anh
Mẹ Tôi Không Nuôi Tôi Để Làm Vợ Anh
Năm tư đại học, tôi bất ngờ mang thai. Bạn trai yêu cầu tôi từ bỏ việc xét tuyển thẳng cao học.
“Phụ nữ sinh ra là để đẻ con, đừng tranh suất bảo lưu với tôi.”
Hắn cười nham hiểm: “Tôi phải đâm thủng mấy cái bao mới khiến cô dính bầu đấy. Thể trạng cô yếu lắm, không đẻ bây giờ thì sau này có muốn cũng không đẻ được đâu.”
“Hãy ngoan ngoãn nghe lời, từ bỏ xét tuyển cao học. Tôi sẽ miễn cưỡng cưới cô, nhưng nhà 100m² và xe 500 ngàn tệ phải đứng tên mẹ tôi.”
Tôi tát cho hắn một cái nảy lửa: “Anh nằm mơ đi!”
Xoay người, tự mua cho mình căn nhà 200m² và chiếc xe tiền tỷ, rồi đỗ thẳng vào chương trình cao học trường top 1 cả nước.
Còn bạn trai cũ thì thất nghiệp, há hốc mồm không tin nổi.
Kỳ kinh nguyệt trễ hơn một tháng, que thử thai hiện hai vạch.
….
Tin Nhắn Khiêu Khích Của Tiểu Tam
Tin Nhắn Khiêu Khích Của Tiểu Tam
Chồng tôi tài trợ cho một nữ sinh nghèo, và cô ta gửi tin nhắn khiêu khích đến tôi.
Trong ảnh, cô ta mặc bộ đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi.
[Chị ơi, chị già rồi, da dẻ chảy xệ, khi cười còn có nếp nhăn, xấu chết đi được.]
[Nhưng em thì khác, em mới mười chín tuổi, vẫn còn trong trắng, đàn ông nào mà từ chối nổi em chứ.]
[Anh ấy vừa ôm em, suýt nữa làm em kiệt sức…]
Từng chữ từng câu, thật không thể chịu nổi.
Mười chín tuổi thì đã sao? Tôi không thèm đôi co với cô ta, chỉ đánh dấu mờ bức ảnh của cô ta và gửi thẳng vào nhóm lớp đại học của cô ta.
Chẳng bao lâu sau, Chu Hằng gọi điện đến:
“Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi so đo với một cô gái mới lớn? Cô có biết hành động này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô ấy không? Khương Nhiên, cô thật sự khiến người ta phát tởm!”
Tôi chẳng buồn đáp lại một câu, cúp máy ngay lập tức và chặn mọi liên lạc của anh ta.
Chẳng sao cả, đồ bẩn rồi, tôi cũng không cần nữa.