Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

ĐÀO SÁT
Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:
“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:
“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”
Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.
Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.
Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.
Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.
Nàng ta vỗ tay cười lớn:
“Ngươi quả là một con chó ngoan.”
Phải, ta là chó ngoan.
Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.
...

Chính Thê Không Dễ Chọc
Chính Thê Không Dễ Chọc
Trong ta/ng lễ của con trai.
Tiểu thiếp của Lục Minh ôm một bé trai hôn mê xông vào linh đường, quỳ rạp trước linh vị, cầu xin phu nhân cứu lấy hài tử của nàng.
Phu nhân giả vờ nổi giận:
“Đây là chốn ngươi có thể tùy tiện đặt chân vào sao? Cút đi!”
Nhưng ả không cam lòng, bò đến trước mặt ta:
“Phu nhân, xin người thương xót…”
Ta đỡ ả dậy, mỉm cười ôn hòa, sắp xếp cho mẹ con họ ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta khoan hậu độ lượng, ngay cả bà mẫu cũng ánh lên vẻ hài lòng.
Chỉ là… ta ghé sát tai nữ nhi khẽ dặn:
“Linh Nhi, nhìn cho rõ, đối phó với tiểu thiếp thế nào, hôm nay nương chỉ dạy con một lần.”

BẢY NĂM CỦA Y LA
Thành thân với Vệ Tuân đã bảy năm, ta phát hiện hắn nuôi ngoại thất ở bên ngoài.
Lúc tình ý mặn nồng, hắn dịu dàng nói với ả nữ nhân kia:
“Bỏ mẹ giữ con, người rời khỏi là Thẩm Y La – đương gia chủ mẫu, người được giữ lại là cốt nhục của chúng ta. Đợi mọi sự ổn thỏa, ta cùng Ký nhi sẽ đến đón nàng về phủ.”
Mà nữ nhân ấy — lại chính là kẻ thù khiến ta hận đến tận xương tủy, còn Ký nhi, lại là nghĩa tử do chính tay ta nuôi nấng, dạy suốt dỗ bao năm.
Vệ Tuân quên rồi ư? Chức Đại tướng quân vinh hiển hôm nay của hắn có được là nhờ ai dốc mưu tính kế?
Hắn dám nhục mạ ta như thế, ta ắt có trăm phương nghìn kế khiến hắn vạn kiếp bất phục.
...

Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Xuyên không cùng chị em thân thiết đến thời cổ đại.
Nàng gả cho nhị công tử phủ Hầu, ta thì gả cho đại ca của chàng
Tưởng đâu được cầm kịch bản sủng văn ngọt ngào,Ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ mang một mỹ nhân về nhà,Tối đó liền tống ta với nàng vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Cảm giác cẩu huyết ngược luyến đầy mình!
Bạn thân ta vừa gặm móng heo vừa khóc hu hu:
“Hu hu hu người ta còn chưa ngủ đủ với chàng mà…”
Ta thì ôm đống trang sức cười khúc khích:
“Ra ngoài rồi, ta thuê cho ngươi mười tên tiểu quan đẹp trai phục vụ tận răng!”
Bạn thân ngồi trên bồ đoàn, vừa gặm móng heo vừa chấm nước mắt:
“Triều Triều à, ngươi nói xem… đời này ta còn gặp được ai đẹp trai hơn Cố Hoài Dã không?”

PHONG HÒA
Kẻ mã phu năm xưa từng bị ta khinh nhục ruồng bỏ, nay đã trở thành đại tướng quân.
Còn ta vốn xuất thân là thiên kim phủ Thượng thư, lại sa cơ lỡ vận, rơi vào chốn phong trần, trở thành tân kỹ của Giáo Phường Ty.
Ngày ta treo biển tiếp khách, Hạ Tầm tay ôm một nữ nhân thong dong dạo qua dưới lầu của Giáo Phường Ty.
Cô nương kia chỉ nhẹ than một tiếng:
“Thật đáng thương thay!”
Thế là Hạ Tầm chẳng tiếc quân công đổi lấy ngân lượng chuộc ta về phủ, giáng ta làm một nha hoàn hạ đẳng.
Mọi người trong phủ đều biết, Hạ Tầm hận ta đến tận xương tủy.
Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, đám hạ nhân khác trong phủ thi nhau nghĩ kế chèn ép, hành hạ ta.
Quản gia trong phủ không nhịn nổi nữa, cất lời răn đe:
“Mỗi lần ban xuống y phục mới, chưa đến hai ngày đã rách nát không mặc nổi, các ngươi liệu mà dừng tay lại đi!”
Nhưng ông ta không biết…
Những bộ xiêm y kia, đều là do Hạ Tầm xé nát.
Hắn vừa nghiến răng mắng ta tiện nhân, lại vừa điên cuồng hôn lấy hôn để.
Thì ra, kẻ đứng nơi cao vời vợi như Hạ Tướng quân, cũng chẳng khác gì gã mã phu năm xưa.
Đều là hạng thấp hèn, không hơn không kém.
Thế nhưng, phải làm sao bây giờ?
Chẳng bao lâu nữa, ta lại sắp bỏ rơi hắn… lần thứ hai.
...

Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Vương Gia Tỉnh Lại Rồi
Năm thứ ba ta gả cho Vương gia ngốc Tiêu Triệt, chàng vì đuổi theo một con bươm bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng phía sau hậu viện vương phủ.
Lúc được vớt lên, người đã chẳng còn hơi thở.
Khắp phủ, ngoài ta ra, chẳng ai thật lòng rơi lệ.
Trắc phi Liễu Như Nguyệt dẫn theo đám người chặn trước cửa phòng ta, giả vờ nức nở khuyên nhủ:
“Vương phi nén bi thương. Tuy Vương gia ngốc nghếch, nhưng vẫn luôn đối đãi với tỷ khác biệt. Nay chàng đi rồi, tỷ càng phải bảo trọng thân thể.”
Bọn nha hoàn, mụ mụ phía sau nàng ta trao nhau ánh mắt khinh thường, cười cợt đầy hả hê.
Bọn họ đang nghĩ gì, ta nhìn thấu rõ ràng.
Vương gia ngốc và vị chính phi như ta chẳng khác nào một kẻ sống để người ta giày vò.
Ba năm qua, ăn mặc bị cắt xén, hạ nhân thì dám ngang nhiên làm ra mặt với ta. Liễu Như Nguyệt ba ngày hai bận tới kiếm chuyện.
Tiêu Triệt tuy ngốc, nhưng lại nhận ra ta.
Mỗi khi thấy ta bị bắt nạt, chàng đều dang tay ra che trước mặt ta, như một con thú nhỏ bảo vệ miếng ăn của mình, gầm gừ “ư ư” với bọn họ.
Nhưng chính vì chàng càng bảo vệ ta, Liễu Như Nguyệt bọn họ càng thêm quá quắt, tàn nhẫn với chúng ta.
Giờ đây, nơi duy nhất che chở cho ta… cũng chẳng còn nữa.
Ta canh linh đường suốt ba ngày ba đêm, không uống lấy một giọt nước, cuối cùng vì kiệt sức mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, là bị một trận ồn ào làm cho bừng tỉnh.
Nha hoàn thân cận Xuân Đào nắm chặt tay ta, vừa khóc vừa mừng rỡ: “Vương phi! Người tỉnh rồi! Vương gia… Vương gia cũng tỉnh rồi!”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ong”, ta lảo đảo bật dậy.
Vừa chạy đến sân, liền thấy đám ngự y quỳ rạp đầy đất, đồng thanh hô lớn về phía người đang ngồi trên chủ vị: “Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia! Mạch tượng ổn định, thần trí minh mẫn, quả là trời ban phúc cho Đại Thịnh ta!”
Trên ghế chủ vị, nam tử vận y phục ngủ trắng tinh, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt ấy – gương mặt ta đã nhìn suốt ba năm, từng luôn mang nụ cười ngốc nghếch – nay lại phủ một tầng băng sương.
Ánh mắt sắc bén như ưng, sâu thẳm như biển, quét qua từng người xung quanh, mang theo sự xét đoán và xa cách.
Chàng… thực sự không còn ngốc nữa rồi.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, trái tim ta lại chìm xuống, lạnh hơn cả đáy hồ băng kia.
Chàng không ngốc nữa…
Vậy chàng còn nhớ ta không?
Còn nhớ ba năm qua, ta đã làm sao từng muỗng từng muỗng đút chàng ăn, từng đường kim mũi chỉ vá y phục cho chàng, những khi chàng bị ức hiếp chạy về khóc lóc, ta ôm chàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành?
Hay… chàng sẽ nhớ lại tất cả những chuyện trước khi cưới?
Nhớ lại ta là quân cờ bị ép gả vào phủ, trở thành vật tế cho một “nỗi nhục hoàng gia” như chàng?

DUNG HOA CỔ: KẾT DAO
Ta tên là Kết Dao, vốn là một cô nhi không cha không mẹ.
Thứ ta có thể nương tựa trên đời này, chỉ là một cây cổ cầm và ba con cổ trùng.
Cây cổ cầm ấy là phụ thân để lại cho ta.
Còn ba con cổ trùng ấy là mẫu thân để lại cho ta.
Ta phải dựa vào chúng… để báo thù cho phụ mẫu ta.
...

Vương Phi Bị Lãng Quên
Vương Phi Bị Lãng Quên
Thiên hạ đều biết, Trấn Bắc vương Tiêu Hành có ba điều chán ghét:
Một là khinh thường hư lễ của thế gia.
Hai là ghét bỏ những kẻ quyền quý thích nịnh bợ trèo cao.
Ba là chán ghét khuê nữ ngoan ngoãn nhạt nhòa như nước lã.
Mà ta… ba điều ấy đều trúng cả, lại còn gả cho hắn làm thê tử.
Hắn từng lạnh lùng chê ta cứng nhắc, chẳng bằng tượng đất nơi đầu ngõ.
Ta cũng biết rõ, trong lòng hắn sớm đã có người — nàng kỹ nữ ở Lầu Vọng Nguyệt, hắn nâng niu như báu vật.
Cho đến khi ta đặt bút ký vào giấy hò//a ly, dứt khoát bước lên xe ngựa trở về kinh.
Từ nơi biên ải xa xôi, hắn ngày đêm không nghỉ phi ngựa về, giữa đường lớn đông người, đích thân chặn xe ta lại.
Chiến giáp trên người hắn phủ sương lạnh, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giọng nói khàn đặc run lên từng chút:
“Ôn Tố, ai cho nàng rời đi?”

Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Người Phu Quân Mang Về Từ Biên Ải… Lại Là Tỷ Tỷ Ruột Của Ta
Năm ta lên năm, nhà gặp biến cố lớn.
Phụ thân qua đời, mẫu thân cũng rời đi không một lời trăng trối, trưởng tỷ từ đó không còn tung tích.
Chỉ mình ta bị đưa vào Hầu phủ, làm người dưới.
Không ngờ, đại tiểu thư Tần Tri Tuyết lại quý mến ta.
Nàng không chỉ dạy ta chữ nghĩa, còn chỉ ta cách cầm kiếm luyện thân.
Năm tháng trôi đi, ta cũng trở thành một người biết đứng thẳng sống ngẩng cao đầu.
Có lần, ta tình cờ giúp được lão phu nhân.
Vì chuyện đó, Hầu gia nhận ta làm nghĩa nữ, gả ta cho tân quý trong triều – Bình Vũ tướng quân Cố Trường Khanh – với danh nghĩa nhị tiểu thư Hầu phủ.
Đêm thành thân, chàng nhìn ta, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Chuyện hôn sự, không phải ta mong muốn.”
Sáng hôm sau, chàng không từ mà biệt, lên đường ra biên giới xa xôi.
Một năm sau, chàng vinh quy trở về.
Nhưng bên cạnh chàng, còn có một nữ tử đang mang thai.
Chỉ một cái nhìn, ta liền nhận ra —
Đó chính là trưởng tỷ mà ta từng khắc ghi trong ký ức.

Vượt Núi Xuyên Sông
Vượt Núi Xuyên Sông
Toàn gia bị lưu đà/y đến Ninh Cổ Tháp, ta đem không gian chất đầy, nuôi sống cả nhà.
Sau khi được đại xá quay về kinh, phu quân lại vì bạch nguyệt quang mà vứt bỏ ta nơi lãnh viện.
Đêm đó, hắn vì muốn chọc nàng ta cười mà đốt p/háo suốt cả đêm, tàn lửa bén vào viện của ta.
Qua cánh cửa khép ch/ặt, ta nghe thấy nhi tử muốn xông vào cứu hỏ/a, nhưng lại bị bà mẫu cản lại.
“Người như Lâm di nếu là mẫu thân ngươi, có thể mượn thế lực Lâm tướng gia chấn hưng gia tộc, trợ giúp ngươi bước vào triều làm quan.
Nhưng thân mẫu ngươi lại chỉ là nữ nhi của tội t/hần, chỉ biết kéo ngươi xuống nước.”
Cánh cửa từng muốn xông vào cứu ta kia, rốt cuộc vẫn không được đẩy ra.
Mở mắt lần nữa, ta trở về ngày cả nhà bị lư/u đày năm đó.