Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

KHÚC HÁT NHÂN GIAN
Ta bị đích tỷ hãm hại, bán cho một gã thợ săn nơi thâm sơn cùng cốc.
Nam nhân ấy ngoài việc nghèo túng ra, mọi thứ đều tốt.
Đối với ta lại càng không có lời nào để chê, ta bảo hắn sang đông, hắn tuyệt chẳng dám sang tây.
Về sau, ta dẫn hắn một đường giết về kinh thành.
Đích tỷ vừa khóc vừa gào lên:
“Lẽ ra ban đầu ta nên giết ngươi cho rồi!”
Ta vô cùng tán thành:
“Chỉ là do ngươi diệt cỏ mà không diệt tận gốc, mới để ta gặp gió xuân mà sinh sôi trở lại.”
Vậy nên — Tất cả đều phải chết.
...

Ấu Nương
Ấu Nương
Ta bị treo lơ lửng trên cổng thành, thủ lĩnh phản quân hù/ng hổ hô lớn với phu quân ta:
“Thế tử gia, tình cũ và thê tử, ngài chọn một người đi!”
Bên cạnh, Lý Diểu Diểu chính khí lẫm liệt:
“Tùy An ca ca, đừng để tâm tới muội, mau công thành đi! Hãy nói với Thái tử, kiếp sau ta sẽ gả cho huynh ấy!”
Hai mũi tên lao vút trong gió, phản quân đang nắm giữ mệnh môn của Lý Diểu Diểu lập tức gục xuống.
Ta lặng lẽ nhìn Thẩm Tùy An và Thái tử đạp gió tiến đến, cả hai đều vội vàng vây lấy Lý Diểu Diểu.
Không ai để ý tới sợi dây trói ta đã bị c/ắ.t đ/ứt.

Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Chàng Vì Nàng Mà Quên Ta
Thiên hạ đều biết, Đại Lý Tự khanh Trần Diễn Lễ yêu thương thê tử như mạng.
Thành thân 10 năm, hắn không nạp thiếp, không giữ tư tài, dù đã ngồi nơi cao vị, vẫn mỗi lần hạ triều đều đích thân đi mua ô mai về cho ta.
Cho đến khi hắn đến Giang Nam thẩm án, mang về một nữ pháp y, còn khăng khăng muốn cưới nàng ta làm bình thê.
Hắn quỳ trước mặt ta, mắt đỏ hoe nói:
“Cả đời này, năm đó tuổi trẻ đỗ đạt công danh, là để vì mẫu thân, vì nàng mà chống đỡ một phương trời. Làm quan mười năm, cần kiệm liêm chính, chưa từng vượt quá nửa bước.”
“Nhưng nay, ta muốn sống một lần vì chính bản thân mình.”
Hắn lập được đại công, lại cự tuyệt phong thưởng, chỉ cầu thánh thượng ban hôn, để nâng giá cho nữ tử kia.
Ta cuối cùng cũng đã ch .t tâm.
Mười năm trước, hắn từng quỳ bên phần mộ của tổ phụ ta, thề hẹn một đời một kiếp một đôi người.
Mười năm sau, ta tiến cung dâng lại kim bài miễn tử do tiên đế ngự ban, chỉ để cầu một đạo thánh chỉ hòa ly.

Giang Dao
Giang Dao
Ta từ thuở nhỏ đã được định hôn với Chu Cảnh Diệp.
Kinh thành đồn rằng, Chỉ huy sứ Chu Cảnh Diệp tính tình âm hiểm, tàn đ/ộc, khét tiếng là Diêm La sống.
Ta mỗi khi thấy hắn là lòng lại hoảng, tay run.
Ngay cả tỳ nữ trung thành nhất của ta cũng xúi giục ta sớm ngày bỏ trốn.
Vào ngày trốn hôn, ta bỗng thấy mấy hàng chữ hiện ra.
【Con gái đừng mà, con mà chạy trốn, tỳ nữ của con sẽ khoác lên mình áo cưới, thay con gả cho Chu Cảnh Diệp.】
【Con sẽ bị tên nghèo hèn họ Vệ gi/am ở nhà cũ dưới quê, phải hầu hạ mẹ già q/uè chân của hắn.】
【Cuối cùng mắc bệnh nặng, không thuốc chữa mà chet.】
【Chọn Chu Cảnh Diệp đi, hắn có sức lực và thủ đoạn, đêm đêm ân ái cũng sướng lắm chứ.】
Đêm đêm ân ái? Ta nghẹn lời.

Tuyển Phò Mã
Phụ hoàng muốn ta chọn phò mã giữa Giang Viễn Hạc và Tạ Lan.
Khi ta sắp đưa ra lựa chọn, trên không trung hiện lên từng hàng chữ:
【Tiểu công chúa đừng chọn Tạ Lan, chàng ấy có hoài bão lớn, trở thành phò mã chỉ hủy hoại chàng, không thể vào triều, cũng không thể quang minh chính đại cùng tài nữ tri âm.】
【Cầu xin cũng đừng chọn Giang Viễn Hạc, tiểu tướng quân làm phò mã thì khác gì hùng ưng bị chặt cánh?】
【Giờ ta có chút phiền tiểu công chúa rồi, một kẻ vô dụng vướng víu, chi bằng gả đi hòa thân.】
Ta đứng ngẩn ngơ, không thể chỉ vào bất cứ ai.
Lúc này, một hàng chữ khác lại hiện ra:
【Đừng thay Giang Viễn Hạc quyết định được không? Chàng ấy ở biên cảnh rèn luyện một thân sức lực chỉ mong được phục vụ tiểu công chúa, người không chọn Giang Viễn Hạc là muốn hủy hoại chàng sao?】
Ánh mắt ta tập trung, rơi vào Giang Viễn Hạc đang quỳ dưới điện.
Sức lực của chàng ấy là để dùng lên người ta sao?

Ta Tiến Cung Để Ngủ
Ta Tiến Cung Để Ngủ
Ngày đầu tiên tiến cung, ta liền âm thầm bói một quẻ cho chính mình.
Quẻ tượng hiển hiện: “Bất động như sơn, nằm mà cũng thắng.”
Ta tin rồi.
Từ đó mở ra một đời sống cá mặn: ăn no, ngủ kỹ, mặc người tranh đấu.
Tuyển tú? Không đi.
Thỉnh an Hoàng hậu? Giả bệnh.
Hoàng thượng muốn lật thẻ? Hắt hơi, sổ mũi, ho khan ba bộ combo phụng tấu trình diện.
Hậu cung gió nổi mây vần, các phi tần đấu đến máu chảy đầu rơi.
Ta cuộn mình trong tiểu viện cũ kỹ bên cạnh lãnh cung, ngủ đến trời tối đất đen.
Việc duy nhất khiến ta phiền lòng là cơm của ngự thiện phòng càng ngày càng đạm bạc.
Hôm thì rau xanh đậu hũ, hôm lại đậu hũ rau xanh.
Ăn đến độ mặt ta xanh hơn cả cải thìa.

Duyên Trần Thế
Duyên Trần Thế
Tiên quân uống say, buông lời trêu ghẹo ta, còn thuận miệng hứa ban cho một mối nhân duyên.
Về sau, chàng lại si mê một tiên tử khác, muốn nuốt lời hôn ước.
Chẳng những thế, còn ngang nhiên chỉ trích ta là yêu tộc tham ăn vô độ, lòng dạ không biết đủ, không xứng làm thê tử.
Ta giận quá, tự mình lên tận Cửu Trùng Thiên tìm hắn tính sổ.
Ban đầu vốn định đánh cho hắn một trận nên thân,
Nhưng ngặt nỗi, kẻ kia lại có dung nhan như sao trời trăng sáng, tuấn mỹ tựa mộng, khiến ta thật sự ra tay không nổi.
Thế là, ta đổi ý. Không đánh thì thôi, ta hôn hắn mười tám cái coi như “trả lễ”!
“Trả lại cho chàng đấy, trả gấp đôi, không cần thối lại!”
“Vậy là xong nợ nhé!”
Nhìn tiên quân bị hôn đến ngơ ngẩn, ta thỏa mãn lau khóe môi, ung dung rời đi.
Chuyện này lan truyền khắp tam giới như gió cuốn mây bay.
Mẫu thân ta nghe tin xong thì gần như suy sụp:
“Con ơi, con đòi sai nợ rồi, hôn nhầm người rồi!”
“Người con vừa cưỡng hôn ấy, chính là Tôn Thượng Hư Trần đó!”
Ngài là vị thần cuối cùng còn sót lại của Thần giới, địa vị chí tôn, thanh cao vô thượng.
Ngài thương xót chúng sinh, nhưng vốn không có tình căn.
Dám làm nhục Tôn Thượng, chính là tự đào mồ chôn thân.
Để giữ mạng cho ta, mẫu thân đành phong ấn chín phần pháp lực, ép ta ẩn cư nơi trần thế:
“Từ nay về sau, trừ khi có chuyện sinh tử, con đừng hòng quay về!”
Trăm năm trôi qua.
Phu quân nơi nhân thế của ta vừa mới qua đời.
Ta về nhà, nhờ mẫu thân xem giúp kiếp sau của chàng ở đâu.
Nhưng dù xem thế nào, bà cũng không đoán ra số mệnh kiếp sau của phu quân.
Bất đắc dĩ, bà khuyên ta đến xin Đan Thục Lão Quân một viên Vong Tình Đan, để quên đi đoạn nhân duyên này.
Ta vừa cầm được Vong Tình Đan, chưa kịp nuốt thì đã thấy gương mặt từng bị ta hôn mười tám lần năm xưa.
Chính là Tôn Thượng Hư Trần!
Ta hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy.
Thế mà hắn lại đuổi theo sát nút, vừa chạy vừa la lớn:
“Dừng lại đi mà… Ta cầu nàng đấy! Đừng uống Vong Tình Đan!”
“Ta chính là phu quân mà sáng nay nàng vừa chôn xong đây!”

Kiếp Này Chỉ Nguyện Bình Yên
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bình Yên
Ta ch .t rồi, ch .t trong một đêm tuyết phủ trắng trời.
Mái ngói vỡ nát của lãnh cung chẳng ngăn nổi gió lạnh c/ắt da, ta co mình trong chiếc chăn bông ẩm mốc, nghe tiếng nhạc lễ văng vẳng truyền đến từ nơi xa.
Đêm nay là giao thừa, hoàng đế lại cùng bá quan văn võ mở tiệc linh đình, mà ta – kẻ từng là hoàng hậu cao quý, đến một bát cháo nóng cũng không cầu nổi.
“Nương nương… Nương nương…” Giọng Yến Thu yếu ớt, nàng đã phát sốt ba ngày rồi, nay chỉ còn thoi thóp.
Ta nắm lấy bàn tay khô gầy của nàng, nhớ lại quãng đường nàng theo ta từ Đông cung đến ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, rồi lại cùng ta r/ơi xuống vự/c sâu không đáy. Một đời trung thành, cuối cùng lại nhận lấy kết cục thê lương thế này.
“Nếu có kiếp sau…”
Ta lẩm bẩm, cổ họng khô rát như có lửa đốt, “Nếu có kiếp sau…”
…

Biên Thành Hỉ Ca
Quân An Tây chiến thắng, triều đình tuyển một nhóm nữ nhi lương gia, đưa tới biên ải để làm vợ cho các lão binh lâu năm chưa thành thân.
Ta ch//ém gi//ết trăm địch, lại thay tướng quân chắn một m//ũi t//ên, được người cho quyền chọn đầu tiên.
Tướng quân mỉm cười, đưa tay chỉ về phía vị cô nương thứ ba tính từ trái sang:
“Con bé kia gọi là Nhiễm Bích, xuất thân từ phủ Quốc Công, từng hầu hạ lão phu nhân.”
Nhiễm Bích yểu điệu như liễu yếu trước gió, đứng giữa một hàng các cô gái quê mùa, càng lộ vẻ khác biệt.
Nghe thấy tướng quân chỉ nàng cho ta, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Ta biết, nàng tới đây… là vì tướng quân.
Tướng quân vốn là thứ tử dòng chính của phủ Anh Quốc Công. Lão phu nhân đưa Nhiễm Bích tới biên ải, chính là để hầu hạ đứa cháu trai yêu quý.
Đời trước, ta chọn nàng — lại kết thành oan duyên nghiệt duyên, sống chẳng khác gì người dưng thù hận.
Đời này, nàng thích ai… thì cứ đi mà thương người ấy.
Ta cười hề hề, chỉ vào cô bé đứng thu lu nơi góc cuối, gầy gò nhỏ bé, cúi đầu chẳng nói một lời.
“Nàng ấy, tướng quân. Ta muốn nàng ấy.”
1
Thành thân ở biên ải giản đơn vô cùng: hai cây nến đỏ, một tấm khăn hồng… là định đoạt cả đời một nữ nhi.
Ta vén khăn trùm đầu, tiểu cô nương bên dưới ánh mắt ngập ngừng, khuôn mặt còn chút sợ sệt, duy chỉ có đôi mắt như mèo nhỏ, sáng long lanh lay động.
Trong ánh nhìn ấy, có tò mò, có khẩn trương — mà không có thẹn thùng.
Ta xoa đầu nàng, hỏi:
“Muội tên gì?”
“Nô… gọi là Ngốc Nha. Mẫu thân đặt đại đó, bảo tên quê dễ nuôi. Kỳ thực muội không ngốc, muội lanh lợi lắm!”
“Ngốc Nha nghe không hay, về sau gọi là Hỉ Nhi đi. Chữ Hỉ trong vui mừng, cũng là yêu thích.”
Do thành thân, quân doanh phát cho mỗi huynh đệ mười lượng bạc, hai xấp vải. Ta gom hết tiền tích cóp bao năm, cộng thêm mười lượng kia, giao hết cho Hỉ Nhi giữ.
Đêm động phòng hoa chúc, Hỉ Nhi ôm bạc chạy khắp phòng tìm chỗ giấu, sợ sáng mai tỉnh dậy, bạc mất không còn.
Ta kéo nàng, đè xuống giường. Bạc vụn rơi lả tả khắp chăn.
“Á! Còn chưa cất xong mà!”
“Mai hẵng cất. Nay phải ngủ với tướng công đã.”
Ta ôm nàng vào lòng, tay chạm lên chiếc lưng gầy đến lộ cả xương.
Hỉ Nhi ngẩng đầu nhìn ta, dưới ánh nến mờ nhạt, đưa tay chạm lên vết sẹo kéo dài từ thái dương đến đuôi mắt bên trái.
Đời trước, Nhiễm Bích sợ nhất chính là vết sẹo ấy. Nàng không dám nhìn thẳng mặt ta, dù lúc thân mật cũng quay lưng mà khóc.
Ta nắm lấy bàn tay nhỏ của Hỉ Nhi, đưa lên miệng giả vờ muốn cắn.
“Không sợ ta sao?”
Hỉ Nhi cười khúc khích, gan to hơn, hôn nhẹ lên má ta một cái.
“Tướng công đối tốt với muội, muội đâu sợ. Hỉ Nhi cũng sẽ đối tốt với tướng công. Hơn nữa, nếu tướng công sinh ở làng muội, khéo lại là người đẹp nhất làng ấy chứ!”
Hỉ Nhi gầy yếu, đêm ấy chúng ta chưa thể viên phòng.
Khi nàng ngủ rồi, căn phòng yên ắng, có thể mơ hồ nghe tiếng bên nhà kế…
Là tiếng khóc quen thuộc.
Là… Nhiễm Bích đang khóc.
2
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi hương thơm của bát mì hành nóng hổi.
Vừa gắp đũa, dưới đáy bát đã lộ ra quả trứng chần vàng ươm.
Ta gắp trứng sang bát Hỉ Nhi, rồi mới ăn.
Cả bát mì nuốt xong, vừa định rửa mặt, ngoài cửa có người gõ:
Là Dương Trung từ nhà bên, thân hình cao tám thước, vậy mà mặt đỏ bừng, cứ ấp úng chẳng biết nói gì.
“Trung tử, bộ ngươi thành tân nương rồi à, nói cũng không nên lời.”
“À, huynh à, có thể… cho đệ mượn hai lượng bạc được không? Nhiễm Bích sáng nay dậy, cứ khóc mãi, chắc là bị đệ làm đau. Nghe nói có thứ cao chuyên để bôi chỗ ấy… nhưng hơi mắc.”
Thì ra, đời này… Nhiễm Bích lại gả cho Dương Trung.
Dương Trung vốn không có tên trong danh sách binh sĩ chọn vợ đợt này.
Có lẽ vì thấy ta không chọn Nhiễm Bích, những huynh đệ phía sau tưởng tướng quân muốn thu nàng làm thiếp, nên không ai dám chọn.
Không ngờ, tướng quân căn bản không có ý ấy. Đến khi thấy nàng không ai nhận, bèn đích thân gả nàng cho Dương Trung.
“Thành thân chẳng phải phát cho mỗi người mười lượng bạc rồi sao?”
Dương Trung cười gượng, đưa tay lôi từ trong áo ra một cây trâm cài bằng vàng, có viền chỉ kim óng ánh.
Tên ngốc này… đem hết bạc đi mua trâm cài đầu cho nàng rồi.

Họa Thiên Tiên
Họa Thiên Tiên
Năm thứ 2 ở doanh qu/ân kỹ, ta mang thai.
Tất cả binh sĩ từng vào trướng của ta đều tranh nhau nhận là cha đứa bé.
Trần Thạch Đầu chỉ đến một đêm, vậy mà quỳ gối trước mặt ta, nghẹn ngào:
“Dương cô nương, ta sắp ra chiến trường làm tiên phong rồi. Cha mẹ chỉ còn lại mình ta, ta muốn để lại cho họ chút kỷ niệm.”
Về sau, ta đến quê nhà hắn, gặp được một đôi cha mẹ rất hiền lành, rất tốt bụng.