Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Giấc Mộng Bốn Mươi Năm
Xuyên không đã 40 năm, phu quân từng hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi người nay lại đưa về một nữ tử xuyên không 16 tuổi, muốn nạp nàng ta làm quý thiếp.
Ta nói đối phương quá trẻ, tuổi còn có thể làm nữ nhi hắn.
Hắn lại đáp:
“Thấy nàng, ta như thấy lại dáng vẻ tiêu dao tự tại năm xưa của nàng.”
“Vì một lời hứa, 40 năm qua ta chỉ giữ lấy mình nàng, như thế còn chưa đủ sao?”
Ta không đồng ý.
Con trai do chính thê sinh ra liền mắng ta nhỏ nhen ghen tuông.
Nàng dâu vốn là kẻ hưởng lợi cũng khuyên ta nên độ lượng bao dung.
Ngay cả cháu nội, cháu dâu cũng ầm ĩ chê ta tuổi già mà vẫn ương ngạnh tùy hứng.
Ta giận quá mà ngã ngửa ra sau, vậy mà không một ai đỡ lấy ta.
May thay, hệ thống đã lâu không xuất hiện lại hiện lên hỏi ta có muốn trở về hiện đại hay không.
Ta không chút do dự mà gật đầu.
Một đạo bạch quang lóe lên, khi ta mở mắt, trong phòng vẫn là đám người ấy.
Bên tai vang lên tiếng giận dữ:
“Hôm nay nạp thiếp, bất kể nàng có đồng ý hay không, ta cũng nhất định phải làm!”
…Khốn thật.
Lại mang bọn họ theo về luôn rồi!

Phu Quân Là Vật Trong Túi
Phu Quân Là Vật Trong Túi
Ta thành thân với vị hoàng tử câ/m kia đã một năm, vậy mà vẫn còn là xử nữ.
Ngoài chuyện mỗi ngày cùng dùng bữa, giữa chúng ta hoàn toàn không có chút giao tiếp nào.
Cho đến một ngày, ta bất ngờ nghe thấy tiếng nói của hắn:
【Khổ qua khó ăn ch .t đi được, trong bếp có ai biết chữ không, viết bao nhiêu lần rồi là đừng làm khổ qua!】
【Thẩm Tri Chi mặc ít như thế, chẳng phải là muốn câu dẫn ta sao?】
【Thừa tướng là con cáo già, con gái ông ta chắc chắn là một tiểu hồ ly, ta không thể dễ dàng mắc bẫy.】
【Chờ đến khi không cần giả câ/m nữa, việc đầu tiên ta làm chính là hưu nàng ta.】

SONG SINH ĐỔI MỆNH
Trưởng tỷ và ta vốn là một đôi song sinh.
Nàng là đích trưởng nữ, vừa chào đời đã được định sẵn sẽ trở thành Hoàng hậu tương lai.
Còn ta, đích thứ nữ, lại bị đính ước cho một thứ tử phủ tướng quân.
Chỉ là, trưởng tỷ đăng cơ hoàng hậu trưởng quản hậu cung nhiều năm vẫn không có con nối dõi.
Lại vì mưu hại hoàng tử mà bị đẩy vào lãnh cung, phụ mẫu huynh trưởng đều bị nàng liên lụy.
Còn ta tuy gả cho một thứ tử, nhưng phu quân ta tuổi trẻ mà đã có chiến công hiển hách, cho nên bản thân ta cũng trở thành nữ tử tôn quý nhất phủ tướng quân.
Trưởng tỷ ta trước khi lâm chung, muốn gặp ta lần cuối.
Nàng nói, chỉ mong trước khi chết có một thân nhân ở bên, nhưng lại không còn mặt mũi nào gặp lại phụ mẫu cùng huynh trưởng.
Ta nhập cung thăm nàng, không ngờ nàng lại sai vài lão thái giám đến làm nhục ta, rồi dùng một chén độc tửu, đoạt luôn mạng sống của ta.
“Đã là song sinh, tỷ muội chúng tôi há chẳng nên cùng sinh cùng tử?”
Lần nữa tỉnh lại, chúng ta vậy mà lại đồng thời trọng sinh về trong thai của mẫu thân.
Mẫu thân lúc ấy đang gần ngày sinh nở.
Trưởng tỷ liều mình hết sức, một cước đá ta rơi xuống.
Lần này, ta đã trở thành đích trưởng nữ!
Vừa ra đời, ta đã bật cười thành tiếng.
Trưởng tỷ chỉ thấy được hào quang bên ngoài của ta, nàng nào biết được bao năm qua ta ở phủ tướng quân gian nan thế nào.
Ở kiếp này nếu chỉ cần hiền lương thục đức là có thể sống yên ổn cả đời, vậy thì ta cầu còn chẳng được!
…

Hoán Hôn Nha Hoàn
Hoán Hôn Nha Hoàn
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên ta làm chính là đưa nha hoàn mà đại ca tặng ta… đến dự yến mừng thọ của đại bá.
Đời trước, được đại ca trợ giúp, Lâm Nguyệt Như đã đội mũ phượng, mặc giá y của ta, thay ta gả vào hầu phủ trong ngày thành thân.
Còn ta, bị đại ca h/ạ đ/ộc làm c.â m, dùng thu/o^c mê đưa đến một nơi xa xôi, gả cho một lão già độc thân.
Lão là thương nhân tham tiền háo sắc, sau khi chơi chán, lại bán ta cho k/ỹ việ/n hạ đẳng với giá mười lượng bạc.
Nơi đó, nữ nhân mỗi ngày phải tiếp ít nhất 20 khách.
Chưa đầy nửa tháng, ta vì bị hành hạ quá độ mà bệnh ch .t.
Còn Lâm Nguyệt Như, từ thân phận nha hoàn, một bước lên trời, trở thành nghĩa nữ của tướng quân phủ, phu nhân hầu phủ.
Phu quân sủng ái, nhà chồng che chở, sống đời khiến ai ai trong kinh thành cũng ngưỡng mộ.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, lại quay về đúng ngày mà đại ca đưa Lâm Nguyệt Như tới viện ta.

Gả Thay
Gả Thay
Sau khi phụ thân bị bãi quan, ông đưa đích mẫu cùng các đệ muội từ kinh thành trở về.
Trong tiệc tiếp đón, phụ thân liếc nhìn nương ta, nhàn nhạt nói:
“Bao năm không gặp, lễ nghi đều quên sạch rồi sao?”
Nương khựng lại, khiêm nhường đứng dậy:
“Là thiếp thất lễ, thiếp xin hầu phu nhân dùng bữa.”
Ta cúi đầu, uất ức, lại thấy nương chỉ toàn gắp những món cay xè vào bát đích mẫu.
“Phu nhân, mời dùng.”
Đích mẫu hé miệng, nhìn phụ thân một cái, muốn nói lại thôi.
Ta quên mất, đích mẫu đến từ vùng Giang Hoài, không ăn được cay.

MÙA ĐẸP NHẤT NHÂN GIAN
Nhà ta nghèo túng, quanh năm ăn chẳng đủ no.
Hôm ấy, có một người thợ săn tên gọi Thạch Định – vác theo một con lợn rừng tới trước cửa nhà, mở miệng muốn cầu hôn ta.
Hắn nói:
“Về sau ta nhất định sẽ để nàng ăn no mặc ấm, bạc kiếm được đều giao cả cho nàng.”
Ta nhìn con lợn rừng to tướng hắn mang theo, trong lòng thầm tính: nếu đổi lấy thóc gạo, cũng đủ cho cả nhà ăn suốt một năm.
Thế là ta gật đầu, ưng thuận mối nhân duyên này.
Sau khi thành thân, cũng không ngoài mong đợi — đời này ta được hắn nâng niu chiều chuộng, yên ổn sống trọn kiếp hồng trần.
...

NỮ Y
Quý nhân trong cung lâm bệnh, nam nữ khác biệt, đám ngự y chẳng thể tùy tiện lại gần chữa trị.
Có kẻ trước mặt hoàng thượng tâu rằng tiểu thư Vu gia đã từng chữa khỏi cho không ít người.
Thế là ta bị người ta nâng kiệu đưa vào cung — ngây ngô đến độ suýt chút nữa thì bị lừa cả một đời.
...

Sai Một Bước, Lỡ Cả Đời
Sai Một Bước, Lỡ Cả Đời
Hôm ấy, quản gia Bùi phủ đến tìm khi ta đang giúp người chép thư nhà.
Ông ta mỉm cười đưa tới một tờ hồng thiếp điểm kim:
“Phủ thượng có hỷ, đại nhân nhà ta sắp cưới tân nương.”
“Cô nương là người viết thay giỏi nhất trong hẻm, không biết có thể giúp lão nô xem qua hôn thư này có điều gì sai sót chăng?”
Ta cúi đầu xem xét.
Văn từ ngay ngắn, ấn son tươi thắm.
Chỉ riêng ba chữ “Bùi Lưu Ngọc” cuối thư khiến mắt ta đau xót vô cùng.
Tiểu nha đầu đang ngồi bên ăn đường viên đột nhiên nghiêng đầu lại gần:
“Ơ, nương ơi, là cha…”
Ta khép hôn thư lại, cắt ngang lời con:
“Phải rồi, phụ thân con sắp trở về rồi.”
Lúc quản gia vừa định rời đi, ta gọi ông ta lại.
“Lý lão bá, có thể phiền bá chuyển giúp vật này đến Bùi Thủ phụ chăng?”
Quản gia nhận lấy chiếc trâm cũ với ánh mắt nghi hoặc.
Ta khẽ mỉm cười:
“Dân phụ chúc Bùi đại nhân cùng phu nhân sớm sinh quý tử, bạch thủ giai lão.”

Thay Nàng Xuất Giá
Thay Nàng Xuất Giá
Phụ mẫu qua đời, ta được di mẫu đón về phủ, định gả ta cho biểu ca, ý muốn thêm một tầng thân thích.
Trịnh Mặc Lâm không thích ta.
Hắn ghét ta tay vụng chân quê, tiếng nói khàn khàn, eo lưng thô kệch.
Hắn liếc ta một cái đầy xem thường:
“Muốn làm dâu nhà họ Trịnh, ngươi phải sửa hết những tật xấu trên người mình.”
Khi ấy ta mới hiểu, làm con dâu nhà thế gia, quả thật chẳng dễ dàng.
Sáng sớm phải dậy sớm luyện lưng cho mềm mại, ta run rẩy không vững, ngay cả lúc than khổ cũng phải ép giọng nũng nịu như trẻ con.
Qua một canh giờ thì học thêu thùa.
Hạt châu nhỏ như hạt gạo, phải xuyên lỗ ở giữa, rồi tỉ mỉ đính lên khăn tay.
Buổi chiều đội sách trên đầu, kiễng chân mà bước.
Tối đến lại chong đèn sao chép kinh thư, chữ nhỏ như đầu ruồi khiến ta đau đầu muốn vỡ óc.
Nửa năm trôi qua, ta vẫn học không nổi.
Di mẫu xót ta, cãi nhau một trận dữ dội với hắn:
“Ta biết trong lòng con vẫn chưa quên tiểu thư họ Lâm, nhưng A Châu không phải là nàng ta, con giày vò nó như vậy để làm gì?”
Hắn lạnh giọng: “Vậy thì ta cưới tiểu thư họ Lâm.”
Người mà hắn ngày đêm canh cánh trong lòng, vừa hay mới mất vị hôn phu.
Cuối cùng, ta cũng không cần tiếp tục làm một kẻ thay thế không đủ tiêu chuẩn nữa.
Hôm sau, hắn hầm hầm bỏ đi.
Phủ Chu sai người đến cầu thân, muốn cưới vợ cho vị công tử bệnh tật quanh năm.
Di mẫu xót biểu muội, không nỡ để nàng vừa gả đi đã phải thủ tiết.
Ta nhìn những đầu ngón tay chi chít vết kim, khẽ nói:
“Di mẫu, để ta thay biểu muội xuất giá.”

BIẾN GIẢ THÀNH THẬT
Ngày nước mất, Hoàng hậu khoác cho ta xiêm y công chúa, bảo ta thay con gái bà, cùng nhau tuẫn quốc.
Ta lén giấu mảnh sứ trong tay áo, cắt đứt dải lụa trắng treo trên xà nhà.
Giặc tràn vào cung, máu chảy thành sông, chỉ còn ta là người duy nhất trong hoàng tộc còn sống sót.
Tân quân phán: muốn phong ta làm Quận chúa, để an lòng cựu thần.
À… phủ Quận chúa kia rộng lắm, đẹp lắm — nguy nga tráng lệ vô cùng.
...