Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!

A Tú
Ta là một tiểu cung nữ không chút tiếng tăm trong cung, không quyền không thế, mặc người bắt nạt, niềm hy vọng duy nhất là đến tuổi được xuất cung.
Trớ trêu thay, trong cung của Quý phi bị mất đồ, cuối cùng lại đổ tội lên đầu ta.
Trượng côn cứ thế quất xuống người ta, cuối cùng ta bị ném ra khỏi cửa cung trong tình trạng m á u me đầm đìa.
Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay níu lấy tia hy vọng sống đi ngang qua:
"Cầu xin công công... rủ lòng thương nô tỳ."
Sau này, người đã đưa ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của vương triều.
Trong tẩm điện, người ôm ta từ phía sau:
"Nương nương muốn gì cũng đã có được rồi, vậy thứ mà nô tài muốn, nương nương có phải cũng nên cho rồi không?"
---
1.
Khi cung của Quý phi bị mất một cây trâm ngọc, tất cả hạ nhân trong cung đều bị gọi đến để tra hỏi.
Ta bị người khác chỉ điểm là đã vào cung Quý phi quét dọn vào giờ Ngọ, nhưng ta chưa từng bước vào tẩm điện của người, thậm chí còn không biết cây trâm ngọc người đánh mất có hình dạng ra sao.
Nhưng người quyền quý muốn định tội ai, thậm chí chẳng cần đến lý do chính đáng.
Quý phi với đôi môi tô son đỏ thẫm chỉ rũ mắt nhìn gương mặt ta một lát, rồi khẽ cười khẩy một tiếng:
"Trông cũng chẳng phải là một nô tài có tâm tư trong sạch gì."
Vị ma ma bên cạnh Quý phi liền nói đỡ cho chủ tử, liếc xéo ta một cái rồi nghiêm giọng hỏi ta giấu thứ trộm được ở đâu rồi.
Ta vội quỳ xuống cầu xin, miệng nói:
"Cầu xin nương nương minh giám, nô tỳ không hề trộm đồ."
"Ngươi không trộm, chẳng lẽ nương nương lại vu oan cho ngươi chắc?"
"Nô tỳ không dám."
Thân phận thấp hèn, ngay cả biện minh cũng là một cái tội.
Khi Quý phi nương nương muốn định tội ta, đầu ta dập mạnh xuống đất để cầu xin người khai ân.

Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên
Mật Nương dung mạo ngọt ngào, nhưng số phận lại bi ai.
Một trận lũ lụt cuốn trôi cả quê nhà, cũng khiến nàng tan cửa nát nhà.
Nàng bị dòng người tị nạn vây quanh, vô tri vô giác chạy nạn đến tận quan ngoại.
Nàng cứ ngỡ cả đời này sẽ thành một cô hồn chốn tha hương, không ai đoái hoài, không ai xót thương, bệnh chết rồi sẽ bị một tấm chiếu cuốn đi ném cho sói hoang ăn thịt.
Cho đến khi một thiếu niên du mục không giỏi ăn nói xuất hiện, hắn đã giúp nàng chữa lành cho con cừu non đang bệnh, còn tống cổ lũ du côn định bắt nạt nàng.
Bên dưới ráng chiều, nàng bỗng nhận ra thân hình của thiếu niên kiệm lời này vô cùng cao lớn, cùng khuôn mặt bầm tím của hắn đã làm lay động trái tim vốn đã nguội lạnh với mọi thứ của nàng.
Góc nhìn của nam chính:
Ba Hổ là người cực kỳ sợ phiền phức, để tránh những mối quan hệ gia đình rắc rối, trước khi trưởng thành hắn đã tách ra sống riêng cùng nô bộc và đàn gia súc của mình. Đối với chuyện thành gia lập thất, hắn lại càng thận trọng hơn.
Một ngày, khi đang chăn thả gia súc, hắn gặp một chiếc xe bò chở người tị nạn, một cô nương trầm tĩnh đang dắt theo một con chó đã thu hút sự chú ý của hắn. Một người một chó, người thì chết lặng, chó thì cảnh giác. Hắn chợt cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, trời thương xót, cuối cùng cũng để hắn gặp được người cùng tính tình.
Nhưng Ba Hổ không ngờ rằng mình lại nhìn nhầm. Con chó lại là một kẻ thích lo chuyện bao đồng, còn người cũng không phải là kẻ ưa tĩnh lặng.
Thế nhưng, lần nhìn nhầm này lại là vận may lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Nội dung chính: Ẩm thực, ngọt ngào, cuộc sống hàng ngày
Tóm tắt một câu: Những ngày tháng tự tại chăn nuôi, nuôi ong
Ý nghĩa: Hết khổ sẽ đến sướng

MỘT ĐỜI TRẢ THÙ
A nương giấu ta vào trong 1 hộc tủ bí mật, ta cứ ngỡ người muốn chơi trò trốn tìm với ta.
Nhưng người lại dùng vải bố nhét kín miệng ta, nghiêm giọng dặn dò ta bất luận thế nào cũng không được phát ra tiếng động.
Từ lỗ hổng của hộc tủ bí mật, ta trông thấy một trăm ba mươi hai nhân khẩu Tấn gia ta, cả nhà bị tàn sát, thi cốt máu chảy.
Kẻ cầm đầu là một nam tử bạch y nhã nhặn, Trung Thư lệnh của nước Đại Hạ, Tống Minh.
Hắn dùng chiếc khăn lụa trắng như tuyết lau máu trên kiếm, cười lạnh lùng:
"Một tiện dân hèn mọn, còn vọng tưởng lung lay thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức."
Cho nên, cả gia tộc hắn cũng đáng chết dưới tay tiện dân là ta.

Nhà Trẻ Trong Hậu Cung
Nhập cung mười năm, ta vẫn chẳng được sủng ái, cũng chẳng có lấy một đứa con.
Hoàng thượng hỏi ta: “Uyển Ninh, nàng có muốn hài tử không?”
Muốn!
Một năm sau, người phát hiện đứa trẻ khi xưa chỉ to bằng bàn tay, nay đã có thể vung chiếc xẻng sắt, làm ra mười món ăn cùng một bát canh cho cả cung nhân.
Ta hoảng hốt, vội vàng kéo công chúa quỳ xuống khấu đầu cầu xin tha tội.
Người lại thu hồi vẻ kinh ngạc, ôn hòa nói: “Uyển Ninh, hài tử nàng nuôi rất tốt.”
“Trẫm lại ban cho nàng thêm một đứa.”
……
“Trẫm còn muốn ban cho nàng thêm một đứa nữa.”
……
“Nơi đây còn có hai đứa nữa.”
Ba năm, năm đứa trẻ.
Mười mấy năm trôi qua, lần đầu tiên ta bưng điểm tâm cầu kiến hoàng thượng.
Người nhíu mày, hiện vẻ không vui, tưởng rằng ta muốn kháng chỉ.
Ta vội vàng mở miệng: “Hoàng thượng, liệu có thể cho thiếp được đổi sang cung điện rộng lớn hơn chăng? Chiêu Hoa điện thực sự quá nhỏ, chẳng thể chứa nổi nhiều người đến vậy……”
Lời còn nghẹn nơi khóe miệng, hoàng thượng mấy phen muốn mở miệng, lại nuốt trở vào.

Khi Quý Phi Độc Ác Bắt Đầu Buông Bỏ
Ta trở thành kế mẫu của tiểu Thái tử. Ai nấy đều nghĩ ta sẽ lấy lòng tiểu Thái tử, bản thân tiểu Thái tử dường như cũng nghĩ vậy nên khinh thường ta ra mặt. Nhưng ta chỉ muốn buông bỏ mọi thứ thôi mà.
Tiểu Thái tử muốn ăn cơm, ta bảo hắn tự học nấu ăn. Tiểu Thái tử muốn luyện võ, ta bảo hắn tự tìm sư phụ.
Sau khi áp dụng cách làm qua loa lên đến đỉnh điểm, bỗng nhiên ta nhận được thánh chỉ phong hậu.
Hoàng đế dịu dàng nói: "Chăm sóc Thái tử, nàng đã vất vả rồi."

Quyền Lực Tối Thượng
Trước khi gả vào Đông cung, ta biết Thái tử đã có người trong lòng.
Người ấy không phải ai khác, chính là con gái nhũ mẫu của hắn, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, yếu đuối khiến người ta thương xót.
Đêm đại hôn, vốn nên là đêm động phòng hoa chúc của ta, hắn lại dẫn nàng ấy đến Thái miếu, quỳ suốt một đêm.
Hắn khẩn cầu bệ hạ, nể mặt liệt tổ liệt tông, ban cho nàng ấy một danh phận.
Ta không khóc không làm ầm ĩ, chỉ tận tâm giữ bổn phận Thái tử phi, nhờ vậy được bệ hạ yêu mến.
Ngay khi ta mang thai, Thái tử lại muốn cùng người trong lòng phiêu bạt chân trời góc bể.
Ta chỉ an ủi mẫu thân:
“Không sao cả, không có Thái tử thì vẫn còn Hoàng thái tôn; về sau mỗi một đời đế vương, trong huyết mạch đều sẽ chảy dòng máu của nhà họ Thôi chúng ta.”

Sau Khi Bị Vứt Bỏ, Ta Đã Lừa Gạt Một Tên Sơn Phỉ
Sau khi bị vứt bỏ, ta đã lừa gạt được một tên sơn phỉ.
Khi hắn muốn ném ta xuống, ta đã khóc lóc giật rách tay áo hắn.
Đối diện với nước mắt của ta, hắn lẩm bẩm chửi rủa rồi quăng ta lên lưng ngựa:
"Tổ cha nó nữ nhân quả nhiên phiền phức! Sớm muộn gì lão tử cũng tống ngươi xuống núi!"
Để lấy lòng hắn, ta đã vá quần áo, may tất cho hắn, đổi cách làm nấu ra thật nhiều món ngon.
Sau này, chồng trước Từ Sơ Trạch tìm đến tận cửa, đòi hắn trả lại thê tử.
Bề ngoài, hắn giả vờ rộng lượng: "Lão tử đâu có ngăn cản nàng ấy, là nàng ấy tự mình không chịu xuống núi."
Nhưng đêm đến, hắn cởi trần, quấn da hổ chui vào phòng ta, làm ầm ĩ đến nửa đêm:
"A Nguyên, A Nguyên, lão tử đã bị nàng ăn sạch sành sanh ba lần rồi, khi nào thì nàng mới cho ta danh phận đây?"

Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu nay
Ôn Sương Bạch xuyên vào một quyển sách, trở thành một tu sĩ nghèo kiết xác.
Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc đã đành, vậy mà nàng còn có… một vị hôn phu.
Người kia dung mạo tuấn mỹ, khóe mắt lại có nốt lệ chí câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc thay, hắn chính là kẻ si tình trong sách — một “nam phụ liếm cẩu” vì nữ chủ mà có thể lên núi đao, xuống biển lửa, cuối cùng còn mang tội giết thê để chứng minh ái tình.
Ôn Sương Bạch tự biết bản thân không có phúc phận tiêu thụ nổi, bèn âm thầm tính chuyện từ hôn.
Cho đến một ngày, nàng vô tình bắt gặp cảnh vị hôn phu mặt mũi lạnh nhạt đem đan dược đưa cho nữ chủ. Động tác rõ ràng là vì công việc, hắn còn thản nhiên thốt:
“Dược phí, 101.”
Ôn Sương Bạch: “???”
Không phải chứ, đến cả đồng lẻ cũng không tha, đây mà là phong cách của “liếm cẩu nam phụ” sao?
Càng lúc nàng càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
Tạ Tử Ân, vốn là chủ nhiệm y sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện hạng ba, tiền đồ sáng lạn vô ngần.
Thế nhưng một bước xui rủi, hắn xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, biến thành một tiểu y tu pháo hôi.
Mà vị hôn thê của hắn trong sách lại là nữ phụ ác độc, chuyện xấu nào cũng làm tận, cuối cùng chết thảm.
Ban đầu Tạ Tử Ân tính tìm cách cắt đứt nghiệt duyên này.
Cho đến một hôm, nàng ta bỗng nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
🌸 Nam nữ chính song song xuyên thư
🌸 Văn phong tiểu bạch, tu chân tạp nham, bàn tay vàng to đùng, tư thiết chồng chất.
Tag: Dị thế đại lục · ngọt văn · xuyên thư · sảng văn · nhẹ nhàng · sa điêu
Vai chính: Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân
Một câu tóm tắt: Hôm nay ngươi có muốn phát tài nhanh không?
Lập ý: Mong rằng ngươi và ta đều có một tương lai rực rỡ.

HÀ DĨ QUY NIÊN
Ta và hệ thống đã đánh cược, chỉ cần Đoạn Lăng khiến ta thất vọng đủ chín lần là ta có thể rời đi ngay lập tức.
Kể từ lần hắn bỏ mặc ta trên núi tuyết để đưa y nữ đang sốt cao về phủ, đã bốn năm trôi qua.
Tất cả mọi người đều nói hắn đã thay đổi rồi.
"Đoạn Hầu gia đã nếm trải cảm giác suýt nữa mất đi người, sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu."
Đoạn Lăng bắt đầu nhớ sinh thần mỗi năm của ta, tỉ mỉ chuẩn bị quà mừng.
Hắn cũng chẳng quản ngại vất vả mà tự tay sắc thuốc cho ta, bồi bổ cho thân thể tàn tạ khi ta xuyên không đến đây, hệt như một người phu quân tốt mà ta hằng mong đợi.
Ngay lúc ta định chấp nhận thua cuộc với hệ thống, quyết định ở lại đây mãi mãi.
Đoạn Lăng bưng đến cho ta một chén thuốc. Ta ngửi thấy trong đó có mùi của thuốc p h a t h a i.
Ta thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không thay đổi, cũng không hề yêu ta.