Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

TA NUÔI LỚN MỘT VỊ PHU QUÂN
Ngày nhà họ Tiêu gặp nạn, đám hạ nhân liền chen lấn tranh nhau lục tìm những thứ đáng giá.
Ta tranh không lại bọn họ, chỉ có thể mang theo Nhị thiếu gia chín tuổi vẫn chưa biết nói chuyện.
Về sau sóng yên biển lặng, hắn hỏi ta có nguyện ý làm thiếp của hắn không?
...

KHÔNG GẢ
Vị hôn phu của ta ở Giang Nam trót phải lòng một đóa “tiểu bạch hoa”.
Mẫu thân lại khuyên ta: “Con đưa nàng ta về nhà đi. Nam nhân sớm muộn gì cũng sẽ nạp thiếp, con thu phục được người hắn yêu nhất, sau này sẽ tránh được vô số phiền toái.”
Thế là đến ngày tiểu bạch hoa bán thân chôn mẹ, ta liền bước tới trước Triệu Dục Tông một bước, cất lời:
“Cô nương, có muốn theo ta về không?”
...

YÊU HỔ PHU QUÂN SỦNG TA ĐẾN TẬN TRỜI
“Ta có thể sờ đuôi chàng một chút không?”
Ta nhìn con bạch hổ trước mặt, dõng dạc nói:
“Suy cho cùng thì ta đã mang trong bụng con của chàng rồi”
“Thì sao?”
Bạch Lẫm dùng đôi kim đồng nổi bật nhìn ta, giọng nói trầm thấp đầy cao ngạo.
“Những gì Bổn Hoàng không muốn, không ai ép được.”
“Vậy ta không sinh nữa.”
Ta đưa tay giả vờ đấm vào chiếc bụng hơi nhô lên của mình.
Bạch Lẫm sợ đến mức xù hết cả lông, cả người nhảy dựng lên, lập tức quăng đuôi đến trước mặt ta.
"Bổn hoàng nói đùa! Chỉ là nói đùa thôi!"
Ta nhếch môi cười, thỏa mãn nằm sấp lên chiếc bụng trắng mềm của hắn, nghịch ngợm cái đuôi:
“Hứ, ta đây cứ ép chàng đấy, Yêu Hoàng thì ghê gớm lắm sao.”
"Phải, Yêu Hoàng thì ghê gớm lắm sao..."
Bạch Lẫm sợ ta lăn xuống, bèn dùng móng vuốt to lớn che chở cho ta, bất đắc dĩ nói hùa theo lời ta, giọng đầy cam chịu.

ĐƯỢC ĂN LÀ PHÚC
Ta là một tội nô, nhưng lại ăn cơm rất ngon lành.
Lúc lén ăn vụng, Thái tử đứng một bên nhìn dáng vẻ ta ăn, không nhịn được cũng theo đó mà ăn sạch một bát lớn.
Hoàng hậu nương nương thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, bèn sai ta làm tỳ nữ thử món cho Thái tử.
Về sau, công chúa Trường Ninh cũng được đưa vào cung — nàng nhỏ như một con mèo con đang tập ăn, còn có cả tiểu thiếu gia của Hầu phủ vào cung làm bạn đọc sách.
Từng người một, đều được đưa đến bên ta.
Thế là, ta bỗng chốc có thật nhiều thật nhiều bằng hữu.
...

Vì Nàng Mà Đến
Vì Nàng Mà Đến
Tại yến tiệc cập kê, vị hôn phu của ta nắm tay một nữ tử thong dong bước vào.
Hắn nói muốn cùng ta hủy bỏ hôn ước.
Trước mắt ta, bỗng nhiên hiện lên từng hàng từng hàng chữ kỳ quái.
【Nữ chủ, đừng đồng ý a! Nam chủ ngoài miệng cứng rắn, trong lòng mềm nhũn, rõ là muốn ngươi mở miệng cầu hắn!】
【Nam chủ miệng nói từ hôn, kỳ thực trong lòng sốt ruột đến ch .t rồi ấy chứ!】
【Cười ch .t mất, chỉ cần nữ chủ chịu xuống nước, đừng nói là nữ phụ, nam chủ có khi còn dâng cả mạng cho nàng!】
Ta quay đầu, chỉ thấy thần sắc của Hạ Du Xuyên lạnh lùng, nhưng lại ôm chặt nữ tử kia trong lòng.
Trong đáy mắt hắn, lại lộ ra một tia chờ mong rất khó nhận ra.
Ta không chút do dự, gật đầu đáp:
“Được.”
Quay người liền lập hôn ước với tiểu công tử phủ Tướng quân.

Gả Nhầm Rồng Vàng
Gả Nhầm Rồng Vàng
Phu quân ta thu nhận thê tử của cố nhân, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương.
Không bao lâu sau, hai người ấy lại nảy sinh tình ý.
Ngày loạn quân công thành, chàng đem ta giao nộp, lại còn lạnh lùng nói:
“Nàng chính là Tần Phương Hảo. Dung mạo này, không thể giả được.”
Ta rơi vào tay phản quân, vốn định lấy cái ch .t giữ lấy thanh danh.
Ngay lúc đó, trước mắt ta chợt hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng:
【Nữ chính, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Tên cặn bã kia có gì tốt? Đại ca phản quân kia mới thật sự là cực phẩm!】
【Hắn biết ngươi không phải Tần Phương Hảo, vẫn lén sai người vẽ chân dung ngươi mỗi đêm, rồi nhìn ngươi mà…】
【Aaaa, tại sao lại chặn màn đạn của ta?!】
【Nữ chính, nàng không nhớ tiểu mã nô bên hồ Đại Minh năm xưa nữa sao?】
【Chỉ cần nàng mềm lòng một câu, mã nô sẽ lập tức quỳ dưới váy nàng! Mạng là của nàng, cơ bụng là của nàng, thận… cũng là của nàng!】

Điền Tâm Dưỡng Mộng
Điền Tâm Dưỡng Mộng
Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác.
Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc.
Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”.
Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A.
Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”.
Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”

Kim Sai Thác
Kim Sai Thác
Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận.
Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước.
Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn.
Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi:
“Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?”
Người khác đáp:
“Bùi gia.”
“Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?”
“Bùi Uyển chính là tân nương.”

Mệnh Cách Cô Hoa
Mệnh Cách Cô Hoa
Sau khi quốc sư phán rằng thứ muội có mệnh cách mẫu đơn, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta lập tức tới cửa từ hôn, chuyển sang cầu cưới nàng ta.
Thứ muội cũng vì thế mà thay đổi hẳn, từ một người dịu dàng kín đáo nay lại ngang ngược đòi ta nhường của hồi môn, phụ thân và tổ mẫu đều đứng về phía nàng.
Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng, lời kế tiếp của quốc sư là:
“Quả là một mệnh cách mẫu đơn… ác độc.”
“Mẫu thai đơn thân, ai cưới người ấy tất ch.t.”

Xuyên Không Thành Thái Giám
Xuyên Không Thành Thái Giám
Chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn, danh tướng uy chấn phương Bắc – Bắc Vương – bị… thiến!
Tây Bắc đại loạn, triều đình nhận được quốc thư khẩn tám trăm dặm: Lập tức đưa công chúa tới hòa thân, cứu lấy hương hỏa dòng dõi!
Công chúa giận đến nỗi đập bàn:
“Muốn ta gả cho thái giám sinh con, coi ta là lợn nái chắc?”
Nàng tiện tay chỉ vào ta – một cung nữ đang lặng lẽ thu dọn trong góc:
“Ngươi thay ta đi gả!”
Ta chết lặng:
Ta cũng đâu muốn gả cho thái giám chứ!
Cung nhân ghé tai rỉ rả:
“Hồi môn ba ngàn lượng vàng, một tứ hợp viện ở kinh thành, thêm cả thảo nguyên rộng lớn ở Mạc Bắc.”
…Thôi được! Có tiền, có đất, lòng chân thành, chuyện gì cũng thành phép màu!
Nửa năm sau, ta ôm cái bụng song thai đã lùm lùm, khó hiểu nhìn người trước mặt:
“Chẳng phải ngài… không thể sao?”
Bắc Vương tuấn tú rắn rỏi, dịu dàng cười nói:
“Lỗi đâu tại ta, là nàng quá lợi hại, đã thông thì phải thông đến cùng.”