Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Hiền Quá Người Ta Tưởng Mình Đần
Hiền Quá Người Ta Tưởng Mình Đần
Đồng nghiệp nam luôn giành ăn sáng của tôi. Ngay trước mặt tôi, anh ta tiện tay cầm lấy bánh bao tôi mua.
“Bánh bao dở tệ, lần sau đừng mua nữa.”
Nói xong, anh ta vứt thẳng bữa sáng của tôi vào thùng rác.

Luyến Ái Luân Hồi
Luyến Ái Luân Hồi
Sau khi chia tay với Thái tử gia nổi danh đất Bắc Kinh, tôi lập tức bao nuôi một gã trai hư sống ở khu ổ chuột.
Gã nóng nảy, thô lỗ, chẳng vừa ý chuyện gì là động tay động chân.
Nhưng lại chăm tôi cực kỳ chu đáo, chiều chuộng đến mức khiến tôi quên mất đa/u lòng là gì.
Cho đến một ngày, Thái tử gia đột nhiên nhớ nhung tình cũ, gọi điện xin quay lại.
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang đ/è lên mình, cắn môi khẽ rên:
“Đừng… nhẹ chút…”
Người kia lại càng mạnh tay hơn, giọng trầm khàn đầy ghen tuông:
“Tiểu thư à, cái thằng đàn ông cô nhắc tới là ai?”
“Để tôi bắt được, đ/án.h n/á t mặt nó luôn.”

Tôi Tự Cứu Rỗi Chính Mình
Tôi Tự Cứu Rỗi Chính Mình
Khi giáo viên xếp tôi ngồi cùng bàn với trùm trường, tôi đã nhìn thấy những dòng bình luận.
【Đây là ánh trăng sáng tiền nhiệm của nam chính sao?】
【Thật đáng tiếc cho cô bé hạng nhất toàn khối, vì yêu nam chính mà trượt đại học, rồi mang thai khi làm thêm cùng nam chính, cuối cùng chet vì khó sinh.】
【Nam chính sau này trở thành người giàu nhất, nhưng lại mắc chứng tr/ầm c/ảm nặng, cuối cùng được nữ chính cứu rỗi.】
【Tôi thích đọc truyện cứu rỗi nhất.】
【Oa, nữ chính đến rồi!】
Nữ chính, hóa ra lại là giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Cái gọi là cứu rỗi, hóa ra là vào giai đoạn quan trọng của năm lớp 12, để tôi giúp đỡ Trì Tinh Dã. Sau khi tôi chet, cô ta lại ở bên Trì Tinh Dã để tưởng nhớ tôi.
Tôi tức giận bật cười, thích cứu rỗi đàn ông đến vậy, kéo tôi vào làm gì?
Tôi không chút do dự đứng dậy.
“Thưa cô, em muốn đổi chỗ.”

Chồng Tôi Nhất Quyết Đòi Hôn Nhân AA
Chồng Tôi Nhất Quyết Đòi Hôn Nhân AA
Sau hơn 10 năm kết hôn, chồng tôi đột nhiên nhất quyết kéo tôi đi đăng ký “hôn nhân AA”.
“Sau này tiền ai nấy tiêu, đỡ phải để em phung phí mấy đồng anh cực khổ kiếm được.”
“Nhưng dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, nếu em tiêu quá năm triệu lương không đủ sống, chỉ cần mở miệng xin, anh vẫn sẵn sàng ‘chia’ cho một ít.”
Anh ta Thiệu Tuấn Lâm, nhìn tôi với ánh mắt đầy đắc ý, không chút do dự cài đặt con chip phân chia tài chính.
“Sau này, em đừng hòng lợi dụng được gì từ anh.”
Chỉ tiếc là, chưa được bao lâu, anh ta đã bắt đầu hối hận.

Khi Kẻ Thù Trở Thành Chồng Tôi
Kẻ thù không đội trời chung của tôi bị tai nạn xe, mất trí nhớ, cứ khăng khăng nói tôi là vợ anh ta.
Người từng quyết đoán tàn nhẫn, quanh năm suốt tháng không rời bộ vest, giờ lại giống như một con chó sói con, cọ sát trong lòng tôi, cầu xin tôi thương anh ta.
Tay tôi khựng lại một chút, liền nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ửng, mang theo sự oán trách:
“Vì sao không ôm tôi? Có phải bên ngoài có chó khác rồi không?”
“Là ai? Tôi phải giết hắn!”
Tôi: “……”
Tôi ung dung coi anh như chó mà sai khiến, cho đến khi anh khôi phục trí nhớ.
Bình tĩnh ba ngày sau, anh thông qua gia tộc ép tôi kết hôn.
——
Một lần sau khi xong chuyện, tôi thất thần nhìn gương mặt anh.
Anh đột nhiên siết chặt tay tôi, ánh mắt dữ dội:
“Em đang nghĩ đến ai?
“Có phải lại là tên ngu ngốc đầu óc không biết suy nghĩ, trong miệng chỉ biết gọi vợ kia không?
“Em nhìn cho rõ! Người em lấy là tôi! Là tôi! Không phải tên ngu ngốc kia! Em phải nhìn cho rõ!”

Anh Không Nghe Thấy
Anh Không Nghe Thấy
Tôi bị chuốc ngoài ý muốn, sau đó cùng đối thủ một mất một còn… lăn lộn cả đêm.
Sau đó bạn bè hỏi tôi cảm giác thế nào.
Vì sĩ diện, tôi cứng miệng đáp:
“Trông thì ngon mà không dùng được, tôi còn chẳng cảm nhận được gì đã xong rồi.”
Trùng hợp câu này bị chính Giang Sùng, nghe thấy.
Anh ta cười cười, kéo tôi quay lại đúng khách sạn hôm đó.
Rồi đè c/hặt tôi xuống giường, chậm rãi tháo máy trợ thính trên tai ra, mấp máy môi nói:
“Gỡ cái này ra rồi thì… đừng mong tôi dừng lại.”
“Đừng có giống đêm đó, vừa làm vừa khóc lóc xin tha.”
“Dù sao… tôi cũng không nghe được.”

Tố Nghi
Tố Nghi
Tống Tân là sinh viên đại học đầu tiên trong làng chúng tôi.
Để gom đủ học phí cho anh ấy, tôi đã lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình, bao gồm cả của hồi môn mà bố mẹ chuẩn bị cho tôi, bán tất cả để lấy tiền.
Ngày anh ấy rời đi, chúng tôi chia tay ở đầu làng.
Tống Tân hứa: “Tố Nghi, đợi anh tốt nghiệp tìm được việc làm, anh sẽ quay về cưới em.”
Nhưng các chị em trong làng đều cười nhạo tôi.
“Anh ta học hành, lại đi học đại học, sau này chắc chắn sẽ không còn để ý đến em nữa.”
“Em chi bằng sớm tìm người mà lấy chồng đi.”
Sau đó, anh ấy bặt vô âm tín suốt bảy năm.
Mãi đến mùa xuân năm thứ tám, Tống Tân mặc vest bảnh bao trở về làng, bên cạnh còn có một cô gái thời thượng.
Anh ấy dẫn cô gái đó đến trước mặt tôi:
“Anh may mắn, đi theo một ông chủ lớn, một tháng lương có thể được hai nghìn tệ. Nhưng anh không phải là ghét bỏ em, anh và Hành Tuyết là tình yêu đích thực, hy vọng em có thể hiểu.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Chỉ vì lúc đó tôi đã nghe lời các chị em, không đợi Tống Tân mà gả cho Tần Hướng An cùng làng.
Anh ấy may mắn, đi biển kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền.
Ngoài việc mua xe mua nhà cho tôi, tiền tiêu vặt mỗi tháng cho tôi cũng lên đến mười vạn tệ.

Mất Kiểm Soát
Ngủ không mặc đồ, ngực bị côn trùng lạ cắn, vừa sưng vừa đau, thở không nổi.
Tôi được bạn cùng phòng đưa thẳng vào phòng khám.
Vừa nhìn rõ mặt bác sĩ liền sững người.
Nam thần tôi thầm theo đuổi suốt bốn năm đại học – Thẩm Bạch, tháo khẩu trang xuống, vừa ghi bệnh án vừa lạnh nhạt ra lệnh:
“Đừng che nữa, buông tay ra để tôi xem.”
…

Ăn Chùa Không Dễ Đâu Chú Ơi!
Ăn Chùa Không Dễ Đâu Chú Ơi!
Tết sắp đến, chú bỗng nhiên lên nhóm gia đình thả một câu:
“Đêm giao thừa cả nhà đi chơi nha, ai rảnh thì đặt giúp khách sạn luôn.”
Cả nhóm lặng như tờ vài phút.
Chú không bỏ cuộc, giả vờ hỏi tới:
“An An về rồi đúng không nhỉ?”
Tôi làm lơ.
Nhưng ba tôi lại hớn hở hùa theo:
“Ừ đúng đấy em. Để An An đặt khách sạn cho.”
Ngay lập tức, chú gửi cho tôi địa chỉ khách sạn cao cấp mà họ muốn đặt.
Ba tôi quay sang bảo:
“Con gái à, mau đặt phòng cho chú đi, người thân giúp nhau là chuyện nên làm mà.”
Chú và nhà chú từ trước đến giờ chưa bao giờ ưa tôi. Tôi cũng muốn xem họ giở trò gì, bèn đặt luôn hai phòng, rồi gửi thông tin đặt phòng và ảnh chụp màn hình thanh toán cho chú.
Không ngờ nhà chú chẳng có ý định chuyển tiền, còn chụp lại đoạn chat đăng lên nhóm gia đình:
“Đặt khách sạn giá gấp đôi người ta, rồi giục tôi trả tiền như đòi mạng.”
“Da mặt cô dày thật! Tiền tôi có ném xuống biển cũng không đưa cho cô!”
Tôi đáp trả ngay:
“Địa chỉ là chú đưa, giá là khách sạn quyết định, tính ra muốn ăn chùa của tôi còn muốn có lý nữa hả?”
Ba tôi lập tức vào bênh chú, nói tôi chỉ đùa thôi, còn định bắt tôi trả luôn chi phí du lịch cho nhà chú.
Chú nghe vậy mới chịu im, còn không quên châm chọc:
“Bảo cô đặt là đã nể mặt rồi đấy. Con gái như cô, ai biết tiền từ đâu ra có sạch sẽ không.”
Tôi nhìn mấy tin nhắn trong nhóm, lạnh lùng cười.
Đến khi chú và cả nhà vừa đặt chân tới khách sạn, tôi thẳng tay hủy phòng!

Con Thỏ 5 Triệu
Con Thỏ 5 Triệu
Tôi đã bỏ ra 5 triệu tệ để mua một con thỏ th/í ngh/iệm phục vụ ngh//iên cứ//u th/uo^c, nhưng nó lại biến mất không dấu vết.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau, nó lại xuất hiện trên vòng bạn bè của thư ký chồng tôi.
Trong ảnh, Tống Thanh Tư nhấc đôi tai thỏ, làm bộ chu môi dễ thương, kèm dòng chú thích kinh điển:
“Cảm ơn Tổng giám đốc đã thêm món! Thỏ con đáng yêu thế này, sao có thể ă//n th/ịt thỏ con được chứ? Dĩ nhiên phải kho tàu mới ngon!”
Tôi lập tức gọi cho Phó Lâm, giọng điệu lạnh lẽo:
“Trong vòng một tiếng, trả con thỏ về cho tôi nguyên vẹn. Thiếu một sợi lông thôi thì tự chịu hậu quả.”
Nhưng Phó Lâm lại thẳng tay cúp máy.
Một giờ sau, cô thư ký kia hớn hở đăng thêm ảnh khoe món th/ịt thỏ kho tàu vừa làm xong.
Tôi không chần chừ, gọi ngay cho Trung tâm Kiểm soát Dịc/h bệ/nh.
Chẳng bao lâu, trợ lý gửi cho tôi đoạn video trực tiếp rõ nét: Tống Thanh Tư bị đưa đi r/ửa ru/ột, th/ụt tháo.
Cô ta thảm hại đến mức toàn thân dính đầy ch/ất bẩn và dịch nhầy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một số người không hiểu được lời cảnh cáo, chỉ có thể dạy cho họ một bài học thích đáng.