Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Bạn Trai Lén Xài Ví Nhỏ Của Tôi
Bạn Trai Lén Xài Ví Nhỏ Của Tôi
Tôi và bạn trai cùng tiết kiệm tiền qua “ví nhỏ”, đột nhiên nhận được thông báo trừ 9.000 tệ.
Bạn trai làm bộ tội nghiệp đáng thương:
“Em à, anh tiêu hết tiền sinh hoạt rồi~ Cực nhọc nhờ tiểu phú bà bao nuôi nha~”
Tôi nhìn vào bản sao kê của ví nhỏ, lặng người suy nghĩ.
Ngay sau đó, tôi chuyển luôn 10.000 tệ còn lại trong ví:
“Trùng hợp ghê, em cũng có việc gấp cần dùng tiền.”

Sự Cứu Rỗi Của Kẻ Phản Diện
Sự Cứu Rỗi Của Kẻ Phản Diện
Sau khi t/ự v/ẫn, tôi bỗng xuyên đến trước cổng một viện phúc lợi.
Hệ thống yêu cầu tôi phải nhận nuôi nam chính m/ồ c/ôi tội nghiệp, chữa lành tuổi thơ bi thương của cậu.
“Nếu tôi không làm thì sao?”
“Nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ vĩnh viễn không thể trở về thế giới cũ.”
Nghe vậy, tôi hài lòng gật đầu, rồi quay người bước về phía góc phòng.
Trong chiếc nôi, bé con tiểu phản diện đang ôm quả bóng nhỏ, ê a bi bô, trông ngoan ngoãn đáng yêu.
Tôi mỉm cười, khóe mắt cong cong.
“Nào, theo mẹ về nhà nhé.”

Người Thứ Ba
Tôi là pháp y.
Vừa hoàn thành xong một ca gi/ải ph/ẫu, tôi bỗng nhận được hai tin nhắn thoại trên mạng xã hội.
Người gửi… lại chính là th/i th/ể tôi vừa m/ổ ban nãy.
“Chào bác sĩ Hạ, tôi là Trình Minh Vũ.”
Lúc đó, trời còn chưa sáng hẳn.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần đổ xuống một màu trắng xanh lạnh lẽo.
Tôi cầm điện thoại, ngồi nghe giọng của một người đã ch/ết gửi tới tin nhắn thoại…
Dù công việc khiến tôi tôi luyện được một thần kinh thép, lúc này sống lưng vẫn lạnh toát.
Tôi nhận ra giọng hắn là chính xác. Tôi nhớ rõ ràng.
Ngón tay run rẩy một hồi, cuối cùng cũng bấm mở tin nhắn thứ hai:
“Chữ viết trên bức ảnh là lời nhắn tôi để lại. Mong bác sĩ Hạ nghiêm túc phối hợp với cảnh sát điều tra. Cảm ơn.”
1.
Giữa đêm khuya yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên như một lưỡi dao lạnh lẽo, rạch ngang màn đêm.
“Bác sĩ Hạ Tranh, xin hãy lập tức đến biệt thự số 8, khu Cảnh Hồ.”
Làm pháp y đã 12 năm, tôi quá quen với những cuộc gọi lúc nửa đêm như thế này.
Nhưng khi nghe đến cái địa chỉ đó, trong lòng tôi lại dấy lên cảm xúc rất khác.
Biệt thự Cảnh Hồ nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh của thành phố.
Trên đường lái xe tới đó, tôi cắn chặt răng, hạ kính xe xuống.
Vì gió lạnh có thể cuốn trôi những giọt nước mắt lặng lẽ lăn nơi khóe mắt.
Dưới ánh đèn đuôi xe, từng cột đèn đường rọi bóng xuống mặt đất thành những vệt dài đơn độc.
Khi tôi bước vào biệt thự, vài cảnh sát đang trao đổi nhỏ giọng.
Tiếng nói của họ vang vọng trong không gian rộng rãi, nghe như bị đè nén đến khó chịu.
Người ch/ết… không phải ai xa lạ, mà là Trình Minh Vũ, giáo sư danh tiếng khoa Hóa học tại Đại học Yến Tấn.
Không ai biết rằng, ông ấy từng là người tôi ngưỡng mộ sâu sắc — một vị thầy, một tình cảm cũ chôn kín.
Đội trưởng cảnh sát hình sự Lý Hạo, người gọi tôi tới, dẫn tôi vào thư phòng.
Tầm mắt tôi lập tức bị hút vào những giá sách cao ngất, đầy ắp tạp chí và sách chuyên ngành Hóa.
Mùi giấy cũ pha mực in lảng vảng trong không khí.
Gió nhẹ lùa vào từ cửa sổ đôi trên tường, cánh bên phải đang mở hé.
Dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ, th/i th/ể Trình giáo sư nằm nghiêng trên mặt bàn,vẫn mặc đồ ở nhà,trông chẳng khác gì một người đang ngủ say.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi khựng lại hai giây, hít sâu mới bước tới kiểm tra tiếp.
Trên bàn có một cốc trà uống dở, thành ly có vệt nước trà mờ nhạt.
Tôi biết ông là người thuận tay trái nhưng cốc lại đặt bên phải.
Mâu thuẫn. Khả nghi.
Tuy nhiên, lúc này chưa thể kết luận vội. Tôi vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục quan sát.
Dựa theo t/ử ban, thời gian t/ử v/ong khoảng 2 đến 4 tiếng trước.
Da mặt ông ấy đỏ ửng, môi chuyển màu đỏ anh đào triệu chứng điển hình của ng/ộ đ/ộc xyanua.
Nhưng khi tôi cúi gần kiểm tra, lại không hề ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng đặc trưng.
“Kỳ lạ…” – tôi nhíu mày.
“Cô phát hiện gì à?” Lý Hạo hỏi, mắt lộ vẻ mỏi mệt nhưng ánh lên tia hy vọng.
“Triệu chứng ng/ộ đ/ộc xyanua rõ ràng, nhưng lại không có mùi đặc trưng. Rất không bình thường.” tôi khẽ gật.
Một cảm giác rợn người bỗng lướt dọc sống lưng như bị kim châm nhọn hoắt.
Mùi xyanua là đặc tính phân tử, nếu không ngửi thấy, chỉ có thể là:
“Hoặc bị che bởi hợp chất khác… hoặc là một loại xyanua đặc biệt.”
“Mùi của nó vốn là dấu hiệu cảnh báo nếu là t/ự t/ử thì không cần giấu giếm. Nhưng nếu là… mư/u s/át”
Tôi đảo mắt nhìn quanh thư phòng.
Không có dấu vết giằng co nào.
Điều đó chứng minh:nạn nhân không kháng cự trước khi chết.
Tổng hợp tất cả khả năng cao là bị đầu đ/ộc.
“Tôi cũng nghiêng về giả thiết bị hại.” Lý Hạo trầm giọng.
Tôi lấy giấy thử p-phenylenediamine, nhỏ vào nước trà rồi đặt sang một bên chờ phản ứng.
Khi kiểm tra thi thể kỹ hơn, tôi phát hiện trong túi áo ông có một bức ảnh cũ.
Đó là ảnh Trình giáo sư chụp cùng một sinh viên trong phòng thí nghiệm.
Tấm ảnh hơi ố vàng, mép cong lên.
Mặt sau có dòng chữ viết bằng bút máy đen: “Người thứ ba.”
Chữ nổi bật và đầy ẩn ý.
Lý Hạo cũng thấy, lập tức nhíu mày:
“Người thứ ba? Ý gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ ấy, đầu cũng dấy lên nghi hoặc.
Người thứ ba nào?
Khả năng thứ ba?
Hay là… một gợi ý quan trọng?
Là một pháp y, tôi từng chứng kiến đủ loại cái ch/ết.
T/ai n/ạn. Á/m s/át. T/ự t/ử. O/án h/ận.
Nhưng cái ch/ết của Trình giáo sư khiến tôi cảm thấy bất an lạ thường.
Lúc này, đã hơn 3 phút trôi qua kể từ khi nhỏ dung dịch lên giấy thử,nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Chuyện Của Trương Tiểu Tuấn
Sau khi chú mèo tôi nuôi suốt năm năm qua đời, tôi luôn chìm trong buồn bã.
Cho đến một ngày, hai tháng sau, tôi bất ngờ nhận được lời mời kết bạn trên WeChat:
“Mẹ ơi, chuyển tiền cho con với.”
“Dạo gần đây con quen một bé tam thể trên trời, đẹp tuyệt trần. Theo đuổi mãi mà vẫn chưa cưa đổ.”
“Nhớ đốt cho con nhiều thịt gà, cá hồi đóng hộp với pate khô nhé, bé ấy thích mấy món đó.”
“Yêu mẹ. Meo.”
1
Khi nhìn thấy dòng tin nhắn đó, tôi thực sự nghi ngờ bản thân đang quá đau buồn mà sinh ra ảo giác.
Không nói đến chuyện mèo của tôi đã mất hai tháng rồi…
Một con mèo thì sao có thể dùng điện thoại, lại còn biết dùng WeChat nhắn tin cho tôi?
Nhưng không hiểu sao, tôi lại lưỡng lự rồi nhấn “Chấp nhận” lời mời.
Có lẽ là để xem kẻ giả mạo này rốt cuộc là ai, mục đích là gì.
Cũng có thể là vì trong lòng tôi vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Ảnh đại diện của người đó là một khối màu trắng.
Tôi phóng to lên xem kỹ thì mới nhận ra:
Là ảnh cận mặt một chú mèo trắng đang lim dim ngủ.
Đôi mắt híp nhỏ, lông có phần khô xơ.
Nhìn… xấu tệ.
Tôi nhíu mày.
Chắc chắn không phải là mèo của tôi.
Còn chưa kịp thoát ảnh, tin nhắn liền ập tới như sóng vỗ:
“Mẹ ơi, sao không nói gì vậy?”
“Mẹ ơi, con biết tự chụp ảnh rồi đó! Vừa thay avatar mới, đẹp không?”
“Là con nè, Trương Tiểu Tuấn!”
Tôi cau mày.
Giờ lừa đảo cũng tinh vi đến mức này sao?
Ngay cả tên mèo nhà tôi cũng biết?
“Mẹ không nhận ra con sao?”
“Con là thật đó! Con có thể chứng minh!”
“Con từng cứu mẹ lúc mẹ suýt ch/ết đuối!”
“Lúc mẹ mất mùi, con cũng giúp mẹ đánh dấu lại!”
Tôi thoáng khựng lại.
Những chuyện này… đúng là đã từng xảy ra.
Chỉ là… không giống hệt như nó nói.
“Suýt ch/ết đuối” chẳng qua là hôm đó tôi ngâm bồn tắm hơi lâu,Trương Tiểu Tuấn đứng ngoài cửa kêu gào inh ỏi,Rồi lao vào một cú, rớt ngay vào bồn nước, hoảng loạn bám chặt lấy cổ tôi,Để lại ba vết sẹo không bao giờ mờ được.
Còn chuyện “đánh dấu mùi”…
Tôi nghiến răng, gõ mạnh vào khung chat:
“Cậu tè bậy lên bộ ga gối mới thay của tôi đấy! Còn dám nói hả?!”
Tin vừa gửi xong, đối phương im lặng vài giây.
Sau đó là một tấm ảnh cận mặt khác, vẫn là chú mèo trắng ấy, mặt dí sát camera.
“Mẹ đừng giận nữa, xem ảnh mới của con nè”
Tôi càng nhìn càng tức.
Mà càng tức… nước mắt càng tuôn.
Cho đến cuối cùng, tôi ôm chặt điện thoại, vừa run vừa khóc.
“Cậu thật sự là Trương Tiểu Tuấn sao? Thật sự là cậu sao?”
Lần này đối phương không nhắn chữ.
Mà gửi đến một đoạn ghi âm:
“Meo meo meo meo, meo meo meo meo meo.”
Tôi khóc nấc lên:
“Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả…”
Trương Tiểu Tuấn gửi thêm một dòng chữ:
“Mẹ đúng là ngốc nghếch.”
“Con nói, mẹ đừng khóc nữa, con vẫn luôn ở đây mà.”

Tết Này Không Có Chịu Thiệt
Tết năm nay về quê, tôi chuẩn bị cho mỗi đứa cháu – một trai, một gái – một túi quà vặt thật to.
Thằng cháu trai lập tức đòi giật túi của chị nó.
Tôi khuyên:
“Cả hai túi đều giống nhau mà.”
Nó vừa khóc vừa gào vừa lăn ra đất, la hét đến chói tai:
“Không, không, không! Con muốn của chị cơ!”
Được thôi, được thôi.
Tôi mỉm cười, lấy ra một chiếc váy công chúa.
“Thích cướp đồ của chị mày à? Thế thì mặc luôn váy của chị mày nhé, còn đứng đực ra làm gì? Cởi đồ ra!”
Cô ba tôi bước lên nói:
“Giang Mãn, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại chấp trẻ con thế?”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Cô cũng gần năm mươi rồi, còn chấp cháu gái hai mấy tuổi làm gì?”
Cô cả lớn bĩu môi:
“Nhìn con nhóc Giang này dữ như thế, sao mà lấy chồng nổi.”
Tôi nói:
“Cô đừng vội, từng người một, ai muốn mắng thì đều có phần.”
01
Trước khi xuống xe, đến cổng nhà, ba tôi còn dặn đi dặn lại:
“Bốn không nhớ chưa?”
Tôi ậm ừ:
“Không nghe – không nhìn – không cãi – không lật bàn.”
Ba mẹ tôi cũng hơi lo, vì tôi từng gây náo loạn bữa cơm tất niên một lần.
Nhưng thôi, anh hùng cũng đến lúc xế chiều, chuyện cũ như khói bay.
Tôi tự nhủ mấy năm nay mình đã dịu tính đi nhiều.
Người thân lần lượt kéo đến, khách khí trò chuyện trong phòng khách.
Ban đầu tôi cũng phối hợp đáp lời.
“Nghe nói năm nay nhiều công ty lớn sa thải nhân viên lắm, Tiểu Giang à, công ty cháu thế nào?”
“Cũng ổn ạ, cháu làm ADC cho giải LPL, trụ sở ở Los Angeles, triển vọng khá tốt.”
“Cái gì thế… nghe không hiểu, lương bao nhiêu?”
“Chưa tới mười vạn.”
“Cụ thể đi?”
“Ba ngàn rưỡi.”
“Giang, năm nay hai mươi sáu rồi nhỉ, sao chưa thấy có người yêu?”
“Ô, cháu có hai đứa con rồi.”
“Cái gì?”
“Một đứa lai Nga – Anh, một tuổi rưỡi, một đứa bản địa, còn cha nó là ai thì cháu không biết.”
Cả họ trố mắt, im phăng phắc.
Mẹ tôi vội phá tan bầu không khí:
“Ha ha ha, nó nói hai con mèo nó nuôi đấy.”
Cô cả nhíu mày:
“Con gái lớn rồi mà chẳng biết điều, bây giờ đàn ông ai thích kiểu thế này chứ?”
Tôi thản nhiên lắc ngón tay:
“Trên một ứng dụng cháu có 17 bạn trai, ứng dụng khác 39 vị hôn thê, còn một nền tảng nữa có 12 người dự bị. Chỉ là tạm thời cháu chưa chọn thôi. Cô muốn xem bụng 6 múi của bạn trai cháu không?”
Ba tôi hốt hoảng nhét luôn miếng xoài sấy vào miệng tôi.
Có lẽ thông tin tôi vừa thả ra hơi quá tải, nên cả đám họ hàng tạm tha cho tôi.
Tôi ngoắc cháu trai và cháu gái lại, mỗi đứa đưa một túi quà vặt to đùng.
Cháu gái mới vào lớp 1, búi tóc hai bên, đôi mắt to long lanh, giọng ngọt như kẹo:
“Cảm ơn cô ạ.”
Tôi cười, còn chưa kịp nghĩ câu chúc, thì thằng cháu trai đã xị mặt:
“Con muốn cái túi có hình như của chị! Con không cần cái này! Chị ơi, đổi cho em!”
Môi nó mím lại, mặt sắp sụp xuống đến nơi.
Tôi vội nói:
“Chỉ khác màu túi thôi, bên trong y hệt nhau, thật đấy.”
Nhưng nó không nghe, “oa” lên một tiếng, ném túi xuống đất, giậm mạnh mấy cái:
“Mẹ! Con muốn cái của chị! Con chỉ muốn cái của chị thôi!”
Tôi sững sờ – đúng là lần đầu thấy đứa trẻ nào có thể trong 5 giây biến mặt mũi thành bãi chiến trường nước mắt, nước mũi như vậy.
Hồi bé mà tôi dám làm thế, đã được “giáo dục yêu thương” ngay lập tức.
Chị dâu tôi đẩy nhẹ cháu gái:
“Nhược Nhược, không thấy em khóc à? Con là chị thì nhường em một chút không được sao? Tết nhất mà, mau đưa cho em đi, khóc lóc làm gì?”
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt chị ấy lại liếc tôi đầy ẩn ý.
Cháu gái xem chừng quen cảnh này rồi.
Nó cúi đầu chuẩn bị bước tới:
“Em đừng khóc nữa, chị đổi…”
Nhưng tôi lập tức chen vào chắn đường.
Tôi ngồi xuống, nghiêm túc nói với thằng bé:
“Cô nói lại lần nữa, đồ ăn vặt bên trong giống nhau hết. Cô chưa bao giờ thiên vị ai. Nếu con thật sự thích túi của chị, con nên hỏi chị xem có đổi cho con không, chứ không phải nằm lăn ra ăn vạ.”
Thằng bé chẳng thèm nghe, thấy không được như ý liền gào to hơn:
“A a a a a! Con chỉ muốn cái này! Chỉ cái này thôi!”
Mấy ông bà lớn vừa rồi còn nói cười giờ giả vờ như không thấy.
Được lắm, mọi người không nói thì tôi nói.
Tôi mỉm cười, lôi từ trong túi ra một chiếc váy công chúa, túm thằng nhóc đang nằm đất dựng dậy:
“Nào, thích cướp đồ của chị mày đúng không? Giờ mặc váy của chị mày đi!”
Thằng bé bị giọng tôi bất ngờ nâng cao dọa đứng hình.
Tôi ghé sát mặt, giọng vẫn đanh:
“Còn đơ ra làm gì? Cởi đồ đi!”
Một đứa nhóc vài tuổi mà đòi đấu pháp với tôi – kẻ đã luyện hơn chục năm?
Đúng là tự tìm ăn đòn!

Trúng Số Hay Trúng Họa?
Trúng Số Hay Trúng Họa?
Bạn trai cầm tấm vé số của tôi, hớn hở nói muốn đi đổi thưởng.
Giữa không trung đột nhiên hiện lên hàng loạt dòng bình luận:
【Nếu tôi nhớ không lầm, tấm vé này sẽ trúng 300 triệu! Nam chính sắp có được khoản tiền đầu tiên rồi!】
【He he, nữ phụ sắp bị đá rồi đây!】
【Nam chính đúng là si tình, trên đường đi lĩnh thưởng còn tranh thủ vay tiền đặt cọc nhà cưới và mua nhẫn kim cương, chỉ để tại hiện trường lĩnh thưởng cầu hôn cô thanh mai trúc mã của mình một cách hoành tráng!】
Tôi sững người.
Nhưng mà… tấm vé mà bạn trai tôi mang đi, là vé kỳ trước có cùng dãy số với vé trúng giải cơ mà.

Tráo Đổi Số Phận
Tráo Đổi Số Phận
Tôi đã trọng sinh.
Lần này, tôi quay lại đúng khoảnh khắc vừa đỗ thủ khoa toàn tỉnh, cũng là lúc cha mẹ ruột tìm đến để nhận lại con.
Nhà họ Lục ở Hải Thành vốn là đại gia tộc quyền thế. Còn cô gái đã tráo đổi thân phận với tôi, chiếm đoạt cuộc đời tôi suốt bao năm, giờ đang rụt rè núp sau lưng mẹ ruột tôi.
Giọng cô ta ngọt lịm như tẩm mật, nhưng ẩn chứa đầy ác ý:
“Chị à, xin lỗi… em đâu cố ý cướp đi cuộc sống của chị.”
Người mà trên danh nghĩa là anh ruột của tôi, lập tức quay sang dỗ dành cô ta: “Đoá Đoá, em mãi mãi là em gái tốt của anh.”
Tôi nhìn cảnh tượng huynh muội tình thâm trước mặt, khẽ bật cười.
“Được thôi. Muốn tôi trở về? Vậy thì đánh con tiện nhân này một trận rồi đuổi nó đi.”
Tôi biết bọn họ không nỡ.
Vậy thì kiếp này, cứ để bọn họ tự chuốc lấy diệt vong.

Xuân Sắc Rực Rỡ
Xuân Sắc Rực Rỡ
Tôi cùng chồng đi dạo phố, không cẩn thận chạm nhầm vào camera điện thoại. Chồng tôi tưởng tôi đang ch/ụp tr/ộm anh chàng đẹp trai đi ngang qua, lập tức mặt đen như mực.
Dù tôi giải thích thế nào, anh cũng không chịu nghe.
Ngày hôm sau, chồng tôi – vị Thẩm tổng nổi danh khắp thủ đô – vậy mà cởi bỏ vest, thay vào đó là áo hoodie phong cách đường phố, ăn mặc giống hệt anh chàng đẹp trai hôm trước.
Tôi bất lực lặp lại lần nữa rằng mình không hề thích người kia, nhưng anh vẫn không tin.
Ngày thứ ba, anh cố ý đưa cô gái từng bắt nạt tôi hồi cấp ba về nhà, hai người ở chung trong một căn phòng suốt cả đêm.
Lần này, tôi không đi cầu hòa nữa.
Tôi chỉ ngồi ngây dại ở phòng khách, tay run lẩy bẩy, toàn thân lạnh lẽo.
Trước mắt tôi hiện ra những dòng bình luận:
【Nữ chính bảo bối, thực ra nam chính với cô gái kia chẳng làm gì hết, chỉ nói chuyện công việc cả đêm thôi! Anh ấy chỉ muốn chọc cho cô ghen! Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ đợi cô gõ cửa đó! Cô chỉ cần rơi vài giọt nước mắt thôi, anh ấy sẽ áy náy đến ch.t!】
【Nữ chính à, tỉnh táo đi, cô chỉ là người b/án thu//ố/c d/i//ệt c/h/u/ột ở chợ mà thôi, còn nam chính là thái tử gia của giới thượng lưu thủ đô! Anh ấy chịu cưới cô, còn cho cô ở biệt thự của anh ấy, cô không quỳ xuống cảm tạ là may rồi. Bây giờ chỉ cần cô nhún nhường một chút, sao lại không chịu?】
【Nữ chính mau đi dỗ nam chính đi! Chưa từng thấy ai vừa bướng vừa vô dụng như cô!】
【Đừng nói vậy, cô ấy ít ra còn biết bán th/u//ốc di//ệt ch//uột, còn hét “ch//uột không ch.t thì tôi ch.t”. Ha ha ha.】
【Nam chính của chúng ta vai rộng chân dài, cao 1m88, còn đẹp trai vô đối, chẳng hiểu sao lại thích cái chị th//u//ốc chu//ột này.】
【Thôi nào nữ chính, mau nhún đi. Nam chính là người khó chiều, mà người khó chiều thì giống như một cuộn dây, phải từ từ tháo gỡ.】
Tháo cái đầu nhà các người ấy! Tôi thật sự mệt rồi.
Tôi thu dọn đồ đạc, gửi cho chồng tin nhắn ly hôn.
Rồi rời khỏi biệt thự của anh ta.

Lừa Dối
Cố Trạch Thành – một người bạn của chồng tôi đột nhiên quay sang dùng tiếng Pháp hỏi anh ta trong một buổi gặp gỡ bạn bè:
“Cô bồ bên ngoài của cậu đã mang thai hai tháng, định xử lý thế nào?”
Cố Trạch Thành mỉm cười, vừa ân cần bóc tôm gắp cho tôi, vừa chậm rãi đáp lại bằng tiếng Pháp:
“Y Y không thích trẻ con. Tôi sẽ để Trương Khả Tâm sinh đứa bé, rồi đưa ra nước ngoài nuôi, coi như để lại một giọt máu.”
Tôi vẫn bình thản ăn tôm, nhưng nước mắt lại lặng lẽ trào ra.
Thấy vậy, Cố Trạch Thành liền lo lắng hỏi: “Y Y, em sao thế?”
Tôi lau nước mắt, khẽ cười: “Nước chấm tôm cay quá.”
Nhưng vị tôi nếm được, đâu phải là cay — mà là vì tôi nghe hiểu từng chữ tiếng Pháp ấy.

Tôi Vạch Mặt Cô Giúp Việc Trèo Lên Làm Bà Chủ
Tôi Vạch Mặt Cô Giúp Việc Trèo Lên Làm Bà Chủ
Kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi về nhà một chuyến… và nhận ra, mọi thứ đã không còn như trước nữa.
Mẹ tôi lặng lẽ lau nhà, nấu ăn với vẻ mặt cam chịu, trong khi người giúp việc mà tôi đích thân thuê về cho bà… lại đang ngồi chễm chệ trên sofa xem tivi.
Tôi tức đến mức không kiềm được, tá/t cho cô ta một cái.
Không ngờ người giúp việc kia ôm bụng khóc lóc, chạy đi méc với ba tôi.
Tốt thôi. Xem ra chuyện này chưa xong đâu.