Hiện Đại
Nội dung xoay quanh bối cảnh xã hội ngày nay với tình yêu, công việc, gia đình và những vấn đề quen thuộc trong cuộc sống. Nhân vật có tính cách gần gũi, câu chuyện dễ liên hệ với thực tế nên thường rất được yêu thích.
Truyện mới cập nhật

Tôi Đã Xóa Anh Như Xóa Video
Tôi Đã Xóa Anh Như Xóa Video
Khi tôi phát hiện ra chiếc vòng cổ có khóa trong xe chồng mình, tôi ch .t lặng.
Nó to hơn vòng cổ bình thường cho thú cưng, chất liệu thép không gỉ, phần đầu có ổ khóa nhỏ, kéo theo một sợi xích dài bằng sắt, cuối sợi xích cũng là một cái móc khóa.
Nhưng mà… nhà tôi làm gì có nuôi chó?
Hồi nhỏ, Giản Chí Văn từng bị chó c/ắn một lần, đến giờ thấy chó là vẫn rùng mình. Cậu ta tuyệt đối sẽ không cho chó lên xe đâu!
Huống hồ ai mà cho chó đeo loại vòng cổ kỳ dị như thế chứ?
Chiếc vòng này lại còn được giấu rất kỹ, tận sâu trong khe dưới ghế lái. Nếu không phải tôi cúi xuống tìm hoa tai rơi thì chắc cũng chẳng bao giờ phát hiện ra.
Càng nghĩ càng thấy bất thường.
Tôi vội lấy điện thoại chụp hình rồi tra hình ảnh trên mạng.
Khi kết quả hiện ra, suýt nữa tôi ném luôn cái điện thoại đi.
Đây là… vòng cổ cho người dùng?

Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư
Một Bước Lùi Là Một Đời Tương Tư
Lúc đi đón anh trai say rượu, tôi vô tình nghe thấy anh hỏi người bạn chí cốt Thời Dục Niên:
“Cô bạn gái nhỏ cậu giấu kỹ kia sao đến giờ vẫn chưa dắt ra mắt bọn này?”
Tim tôi khẽ run lên.
Tôi và anh ấy đã yêu nhau trong bí mật suốt hai năm, vẫn chưa dám nói với anh tôi.
Một giây sau, giọng Thời Dục Niên phảng phất men say vang lên:
“Cần thiết sao? Chỉ là chơi chơi thôi, có nghiêm túc gì đâu.”
Cả người tôi như chìm vào giá lạnh. Tôi đưa tay lên, gõ cửa phòng.

Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh
Em Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh
Tôi đến để hủy hôn.
Nhưng lại vô tình nhìn thấy nhật ký tình cảm của anh ấy.
Bên trong còn kẹp ảnh của tôi.
…
Hả?
“Bạch nguyệt quang” của anh ta… lại là tôi?

Thích Đùa, Phải Không?
Thích Đùa, Phải Không?
Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa.
Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con.
Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói:
“Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.”
Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói:
“Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.”
Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười:
“Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!”
Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai.
Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên.
Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín.
Chồng lại bảo:
“Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.”
Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào:
“Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!”
Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình…
Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!

Bảo Bối Của Ba
Bảo Bối Của Ba
Ba tôi yêu Bạch Nguyệt Quang, mà người đó lại là thiên kim thật.
Còn mẹ tôi… chỉ là thiên kim giả.
Để trả lại danh phận cho người tình cũ, ông ta tổ chức họp báo, đứng trước hàng loạt máy quay mà mắng chửi mẹ tôi.
“Cô ta đã cướp đi cuộc đời và người yêu của người khác…”
Ông ngoại cũng đuổi chúng tôi đi.
“Các người dọn khỏi đây đi, trả lại chỗ cho con gái ruột của tôi.”
Nhưng mà…
Bà ngoại đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm: ???
“Tôi chưa từng sinh con gái, ông lấy đâu ra con gái ruột?”
“Tuệ Tuệ là con nuôi tôi thương nhất, ai dám đuổi con bé đi thì cứ chuẩn bị ly hôn, tay trắng ra khỏi nhà đi!”

Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức
Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức
Trong phòng phẫu thuật, người chồng là bác sĩ phẫu thuật chính cùng với y tá tiểu tam rời đi suốt bốn mươi phút, khiến bệnh nhân t//ử v/ong.
Sau đó, anh ta yêu cầu tôi ký vào biên bản thỏa thuận tai nạn y tế.
Lúc này tôi mới biết, anh ta luôn nghĩ rằng người nằm trên bàn mổ là mẹ tôi.
Tôi lặng lẽ đẩy tờ thỏa thuận về phía anh ta.
“Tôi ký cái này không thích hợp. Vẫn nên để con trai của người đã khuất ký thì hơn.”

Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn
Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn
Nhà hàng xóm thấy biển số xe tôi có 985, bèn nhờ tôi trong ba ngày thi đại học đưa con gái cô ta đến điểm thi, nói là để lấy chút vận may.
Tôi còn đang do dự thì trước mắt hiện lên dòng chữ như trong livestream:
【Nữ chính xui xẻo nhất truyện đã lên sàn rồi!】
【Bà hàng xóm kia lười ch đi được, rõ ràng là không muốn dậy sớm nên mới tìm cớ đùn đẩy việc đưa con đi thi cho nữ chính!】
【Con gái bà ta cũng đâu có bình thường, sắp thi đại học đến nơi mà vẫn chat chit với bạn mạng đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, kết quả là ngày thứ hai thi xong thì bị nhồi máu cơ tim ngay trên xe nữ chính. May mà nữ chính vượt sáu đèn đỏ, đưa đến viện kịp lúc, không thì mất mạng rồi!】
【Cả nhà bọn họ không biết ơn đã đành, còn oán trách nữ chính lo chuyện bao đồng, hủy hoại tương lai sáng lạn 985 của con gái, rồi cuối cùng phóng hỏa thiêu chết nữ chính!】
【Tức đến tăng xông! May mà nữ chính trọng sinh rồi!】
Tôi bị hù cho rùng mình một cái, lập tức từ chối:
“Xin lỗi, tôi phải đi làm, không rảnh.”

Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi
Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi
Ngày suýt ch//ết đói trên phố, tôi tự kiếm cha cho mình
Tiêu Doanh, với mái tóc vàng chói, chỉ vào mặt tôi giận dữ:
“Ông đây mới mười tám! Nhìn giống cha nhóc không?”
Tôi mếu máo nhìn anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhất quyết không nói năng gì.
Tiêu Doanh đành bó tay, phải dắt tôi về nhà.
Từ đó, cả khu phố đều biết tên tiểu lưu manh khét tiếng nuôi một đứa con gái.
Cho đến ngày định mệnh anh ta gặp nữ chính.
Dưới mưa, nữ chính múa may quay cuồng để thu hút nam chính.
Đáng lẽ anh ta phải xót xa, chạy tới bên che ô cho nữ chính, Tiêu Doanh lại ôm chặt tôi lên và giáo huấn:
“Nhìn kỹ nhé, loại người này đều bị đi//ên cả. nhóc mà dám bắt chước, anh đ//ánh đòn nát đ//ít!”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, rúc vào lòng anh ta.
Kế hoạch cứu nam phụ bi thảm thành công!

Vì Em Là Ninh Ninh
Vì Em Là Ninh Ninh
Sau khi uống say, tôi chạy tới gõ cửa nhà sếp mình, người tôi thầm yêu bấy lâu vừa khóc vừa mắng anh ta là đồ bạc tình. Mắng chán chê rồi, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng:
“Ninh Ninh, qua đây. Em gõ nhầm cửa rồi đấy.”

Trọng Sinh Chọn Lại Từ Đầu
Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú.
Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn.
Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn.
Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường.
Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ.
Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất.
Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi.
Cô ta hoảng hốt.
Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng.
Nhưng càng sửa càng hỏng.
Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo.
Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí.
Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”.
Cô ta gào lên:
“Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…”
Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống.
Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo.
Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó.
Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi:
“Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”