Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Thuỷ Tinh
"Sau khi chia tay, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu mối quan hệ này đã khiến em cảm thấy mệt mỏi, thì buông tay quả thực là lựa chọn tốt nhất."
"Nhưng anh không cam lòng."
Phía trước lại là một đèn đỏ, anh rẽ vào một điểm dừng xe tạm thời.
"Rõ ràng chúng ta vẫn còn yêu nhau, chẳng lẽ cứ thế dễ dàng bị đánh bại? Anh không cam lòng, nhưng anh lại không muốn ép buộc em."
"Nếu em muốn trốn tránh, muốn nghỉ ngơi, vậy thì anh sẽ đợi. Anh có đủ kiên nhẫn, cũng có đủ dũng khí, anh cược em sẽ quay lại, em nhất định sẽ quay lại."
Anh quay người lại, nước mắt trong mắt lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
"Anh đã thắng cược."
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh sáng lấp lánh trong mắt anh, thở dài một hơi.
"Chia tay là điều em đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta xác định quan hệ từ đại học, tốt nghiệp là sống chung, mọi thứ đều quá suôn sẻ, thậm chí cãi nhau cũng rất ít."
"Chúng ta dường như yêu nhau rất trọn vẹn, nhưng trong sự trọn vẹn đó đều đánh mất đi bản thân."
"Yêu xa là một rào cản, nhưng trước rào cản đó, vấn đề của chúng ta đã tồn tại rồi. Vì vậy em nghĩ, chúng ta nên sống một cuộc sống khác đi một chút, cuộc sống không có đối phương."
"Em cũng đã đánh một ván cược, cược xem anh có đợi em không." Tay tôi từ từ đưa lên về phía anh.
Khuôn mặt anh thuận thế áp vào lòng bàn tay, cọ cọ, nói: "Em đã thắng cược."
Khóe miệng tôi không khỏi cong lên: "Đúng vậy, chúng ta đều đã thắng cược."
….
Anh bước tới mở cửa ghế phụ, cúi xuống tháo dây an toàn, rồi lại cúi người về phía trước tìm gì đó trong hộp để đồ.
Tóc trên đỉnh đầu anh không biết tại sao lại dựng đứng lên, tôi do dự đưa tay ra, giây tiếp theo anh ngồi thẳng người lên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, tôi không nhịn được xoa thêm mấy cái.
"Sờ là phải trả tiền đấy." Giọng nói anh phát ra nghèn nghẹt.
"Chó sẽ không đòi tiền đâu." Nói xong, tôi lại xoa mạnh mấy cái.
"Thật sao?" Giọng nói người đàn ông cao lên, bàn tay định rút lại bị anh dùng tay kia kìm lại, khuôn mặt tuấn tú từng tấc áp sát, hơi thở dần dần quyện vào nhau, "Vậy thì chó muốn gì?"
Khoảng cách này có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động của đôi môi anh khi nói, hơi thở mờ ám quyến rũ lý trí, suy nghĩ quay cuồng mấy vòng cuối cùng vẫn nhịn được, tôi nhẹ nhàng cúi đầu né tránh, nói: "Chó muốn thể diện."
Người đàn ông nhướng mày, cúi người áp sát hơn nữa, nở một nụ cười nguy hiểm: "Vậy xem ra anh không bằng chó rồi~"
Âm cuối chìm trong đôi môi chạm nhau, hơi thở quyện vào nhau.
PHU QUÂN KHÔNG THÍCH TA
Phu quân ta vốn không thích ta.
Ban ngày bận công vụ, ban đêm ngủ lại thư phòng, đến bữa cơm cũng chẳng buồn nhìn ta lấy một lần.
Ta nghĩ hẳn là hắn chê ta béo, bèn chủ động nhịn ăn.
Chưa kịp gầy đi, ta lại bắt gặp hắn tư tình cùng một nữ tử.
Nữ tử ấy là thanh mai trúc mã của hắn.
Nhìn hắn mặt mày ngập tràn xuân sắc, ánh mắt rạng rỡ ý cười, ta chợt vỡ lẽ.
Nhân lúc họ sánh bước dưới trăng, lời nói tiếng cười chẳng dứt, ta vội vào cung cầu xin chỉ dụ hòa ly, rời khỏi phủ ngay trong đêm.
Nào ngờ hắn không còn bình thản như mọi khi, chặn ta lại, đuôi mắt hằn đỏ, giọng nghẹn lại:
“Ngày trước là nàng tha thiết muốn gả cho ta, hôm nay nàng lại nói đi là đi sao?”
“Đúng vậy. Bởi giờ đây, ta chẳng còn thích ngài nữa.”
Đào Đào
Khi tân Trạng Nguyên Tống Nam Đình đến tìm ta để từ hôn, ta vẫn còn đang mài cây trường thương mà phụ thân đã tặng ta ở trong sân.
Hắn ta nói với ta: "Xin lỗi, Tạ cô nương, Tống mỗ chỉ muốn tìm một thê tử hiền lương thục đức, biết chăm lo cho gia đình, chứ không muốn rước một nữ dạ xoa hung thần ác sát về nuôi trong nhà, vậy nên hôn sự của chúng ta cứ thế mà hủy bỏ đi."
Nghe vậy, tôi cả kinh: "Ngươi cũng muốn từ hôn với ta ư?"
TỪNG LÀ KINH HỒNG SOI MẪU ĐƠN
GIỚI THIỆU:
Sau khi giải trừ tình độc cho công tử nhà Thượng thư, ta đã cầu xin hắn đừng giết ta.
Hắn là bậc nhã sĩ xuất chúng,
Lại bị một kẻ tỳ nữ thô vụng như ta làm nhơ bẩn thân mình,
Ắt hẳn là nỗi sỉ nhục tày trời.
Thế nhưng hắn lại cười đến rơi lệ:
“Ở chốn lưu đày này, ta với nàng có gì khác biệt?”
Mãi đến ngày hôm sau, ta mới hay, tình độc là do kẻ thù hạ.
Chúng nhốt công tử vào chuồng lợn, ép hắn cùng lợn hoan lạc.
Từ ấy, hắn thay đổi.
Hắn đốt sạch thi từ,
Dốc lòng nghiên cứu kinh sách và sách lược trị quốc,
Vì một suất dự khoa cử mà không ngại quỳ gối, giúp người mang giày.
Hắn luôn bảo ta hãy chờ,
Nói rằng nhất định sẽ cưới ta.
Ta chờ hắn đỗ đạt, công thành danh toại.
Chờ hắn hồi kinh, khôi phục gia nghiệp.
Chờ hắn cưới Quận chúa, kết thân hoàng tộc.
Lần này, ta không muốn chờ nữa.
Ta hít mũi, nhẹ giọng nói:
“Ta không muốn làm thiếp thất, xin công tử hãy để ta rời đi.”
BÀ LỚN HÀO MÔN THÍCH ĐỎNG ĐẢNH NGHỊCH TẬP RỒI
Sau vụ tai nạn, tâm trí tôi quay trở lại tuổi đôi mươi.
Trong chương trình thực tế về mẹ chồng – nàng dâu, trong khi các bà mẹ chồng khác thúc giục con dâu sinh nở, tôi lại đưa con dâu đi nghỉ dưỡng, SPA, và truyền thụ bí quyết trường xuân bất lão: “Không cưới không sinh, tuổi xuân vĩnh viễn; không đẻ không nuôi, tuổi thọ vô biên.”
Trong khi những cặp mẹ chồng – nàng dâu khác mâu thuẫn liên miên, tôi lại giúp con dâu đánh bại trà xanh, xé tan Bạch liên bông. Tôi còn mua tặng con dâu những món trang sức trị giá hàng trăm triệu để an ủi: “Có tiền, có nhan sắc, có sự nghiệp, lại còn có mẹ chồng thương yêu, mà thằng chồng xấu xa lại không về nhà, có gì mà không tốt?”
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã ngược dòng từ một phu nhân hào môn đỏng đảnh, thích làm màu trở thành mẹ chồng quốc dân có siêu năng lực tiền bạc.
VỢ ƠI, SAU NÀY ĐỀU NHỜ EM NHÉ
Tôi là học sinh nghèo trong một ngôi trường quý tộc, hôm nay, tôi đột nhiên nhìn thấy những dòng bình luận bay ngang:
[Nam chính trốn học, trèo tường từ vườn hoa sau trường, kết quả rơi xuống nước rồi! Làm sao đây, nam chính không biết bơi!]
[Nữ chính đâu, mau tới cứu đi!]
[Nữ chính hôm nay bị ốm, không đến trường. Haizz, tiếc thật đấy, ai mà đi cứu nam chính thì hảo cảm của nam chính sẽ tăng cao lắm.]
Tôi không phải nữ chính trong truyện, chỉ là một nhân vật pháo hôi thôi.
Lúc này, tôi uể oải chống cằm, tiếp tục nghe tiết Toán.
Buồn cười chết mất, hảo cảm của nam chính thì có ích gì chứ, tôi mới không thèm đi cứu.
Dù sao thì cũng là nam chính, chắc cũng không chết đuối được đâu.
Tôi không phải đóa hoa trắng thuần lương thiện gì cả, tôi chỉ quan tâm hai chuyện: Một là tiền đến, hai là thành công.
Bình luận tiếp tục chạy:
[Ai mà cứu được nam chính chắc sẽ được nhà nam chính tạ ơn nhiều tiền lắm. Không biết ai may mắn vậy. Với độ giàu có của nhà nam chính, cho đại ít tiền thôi cũng đủ tiêu cả đời rồi.]
Có tiền à!?
Tôi bật dậy như bị điện giật, chiếc ghế phía sau bị hất ngã, “rầm” một tiếng thật to.
Người Đang Chạy Trốn, Nhưng Lại Là BOSS [Vô Hạn]
Người Đang Chạy Trốn, Nhưng Lại Là BOSS [Vô Hạn]
Tác giả: Khốn Phát Tài (Hoàn thành + Phiên ngoại)
Văn án:
Khương Vị bất ngờ bị cuốn vào một trò chơi sinh tồn kinh dị vô hạn.
Hoặc là vượt qua để nhận thưởng, hoặc là chết!
Để sống sót rời đi, cô chăm chỉ đi theo những người chơi cũ để chạy trốn.
Nhưng rất nhanh, cô nhận ra có điều gì đó không đúng. Trò chơi sinh tồn này dường như chính là cuốn truyện mà cô đã viết. Để che giấu thân phận, cô giả vờ là một tân thủ yếu đuối, không hiểu biết gì. Tuy nhiên, cô lại quá hiểu rõ những điểm mấu chốt để vượt qua các phó bản…
Thế là:
[Kinh hoàng bệnh viện]: Cầm cưa máy gia nhập hàng ngũ NPC
[Đường sắt vực sâu]: Nằm bất động trên đường ray
[Căn hộ la hét]: Bắt con ma nữ la hét lại và bịt miệng nó
[Ngôi trường Âm Sơn]: Treo hiệu trưởng lên cây
[Hộp nhạc đêm vang]: Tự tay tháo rời con búp bê xoay tròn…
Sau vài nhiệm vụ phó bản, những người chơi khác đột nhiên phát hiện ra một cái tên luôn đứng đầu bảng xếp hạng, gần như là càn quét cả bảng.
“Chết tiệt, đây là bug phiên bản người à?”
Khi cô sắp sửa giữ vững vị trí quán quân, một vị khách không mời mà đến đã nhanh chân giành lấy và khiêu khích viết lại: “Chẳng phải chỉ là tháo bom bằng tay không thôi sao? Tôi còn có thể ôm NPC lộn ngược ra sau nữa cơ.”
Khương Vị: Đồ ngu.
Cô còn chưa kịp đến đánh cho đối phương một trận, thì trong lúc mai phục ở Hộp nhạc đêm vang, cô đã bị một người ôm ngang eo và lộn ngược ra sau.
Khương Vị, người bị NPC trói vì mai phục thất bại, gào lên: “Này? Có bị điên không hả?”
Gã đàn ông lộn ngược ra sau kia: “Tôi đã bảo tôi làm được mà.”
Thể loại: Kinh dị, Nữ cường, Vô hạn lưu, Yêu nhau lắm cắn nhau đau, Hiện đại hư cấu, Hài hước.
Nhân vật chính: Khương Vị, Hệ thống.
Một câu tóm tắt: Game muốn thủ tiêu tôi để tranh giành quyền lực.
Thông điệp: Thế giới hòa bình.
BẠN GÁI MA CỦA CHÀNG TRAI TRUNG KHUYỂN
Tôi mở một tiệm tạp hóa ở Địa phủ.
Địa phủ không có nguồn hàng, tôi chỉ có thể nhờ bạn trai dương gian của mình, xin anh ấy đốt một ít xuống cho tôi.
Một tháng sau, bạn trai tôi tức điên lên: “Chết rồi ở dưới đó chơi vui lắm hả, mấy cái thứ này, sao lúc còn sống em không nghĩ đến chuyện thử với anh?”
THẬP NHỊ NƯƠNG
GIỚI THIỆU:
Vào ngày cử hành lễ cập kê, trong cơn men ba phần say, tỷ phu xông vào phòng ta.
Đêm ấy, miệng bị bịt kín, ta bị đưa vào hầu phủ. Tỷ tỷ ruột của ta nói rằng nàng không thể sinh con, mượn bụng ta dùng một lần.
Một năm sau, ta sinh hạ một bé trai. Tỷ tỷ đưa ta đến rừng trúc, bốn mụ bà cùng nhau bịt miệng ta, đem ta chôn vào huyệt đã đào sẵn từ trước.
Trước khi chết, điều ta vẫn không ngừng nghĩ tới là: Người như ta, đến cõi đời này rốt cuộc là vì điều gì?
Không ngờ, ta lại được người ta đào lên.
Người ấy gầy gò, nhỏ bé, thế mà lại lảo đảo cõng ta đi mười dặm đường.
Hắn cởi tấm áo duy nhất trên thân, đắp cho ta, nói ta phải sống.
Một lão nhân đem ta về nuôi, từ ngày ấy, ta đổi tên đổi họ, sống cuộc đời của một người khác.
Năm năm sau, quán hoành thánh của ta mở đến tận kinh thành, lại chạm mặt gia đình tỷ tỷ bị phát mại.
Tỷ tỷ quỳ xuống cầu ta cứu lấy đứa con của nàng.
Ta chỉ tay về phía thiếu niên đang quỳ ở bên kia, nói:
"Ta chỉ cứu nó."
HỢP ĐỒNG GIA SƯ VỚI KIM CHỦ
Văn án:
Tôi là gia sư bí mật của Bùi Thiên Danh.
Mỗi khi thành tích của cậu ta nhích thêm một điểm, tôi sẽ được thưởng mười vạn.
Thế nhưng ngay trước kỳ thi, Bùi Thiên Danh lại bỏ thi để đi đón mối tình đầu, cố tình nộp bài trắng lấy điểm không.
Kết quả, tôi bị nhà họ Bùi cho thôi việc. Sau đó, họ còn giới thiệu cho tôi một khách hàng mới.
Khi tôi đang bận rộn dỗ dành cậu thiếu gia mới chịu ngồi vào bàn thi, thì Bùi Thiên Danh lại cầm bài thi điểm tuyệt đối ném xuống trước mặt tôi, hai tai đỏ bừng, lắp bắp giải thích:
“Này… lần này tôi nghiêm túc làm bài rồi, cậu chịu nói chuyện với tôi chứ?”
“Chiêu kích tướng của cậu có tác dụng đấy, tôi cho phép cậu tiếp tục bám lấy tôi.”
Mặt tôi lại đỏ bừng.
Phải làm sao đây?
Nếu khách hàng mới tụt hạng vì cậu ta, thì tiền thưởng của tôi biết tính thế nào?
…