Ngôn Tình
Truyện tập trung vào mối quan hệ tình yêu nam nữ, thường được viết theo nhiều phong cách khác nhau: ngọt ngào, ngược tâm, cổ đại, hiện đại, huyền huyễn… Đây là thể loại phổ biến nhất với độc giả nữ.
Truyện mới cập nhật
Trăng Sáng Năm Xưa Gặp Mùa Xuân
Chinh chiến ba năm, lại mất tích ba năm, lúc ta hồi kinh đã cảnh còn người mất. Vị hôn phu là Thái tử đã đăng cơ làm hoàng đế từ lâu. Y cưới hoàng hậu, cũng nạp mấy vị phi tần. Ở bên cạnh đế vương không còn vị trí của ta nữa. Đuôi mắt hoàng đế phiếm hồng, ôm vai của ta, nghẹn ngào nói: "Trẫm nghĩ rằng nàng đã chết rồi. Chỉ cần nàng muốn, trẫm sẽ phong nàng làm quý phi."
Ta cười cười... Cũng không cần.
Hôm đó đại thắng, ta bị mật thám hãm hại, sau khi rơi xuống sườn núi bị mất trí nhớ.
Tên thừa tướng kia tìm đến nói dối ta và hắn là phu thê, bây giờ con cũng đã hai tuổi.
Màn đêm buông xuống, thừa tướng có dung mạo hơn Phan An lén bò lên giường của ta, tội nghiệp nói: "Tần tướng quân, nàng không để ý người lớn cũng phải quan tâm trẻ con. Con không thể không có cha được."
Ta đạp hắn xuống giường: "Cút!"
THOÁT KHỎI XIỀNG XÍCH CỐT TRUYỆN
Văn án:
Sau khi trúc mã của tôi qua đời vì cứu tôi, thì có một thứ gọi là hệ thống đến tìm tôi.
Nó nói, chỉ cần tôi kéo được học thần Phó Thời Cẩn xuống khỏi thần đàn, thì nó có thể khiến trúc mã của tôi sống lại.
Vậy nên, tôi chủ động tiếp cận “đóa hoa cao lãnh” kia, trở thành cô gái duy nhất xuất hiện bên cạnh anh.
Thời gian trôi đi, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi bất ngờ nhìn thấy những dòng bình luận lướt qua trước mắt:
【Nữ phụ thật ngu ngốc, cô ta còn không biết Thẩm Dạng là con riêng nhà họ Phó, sau khi giả chết rồi giả làm hệ thống, dụ dỗ nữ phụ chỉ để ép học thần phát điên…】
【Tội nghiệp Phó Thời Cẩn, thầm yêu nữ phụ bảy năm, cuối cùng còn vì cô ta mà bỏ thi đại học. Nhưng trong lễ thành niên của mình lại biết toàn bộ sự thật, sau đó mẹ anh ta kích động nhảy lầu… để lại bóng ma cả đời cho cậu ấy】
【Nữ chính mau xuất hiện đi! Nam chính của chúng ta cần được cứu rỗi!】
Tôi sững người.
Ánh mắt bất giác dừng lại nơi trước mặt…
Phó Thời Cẩn đang nửa quỳ, cúi đầu thay tôi buộc dây giày.
Tôi khẽ mở miệng:
“Phó Thời Cẩn… chúng ta cùng thi vào Thanh Hoa nhé, được không?”
…
THỨ NỮ GẢ THAY
Phu quân ta là người đàn ông đẹp trai nhất kinh thành, cũng là đứa con trai út được hoàng thượng sủng ái nhất.
Chàng không màng quyền thế, không đắm chìm tửu sắc.
Chỉ thích sủng ái ta.
Chàng sủng ái ta thành nữ nhân khiến người người ghen tị nhất kinh thành.
Dân gian đều truyền tai nhau rằng, "Sinh con gái nên như Tống Vãn Tâm, gả chồng nên gả làm An Vương phi."
Nhưng ta tuy là An Vương phi phong quang vô hạn, lại cất giấu một bí mật nặng tựa Thái Sơn.
Tống Vãn Tâm...
Thật ra là tên của muội muội ta.
Say Rượu Năm Ấy
Năm tôi tốt nghiệp đại học, tôi uống say, suýt nữa đã cưỡng ép anh trai kế của mình.
Sau đó lại chột dạ chui ra nước ngoài, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Lần gặp lại, tôi đang cùng bạn trai tóc vàng ngồi ở nhà hàng ven sông ngọt ngào chụp ảnh selfie.
Anh để vệ sĩ lôi bạn trai tôi đi, rồi ngồi xuống đối diện tôi.
“Ba năm không gặp, mắt nhìn đàn ông của em chỉ thế thôi sao?”
EARTH ONLINE: SỞ THÚ ĐIÊN CUỒNG
Kế hoạch Earth Online quy tắc kinh dị chính thức khởi động.
Sở thú đ.iê.n cuồng.
【Quy tắc 1: Vui lòng đi theo hướng dẫn viên, lên xe buýt chuyên dụng của sở thú mới có thể vào sở thú thành công.
【Quy tắc 2: Tuyệt đối không được mua xúc xích nướng và viên chiên bán ở cổng sở thú.
【Quy tắc 3: Các động vật trong sở thú đều rất thân thiện, nếu thấy động vật dị dạng, đừng hoảng sợ, hãy nín thở và không để nó phát hiện ra bạn.
【Quy tắc 4: Nước và đồ ăn bán trong sở thú đều an toàn, có thể sử dụng.
【Quy tắc 5: Lối vào ở cổng Tây, lối ra ở cổng Đông. Hãy nhớ kỹ!
【Quy tắc 6: Trong sở thú không có khỉ. Nếu thấy khỉ, chỉ một từ: Chạy!】
…
Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi
Sau khi sát thủ hạng nhất Hạ Tầm Song chết đi, cô bất ngờ tái sinh vào thân xác của một nữ minh tinh tuyến 18 cùng tên, vốn đang ở tình trạng “đen đỏ lẫn lộn”. Ngay khi tỉnh dậy, cô mới nhận ra mình đang tham gia ghi hình một chương trình sinh tồn nơi hoang dã.
Trong buổi livestream, khán giả chứng kiến hình ảnh cô nàng vừa săn bắn trên núi, vừa lặn biển bắt cá, chặt cây dựng nhà, chế biến đồ ăn, thậm chí leo lên cây dừa cao hơn 20 mét một cách điêu luyện.
Cả giang cư mận đều trầm trồ, suy ngẫm…
Anti-fan 1: Cái cô tiểu thư yếu đuối vô dụng ngày trước đâu rồi nhỉ?
Anti-fan 2: Chắc cô tiểu thư này đang bật hack rồi.
Anti-fan 3: Sao giờ, muốn nói xấu cô ta cũng chẳng tìm ra lý do gì nữa.
Ban đầu, cô chỉ ký một hợp đồng tình yêu với đỉnh lưu, nhưng dần dần, mọi chuyện lại đi theo hướng khác.
Fan của đỉnh lưu: Xin lỗi, tôi rút lại lời nói trước đây… Cuối cùng vẫn là anh Niên của chúng ta trèo cao rồi.
Fan cp: Couple Song-Niên, khóa chặt lại cho tôi!
Fan thôi còn chưa tính, nhưng đỉnh lưu nào đó cầm điện thoại lướt qua siêu thoại cp của hai người, sao trông anh ta lại vui vẻ như thế?
Cho đến một ngày, khi phóng viên hỏi:
“Xin hỏi, lúc đó Lâm Ảnh Đế đã cầu hôn cô bằng cách nào?”
Hạ Tầm Song cười như mếu đáp lại:
“Em bị bắt đi thẳng tới phòng đăng ký kết hôn thôi.”
Còn Lâm Vãn Niên thì nhìn cô đầy cưng chiều:
“Em nghịch ngợm quá, chuyện đánh nhau là em đề xuất, thua thì phải nhận, em định bỏ chạy à?”
Cộng đồng mạng ăn dưa: “Ôi trời… chơi lớn thật!”
【Câu chuyện cứu rỗi lẫn nhau, hai nhân vật chính đều mạnh mẽ, ngọt ngào, sảng văn, đoàn sủng điềm văn】
Sau Khi Bị Mù, Tôi Cưới Được Tổng Tài
Tôi là một người mù, nên ông chồng tổng tài của tôi chưa bao giờ kiêng dè trước tôi điều gì.
Anh tắm xong, trần trụi đi qua đi lại ngay trước mặt tôi.
Tôi nuốt nước bọt, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một loạt đạn mạc:
【Ha ha ha, nữ chính còn chưa biết, nam chính đã sớm đoán ra cô ấy giả mù rồi.】
【Nam chính mỗi lần tắm xong đều phải chống đẩy hai mươi cái trong phòng tắm mới chịu ra, chỉ để nữ chính nhìn thấy cơ bắp săn chắc, đẹp đẽ của anh ta.】
【Còn nữa còn nữa, anh ta muốn nữ chính nhìn thấy hình xăm ở bắp đùi trong của mình!】
【Nữ chính bảo bối mỗi lần giả vờ không nhìn thấy, rồi lại lén lau nước miếng, trông đáng yêu chết đi được.】
【Tôi xin các người đấy, mau mau làm đi thôi.】
Ái Tình Không Chỗ Trốn
Khi trưởng thành, tôi bị xem như món đồ chơi để dựa dẫm vào hào môn.
Bị đưa đến cho đại lão Cảng Thành – Chu Lâm Uyên.
Đêm hôm phát hiện mình mang thai ngoài ý muốn.
Tôi dốc hết mọi chiêu thức quyến rũ khiến anh ta ý loạn tình mê rồi mới dè dặt hỏi thăm.
“Chồng à, nếu có người lén sinh con của anh thì anh sẽ làm sao?”
Chu Lâm Uyên dập tắt điếu thuốc sau cuộc hoan ái, ánh mắt lạnh lùng: “Ngày sinh của đứa bé chính là ngày giỗ của mẹ nó.”
Hu hu hu, tôi biết ngay mà!
Nhân lúc Chu Lâm Uyên ra nước ngoài, tôi ôm bụng con chạy trốn không để lại chút bóng dáng.
Nửa năm sau, tôi chống cái bụng bầu đi dự tiệc chia tay độc thân của bạn.
Người đã cô đơn bấy lâu, tôi đang nuốt nước miếng nhìn chằm chằm nam người mẫu thì.
Chu Lâm Uyên mặt không biểu tình đẩy cửa bước vào: “Giang Hiển Ngư.”
“Mấy năm em gả cho tôi, khi nào tôi chưa từng thỏa mãn em?”
“Gọi nhiều đàn ông như vậy, là em quá coi trọng bản thân, hay là đang sỉ nhục tôi?”
Chiến Dịch Nuôi Dưỡng Bạn Gái
Đôi khi Phùng Thiệu Chuẩn rất muốn cạy não Lê Thượng Uy ra xem, anh rất nghi ngờ cấu tạo não của cô có giống người bình thường hay không.
Anh cũng rất muốn bổ tim Lê Thượng Uy ra, xem nó có hoạt động bình thường không.
Bởi vì anh không thể hiểu nổi một chuyện, làm sao có thể có một cô gái đối với sự theo đuổi của anh lại thờ ơ đến vậy?
HÀNG BÁNH BAO NHÀ TA KÉN RỂ, LẠI KÉN ĐƯỢC MỘT VỊ VƯƠNG GIA
Ta là nữ nhi nhà hàng rong, buôn bán bánh bao tại phố Tây kinh thành.
Cha mẹ muốn ta cưới một vị tế tử nhập cục, cùng ta kế thừa gia nghiệp.
(Tế tử nhập cục: ý chỉ người đàn ông gả vào nhà vợ, làm rể ở rể)
Vậy nên, ta liền đưa Cửu Hiền Vương về nhà.
Vị vương gia này cần cù siêng năng, ăn uống cũng chẳng nhiều.
Ta đối với chàng vô cùng hài lòng.
Thế nhưng, khi ta quyết định chọn chàng làm tế tử, trời ta liền sụp đổ.
Thì ra, mỹ nữ tài danh nhất kinh thành – Cố Thanh Trúc – mỗi ngày đều ăn bánh bao do chính tay Cửu Hiền Vương mang tới.
Tất nhiên, cũng là do chính tay chàng... đút cho nàng ăn.
Việc này sao có thể được?
Chẳng lẽ hai người kia liên thủ, định ăn bánh bao nhà ta mà chẳng trả một đồng?