Ngược
Truyện xoay quanh những đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác mà nhân vật chính phải chịu đựng. Có thể là ngược tâm (đau lòng) hoặc ngược thân (hành hạ thể xác).
Truyện mới cập nhật
CHỊ GÁI QUA ĐỜI, TÔI DÙNG TÊN CHỊ ĐỂ SỐNG TIẾP
Khi học cấp 3, một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của chị gái tôi.
Nhưng khi ký vào giấy xác nhận tử vong, mẹ lại nhìn khuôn mặt giống hệt chị của tôi, rồi viết tên người chết là “Chu Thư Ý”.
Chu Thư Ý là tôi.
Người đã mất là chị gái tôi, tên Chu Thư Âm.
Tôi khóc lóc hỏi bà tại sao.
Mẹ nói: “Bởi vì chính con đã hại chết Thư Âm.”
Anh trai tôi nói: “Cả đời này, em phải chuộc tội thay cho Thư Âm.”
Họ oán trách tôi, căm ghét tôi, giận dữ chất vấn: “Tại sao người chết không phải là mày?”
Cho đến ngày tôi bị chẩn đoán mắc ung thư.
Tôi mang theo sự nhẹ nhõm chưa từng có, mỉm cười hỏi họ:
“Trên bia mộ của tôi, có thể trả lại cái tên ‘Chu Thư Ý’ không?”
Lộc Minh
Lộc Minh
Tôi theo đuổi Cố Thời Xuyên một cách trơ trẽn suốt bốn năm trời.
Anh ta cảm thấy vô cùng phiền phức.
Chỉ một lời gây áp lực của anh ta, gia đình tôi đã sợ hãi đưa tôi ra nước ngoài.
Anh ta nói: “Dùng bất cứ cách nào, bảo cô ta đừng đeo bám tôi nữa! Nếu không, đừng trách tôi không nể tình.”
Thuốc men, thôi miên, s/ốc đ/iện…. Những phương pháp này thực sự rất hiệu quả.
Tôi đã quên đi cảm giác yêu anh ta. Thậm chí, ấn tượng về anh ta cũng trở nên mơ hồ. Cuối cùng, anh ta cũng chịu buông tha, cho phép tôi về nước.
Tôi chủ động tránh những nơi có anh ta xuất hiện. Vì mẹ dặn tôi rằng, người đàn ông có vẻ ngoài thần thánh kia, tôi không thể đắc tội.
Khi thấy anh ta và chị gái hôn nhau, tôi lén lấy điện thoại ra chụp ảnh. Ánh mắt anh ta trở nên hung tợn, lạnh lùng.
Tôi sợ hãi co rúm vào góc tường, nói không nên lời: “Xin lỗi, tôi chỉ thấy hai người rất xứng đôi, rất đẹp đôi…”
Không biết vì sao, người đàn ông xưa nay vốn không để lộ cảm xúc lại có ánh mắt run rẩy dữ dội.
Tiểu Hồ Ly Của Thái Tử
Thuở ta vẫn chỉ là một tiểu hồ ly, Thái tử từng từ nanh vuốt bẫy sắt cứu lấy ta.
Người đem ta về phủ, nuôi dưỡng suốt chín năm trời.
Mãi đến khi hắn mười lăm tuổi, đem lòng say mê một thiếu nữ.
Hoàng gia chê rằng thân phận nàng kia chẳng xứng đôi.
Ta bèn vì hắn tìm được thần thảo có thể dẫn dụ thiên tượng Phượng Hoàng giáng thế.
Ngày bọn họ thành thân, ta hớn hở tính chen vào tiệc, mong được ăn ké một khúc giò heo.
Giò heo còn chưa kịp nếm, hắn như lệ thường lại đưa tới cho ta một bát canh thịt.
Ta uống cạn, liền ngã lăn mê man.
Đến khi tỉnh lại, nội đan trong thân đã chẳng còn.
Ba chiếc đuôi đứt đoạn, đổi lấy nửa phần tàn mệnh.
Ta hóa thành hình người, quay lại bên hắn, tận mắt nhìn thấy nội đan của mình, lại đang lấp lánh treo trên cổ vị thê tử mà hắn yêu thương nhất.
LAI SINH VÔ HẸN
Sau khi trọng thương bình phục, Thẩm Ngọc Lâu liền đưa ta cùng Tô Nghênh Tuyết trở về tông môn.
Hắn để Tô Nghênh Tuyết theo hắn tu hành.
Mười năm trôi qua, Tô Nghênh Tuyết đã trở thành đệ tử thân truyền của hắn.
Còn ta chỉ làm một thê tử bên gối của hắn.
Hắn chưa từng chỉ dạy ta nửa phần đạo pháp.
Mỗi khi cùng hắn xuất hiện, đều có môn hạ hay đệ tử của hắn chê cười ta không xứng với hắn.
Hắn nghe thấy tất cả, nhưng chưa từng ngăn cản, mặc ta chịu đủ lời khinh miệt.
Cho đến khi thọ mệnh đã tận, tóc xanh hóa bạc, một thân già nua run rẩy, hắn mới hiện thân trước mặt ta.
Hắn nói:
“Sầm Khê Chiêu, ân cứu mạng năm xưa, ta nay đã trả đủ. Từ nay phu thê chi duyên, đoạn tuyệt tại đây.”
"Ngươi nếu có xuống Hoàng Tuyền, sau khi chuyển thế làm người mới, hãy nhớ đừng bao giờ mơ tưởng một bước lên trời nữa."
Ta khẽ gật đầu.
Bảy mươi năm phu thê, cả một đời luôn giả làm phàm nhân, ta cũng đã trả sạch nợ tình kiếp trước.
Phân thân diệt vong, nguyên thần trở về Thượng Thanh phái tu hành.
Còn hắn, vì để một lần cầu kiến ta, lại cam chịu thân phận tạp dịch trong Thượng Thanh phái suốt ngần ấy năm.
…
Bội Bội – Đứa Con Lạc Chỗ
Sau khi thiên kim thật quay về, cha mẹ nuôi vẫn cứ thiên vị tôi.
Chọn phòng ngủ, thiên kim thật chỉ vô tình liếc qua căn phòng công chúa của tôi, mẹ lập tức cau mày:
“Căn này là của Bội Bội, con bé đã ở suốt mười tám năm rồi, con đừng tranh. Lầu hai còn nhiều phòng khác, con tùy ý chọn đi.”
Lúc ăn cơm, cả bàn toàn là món tôi thích.
Ba mẹ và anh trai không ngừng dỗ dành:
“Bội Bội, con mãi mãi là cô con gái cưng quý giá nhất của chúng ta.”
Thậm chí còn muốn chuyển cho tôi 20% cổ phần công ty.
Thiên kim thật đỏ hoe mắt ngay tại bàn:
“Nếu các người đã không thích tôi, vậy còn nhận tôi về làm gì?”
Vương Hậu Không Trở Về
Vương Hậu Không Trở Về
Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm.
Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào.
Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác.
Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.”
Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu.
Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa.
Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly.
Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.
Một Đời Không Tha Thứ
Một Đời Không Tha Thứ
Gả cho Từ Hán Khanh năm năm, hắn cùng thứ muội của ta lén lút tư tình, còn mang thai nghiệt chủng.
Người người đều nói, năm xưa hắn chỉ là thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt.
Vậy mà dám một mình xông vào sào huyệt bọn cướp, trong đao kiếm hỗn loạn cứu ta trở ra.
Ta là người hắn yêu thương nhất trong lòng.
Thế nhưng lúc này, hắn lại phủ phục trước ngực thứ muội ta, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, giọng nói ôn nhu như nước:
“Về sau, đứa trẻ trong bụng nàng, chính là độc đinh duy nhất của Từ gia ta.”
Hôm hắn rước Tạ Yến Uyển vào cửa,
Tin tức đương gia chủ mẫu của Từ phủ mất tích đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện thành.
Một Mình Trong Nhà Mình
Một Mình Trong Nhà Mình
Khi ba mẹ ly hôn, ai cũng tranh giành quyền nuôi em gái tôi, còn tôi thì ai cũng sợ dính phải như ôn dịch.
Cuối cùng, tôi bị phán cho về sống với ba.
Mẹ tôi dắt em gái đứng bên cạnh, vừa xem vừa cười khẩy, còn xúi ba tôi:
“Đánh mạnh vào! Đánh ch .t nó đi thì khỏi phải nuôi nữa, đỡ phiền phức!”
Ngay ngày đầu tiên về nhà mới, mẹ kế vừa ôm tôi vừa nói:
“Từ giờ, mẹ là mẹ con. Nghe rõ chưa?”
Về sau, tôi mua cho mẹ kế biệt thự, siêu xe.
Mẹ ruột – người từng bao năm không thèm ngó ngàng đến tôi – lại nằm trên giường bệnh khóc lóc, van xin tôi cứu bà.
Tôi mỉm cười, từng ngón tay gỡ bàn tay bà ra khỏi tay tôi:
“Bà à, cứ yên tâm mà ch .t đi.”
Bị Mắng Là Tiểu Tam Vì Xe Em Trai Tặng
Bị Mắng Là Tiểu Tam Vì Xe Em Trai Tặng
Em trai tôi mua cho tôi một chiếc xe hơi, trả thẳng toàn bộ.
Thế mà bạn gái của nó lại xông vào nhà hàng lúc tôi đang ăn cơm.
Cô ta điên cuồng tát tôi, tạt rượu vang đỏ lên người tôi, rồi mắng tôi là “tiểu tam”, không biết xấu hổ ngay trước mặt bao người.
“Con tiện nhân này, dám quyến rũ bạn trai tôi để hắn mua xe cho mày? Tôi đánh chết mày!”
Tôi bình tĩnh lau sạch vết rượu trên mặt, sau đó giơ tay tát mạnh cô ta một cái.
Tôi quay sang hỏi em trai: “Đây là cô bạn gái dịu dàng đáng yêu, nhu mì tao nhã của em đấy à?”
Khi Nhà Không Còn Là Nơi Để Về
Khi Nhà Không Còn Là Nơi Để Về
Mẹ tôi nhặt được hai chiếc vali to đùng, bên trong nhét đầy năm trăm vạn tiền mặt.
Sợ số tiền này là bất hợp pháp, tôi gọi điện báo cảnh sát từ bốt điện thoại đầu làng.
Tiền bẩn bị thu giữ, chúng tôi được thưởng năm vạn.
Còn chưa kịp kể công, tôi đã bị cả nhà treo lên đánh cho một trận.
“Biến năm trăm vạn thành năm vạn, đồ sao chổi!”
Bố bắt tôi đền nhà mới, xe mới. Anh thì bắt tôi đền tiền cưới vợ.
Càng mắng càng hăng, cuối cùng bọn họ lỡ tay đ*nh tôi ch.t tươi.
Đến lúc ch.t, tôi vẫn không hiểu—rõ ràng là tôi giúp cả nhà tránh bị truy s á t bởi tội phạm, sao lại đáng bị đánh ch.t chứ?
Lúc mở mắt ra, trước mặt là một đám đàn ông mặt mày dữ tợn, đầy sẹo. Tôi chủ động bước tới, dẫn đường:
“Các chú đang tìm hai cái vali to phải không?”