Ngược
Truyện xoay quanh những đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác mà nhân vật chính phải chịu đựng. Có thể là ngược tâm (đau lòng) hoặc ngược thân (hành hạ thể xác).
Truyện mới cập nhật

Cầu Vồng Sau Mưa
Cầu Vồng Sau Mưa
Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cháu trai, chồng tôi cố tình tìm cớ đuổi tôi đi, rồi đưa người yêu cũ ngồi vào ghế chính giữa bàn tiệc.
Khi tôi đến nơi, thứ đập vào mắt là cảnh cô ta với dáng vẻ đài các, y như bà chủ nhà, đang cười tươi rói, đích thân đeo cho cháu tôi chiếc vòng khóa vàng 30g mà tôi mua, miệng còn xưng là “bà nội”.
“Chỉ là để cho Nhã Cầm được trải nghiệm cảm giác làm bà nội một lần, em đến vậy mà cũng không chịu được à? Hôm nay là đại sự, đừng làm mất mặt!”
Tôi quay sang nhìn con trai, nó chẳng nói một lời, bế cháu nhỏ đang quấy khóc, dúi vào tay tôi rồi đẩy tôi ra ngoài.
“Cô Linh, cô đến muộn rồi đấy, thằng bé đói với buồn ngủ lắm rồi, cô đưa nó xuống nghỉ đi.”
Rồi nó quay sang giải thích với nhà thông gia bên vợ từ nước ngoài mới về:
“Người giúp việc dưới quê ấy mà, tuổi cũng lớn rồi, làm việc hơi chậm, mong bác thông cảm.”

Giang Hà
Giang Hà
Chồng tôi lỡ gửi nhầm tin nhắn cho “em gái kết nghĩa” sang máy tôi.
【Cô ấy đến tháng, không cho anh đụng vào. Anh đang đứng dưới nhà em rồi đấy, ra ngoài nhớ mặc cái váy ren anh mới mua cho nhé.】
Tôi cúi đầu nhìn que thử thai trong tay.
Hai vạch.
Nếu ba đứa bé đã không chung thủy, vậy thì tôi sẽ chọn một người khác, chung thủy hơn.
Tôi xoay người, chụp lại que thử thai rồi đăng vào group chat.
【Ai lên tiếng đầu tiên, người đó sẽ là cha đỡ đầu của con tôi.】
Group vốn im lìm bỗng như nổ tung.
【Làm bố không cần trách nhiệm? Tôi tới!】
【Xí, trễ mất rồi! Chị yêu dấu, cho em làm bố nhỏ được không?】
Tôi đang lướt TikTok, muốn xem người ta thường thông báo chuyện có thai cho chồng như thế nào.
Nhìn người chồng trong video xúc động rơi nước mắt khi biết tin vợ mang thai, tôi bất giác mơ mộng.
Liệu khi biết tôi có con, Lục Minh có xúc động như vậy không?
…

Nợ Duyên
Nợ Duyên
Kiếp trước, ta đã lao xuống hồ băng cứu một bé gái rơi xuống nước, không ngờ đó lại chính là con gái riêng của ngoại thất bên ngoài. Tất cả đều là cái bẫy do ả ta sắp đặt. Sau đó, hàn khí xâm nhập vào cơ thể khiến thân thể ta suy nhược, đại phu nói ta vĩnh viễn không thể sinh con nữa.
Khi ta bệnh nặng đến mức hấp hối, phu quân rước tình nhân vào cửa, chúng dùng sính lễ hồi môn của ta để sống phú quý vẻ vang.
Lần nữa mở mắt ra, ta lại trở về ngày bé gái ấy rơi xuống hồ…

Vì Em Không Tha Thứ
Vì Em Không Tha Thứ
Giới thượng lưu Thượng Hải có một bí mật ai ai cũng ngầm hiểu.
Nếu thấy người đàn ông lái chiếc Maybach biển số 1001, tuyệt đối đừng dây vào.
Bởi vì người lái xe đó chính là Giang Yến Thừa.
Nghe đồn anh ta yêu vợ như mạng, nhưng ngoài mặt lại thường xuyên đi tìm cảm giác mới lạ.
Chơi bời trác táng là vậy, nhưng có một điều tối kỵ: không ai được phép để lộ trước mặt cô vợ bé nhỏ của anh ta.
Bởi tất cả đều biết, người vợ đó ở bên anh suốt bảy năm qua chính là điểm yếu duy nhất của Giang Yến Thừa.
Cô ấy chỉ cần biến mất một giờ, anh ta có thể phát điên.
Nhưng lần này, anh ta không thể che giấu nữa rồi.
Bởi vì lần này, cô gái kia không chịu nghe lời. Ỷ vào sự nuông chiều của anh, cô ta hỗn hào đến mức đích thân xuất hiện trước mặt tôi.
Thế nên, tôi cũng giấu anh ta một chuyện.
Tôi không muốn tiếp tục cùng anh ta diễn nữa. Tôi muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh ta.

Em Đã Là Vợ Người Ta
Em Đã Là Vợ Người Ta
Vào đúng ngày sinh nhật tôi, bạn trai lại đứng trước toàn bộ nhân viên công ty, tuyên bố ngày cưới của anh ta với một người khác.
Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm lên, chỉ lặng lẽ đi tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn mình:
“Cậu làm vậy không sợ khiến Tần Nam Nam tức giận à?”
“Không còn cách nào khác. Nếu tôi không cưới Doanh Doanh, cô ấy sẽ bị gia đình gả cho một người lạ. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ.”
“Hơn nữa, Nam Nam đã bên tôi tám năm, ai mà chẳng biết cô ấy là người của tôi. Ngoài việc chờ đợi tôi, cô ấy còn có thể làm gì khác?”
Về sau, gia đình sắp xếp cho tôi một mối hôn nhân khác hợp hơn.
Không ngờ, ngày tôi kết hôn lại đúng vào hôm anh ta cưới vợ.
Là chú rể, anh ta bồn chồn lo lắng, luôn cảm thấy có điềm xấu, còn dặn dò người khác phải trông chừng buổi lễ thật kỹ, đừng để tôi đến quấy rối.
Lúc này, một người bạn phù rể ngập ngừng nói:
“Cậu không biết à? Hôm nay Tần Nam Nam cũng kết hôn đấy…”

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em
Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em
Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân.
Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân.
Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi:
“Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?”
“Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.”
“Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!”
Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng.
Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh.
Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết.
Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm.
Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Nhật Ký Của Em
Nhật Ký Của Em
Năm đó, cha mẹ qua đời, công ty sắp phá sản.
Tôi lựa chọn cắt đứt quan hệ với anh trai đúng vào thời điểm anh khó khăn nhất.
Năm năm sau, công ty anh niêm yết trên sàn chứng khoán.
Anh trở thành “Hoắc tổng” được người người kính nể.
Phóng viên hỏi: “Những năm qua, anh cảm ơn ai nhất?”
Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói mang đầy châm biếm:
“Cô em gái vì tiền mà bỏ rơi tôi.”
“À mà, giờ cũng không tính là em gái nữa rồi. Cô ta sống thế nào?”
Câu nói đó như hắt một xô nước đá vào lòng người nghe.
Ngay sau đó, cư dân mạng đồng loạt phát động chiến dịch tìm kiếm “em gái Hoắc tổng”.
Mức thưởng lên tới hàng chục triệu.
Nhưng họ không tìm thấy tôi.
Chỉ tìm được… một cuốn nhật ký viết trước khi tôi ch .t.

Người Giữ Lửa Núi Rừng
Người Giữ Lửa Núi Rừng
Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi.
Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn.
Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ.
Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè.
Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn.
Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta:
“Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.”
Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ.
Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.

Anh Ấy Rung Động Rồi
Anh Ấy Rung Động Rồi
Kỳ thi đại học kết thúc, cũng vừa đúng ngày tôi tròn mười tám tuổi, lễ trưởng thành của tôi.
Phòng tiệc đã đặt sẵn, vậy mà lại có thêm một cô cháu gái từ quê của Mẫn Hành xuất hiện.
Cô ta cố tình hất rượu trong ly vào ngực tôi.
Còn làm ra vẻ mệt mỏi nâng tay lên:
“Chị đừng giận mà… Hay là… em để chú nhỏ đền tiền váy cho chị trước nhé…”

Ký Ức Không Còn Tên Anh
Ký Ức Không Còn Tên Anh
Tôi đang kiểm tra lần cuối cho lễ cưới ngày mai thì điện thoại bỗng hiện thông báo mới.
Thẩm Nhã Kỳ vừa cập nhật trạng thái: “Cảm ơn ông xã vì món quà bất ngờ, yêu anh.”
Kèm theo là bức ảnh bó hoa blue rose trị giá ba vạn tệ.
Tôi sững người vài giây, lập tức chụp màn hình lại.
Bó hoa này hôm qua Diệp Cảnh Thâm nói là tặng cho khách hàng quan trọng.
Khách hàng quan trọng?
Tôi mở trang cá nhân của Thẩm Nhã Kỳ, dòng trạng thái mới nhất được định vị tại biệt thự Bán Sơn.
Đó là nhà tân hôn của tôi và Diệp Cảnh Thâm.
Ngón tay hơi run, tôi nhấn vào mục bình luận.
“Chị dâu thật hạnh phúc.”
“Anh Thâm chiều chị ghê.”
“Bao giờ mời tụi em uống rượu mừng đây?”
Anh Thâm?