Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Thoát Ra Được Vẫn Chưa Muộn
Thoát Ra Được Vẫn Chưa Muộn
Ba tôi ngoại tình với chị ruột mình!
Lúc đang ăn trưa, mẹ gọi hỏi tôi đang làm gì, có tiện nghe máy không. Tôi tưởng bà nhớ cháu nên lập tức gọi video cho bà, ai ngờ vừa kết nối thì thấy mẹ mặt đầy nước mắt.
Tôi hốt hoảng hỏi có chuyện gì vậy, mẹ nói bà muốn ly hôn với ba.
Tính mẹ tôi rất mạnh mẽ, cãi nhau với ba suốt 30 năm trời, đòi ly hôn không dưới trăm lần.
Tôi liền hỏi lần này là do ba bước sai chân nào khiến bà không vui.
Mẹ lại nói, ba con ngoại tình rồi.
Tôi suýt nghẹn chết vì câu nói đó, vội vàng cầm ly nước bên cạnh tu một hơi dài.
Tôi nói, mẹ đừng đùa nữa, ba con không phải người như vậy đâu.
Mẹ bảo, lần này là thật, mà người ngoại tình là chị ruột của ba con.
Nghe xong, cái ly trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, giống như tình yêu của ba mẹ vậy.
Con gái tôi đang ngồi trên ghế sofa bị tiếng động bất ngờ dọa cho khóc òa, tôi không kịp dọn đống mảnh vỡ, vội vã chạy tới dỗ con.
Dỗ con xong quay lại thì thấy cuộc gọi video đã bị ngắt, tôi nhắn tin cho mẹ một cái, rồi bắt đầu dọn mảnh thủy tinh dưới đất.
Tầm hơn ba giờ chiều, con gái cuối cùng cũng ngủ, tôi cô ra khỏi phòng gọi điện cho chồng.
Gọi xong kể rõ mọi chuyện, tôi nói với anh ngày mai phải về nhà một chuyến, xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chồng tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mai là thứ Tư anh không cô cùng em được, em cứ về trước cô, mua cho anh vé máy bay thứ Sáu, anh bay qua sau.”
Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy.
Quay đầu lấy vali bắt đầu chuẩn bị đồ đạc mang về nhà.
Vừa thu dọn tôi vừa nghĩ, ba tôi là người chính trực như vậy, sao có thể ngoại tình, mà lại với chính chị ruột mình, ông ấy đang nghĩ cái gì vậy chứ.
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, đúng là nếu hiểu được thì mới là chuyện lạ.
Tối đến, chồng tôi về sớm, mua trái cây cho con, còn mua cho tôi một con cá.
Lúc ăn cơm, hai vợ chồng tôi chẳng ai nói gì, im lặng ăn, im lặng rửa bát, im lặng xem tivi.
Kết Thúc Rung Động
Kết Thúc Rung Động
Vào đúng ngày lễ Tình nhân, tôi phát hiện bằng chứng anh người yêu vượt rào, ngay trong chính chiếc máy tính của anh ta.
Chiếc dây chuyền anh tặng tôi, hóa ra được mua thành hai cái.
Một cái cho tôi, cái còn lại… cho cấp dưới của anh.
Suốt nửa năm qua, họ nhắn nhau chúc ngủ ngon, chào buổi sáng mỗi ngày.
Cô ta từng mang đồ ăn sáng cho anh, mời anh uống trà sữa.
Anh thì từng chắn rượu giúp cô ta, tặng cô ta bó sao băng mà cô ta thích.
Năm năm yêu nhau, lòng tin tôi dành cho anh, đến giờ nhìn lại, thật nực cười.
Khi Kịch Bản Trở Thành Sự Thật
Khi Kịch Bản Trở Thành Sự Thật
Tôi – người mãi mãi đứng nhì khối, vừa mới liên kết với Hệ Thống Trao Đổi.
Trước mắt tôi lướt qua hàng loạt bình luận như nổi bật giữa màn đêm:
【Xong rồi xong rồi, nữ phụ độc ác chắc chắn đang ghen tị với nữ chính bảo bối vì luôn đứng nhất, kiểu gì cũng sẽ dùng hệ thống để đổi điểm thi đại học của cô ấy cho xem!】
【May mà nữ chính nghe được hết đoạn đối thoại giữa hệ thống và nữ phụ, nên từ đó mặc kệ hết, tận hưởng tuổi trẻ, đến ngày thi đại học còn ngủ từ đầu đến cuối luôn cơ mà!】
【Nữ phụ có âm mưu gì cũng vô ích! Cuối cùng cũng chỉ đổi được… 0 điểm thôi! Nữ chính sau đó sẽ quyên góp hẳn một tòa nhà cho Harvard luôn ấy! Đỉnh chưa!】
Nữ phụ độc ác?
Là tôi sao?
Nhưng… ai bảo tôi muốn đổi điểm thi đại học của nữ chính?
Thứ tôi muốn đổi… là một thứ còn quý giá hơn nhiều.
Em Không Phải Là Người Thứ Tha
Em Không Phải Là Người Thứ Tha
Khi đi bệnh viện khám thai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai.
Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Chủ tịch Chung, là bé gái, hơn nữa rất khỏe mạnh.”
Tâm tôi hơi ổn định lại.
Nhưng ngay sau đó, một câu của Chung Tự Châu khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.
“Cho nó an lạc đi, tôi không cần đứa trẻ này.”
Giọng bác sĩ mang chút bất đắc dĩ:
“Cô Giang mới là vợ chính thức của ngài, còn cô Lâm đang nổi tiếng, cô ấy sẽ không vì ngài mà rút khỏi giới giải trí. Ngài không thể tự tay kết thúc sinh mạng cốt nhục ruột thịt chỉ vì một tia hy vọng mong manh.”
“Anh biết gì chứ? Chi Noãn kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm mẹ kế. Đứa trẻ còn sống, tôi sẽ không còn cơ hội.”
“Vậy ngài định ly hôn sao?”
“Đừng hỏi nữa, mau an lạc đi.”
Tôi giãy giụa tuyệt vọng, nhưng không sao mở mắt ra được.
Chốc lát sau, tiếng khóc của em bé đột ngột ngưng lại.
Trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Lần này, tôi không còn lý do gì để tha thứ cho anh ta nữa.
Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh
Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh
Khi tờ quyết định sa thải được đưa vào tay tôi, có lẽ sợ tôi làm ầm lên, Ninh Dật Dương còn đặc biệt mở một cuộc họp toàn bộ phòng ban.
Vừa bước vào cửa phòng họp, một xấp tài liệu đã bị ném mạnh vào mặt tôi.
“Tống Mạn, đây là dự án cô phụ trách à? Lỗ mất hai triệu tệ! Cô biết điều đó có ý nghĩa gì không?”
“Người ta là Nguyệt Nguyệt vất vả suốt bao lâu mang về cho công ty lợi nhuận hai chục triệu, còn cô, chỉ một sai sót đã làm mất đi mười phần trăm!”
Ninh Dật Dương chỉ vào tôi, lớn tiếng mắng.
Cả phòng họp xôn xao.
Tôi quay đầu, chậm chạp nhìn thấy Lâm Nguyệt Nguyệt đang lúng túng tránh ánh mắt của tôi và tất cả đã rõ.
Lại là như thế.
Dự án Lâm Nguyệt Nguyệt làm hỏng, Ninh Dật Dương sợ cô ta bị truy trách nhiệm nên đổ hết lỗi lên đầu tôi.
….
Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính!
Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính!
Tôi và Thẩm Úc Niên yêu nhau năm năm, còn Lâm Tự thì theo đuổi anh suốt năm năm.
Hôm anh cầu hôn tôi, Lâm Tự vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí dọa 44, nhưng anh không hề đoái hoài.
Anh cùng tôi đi thử váy cưới, cẩn thận chọn địa điểm tổ chức hôn lễ.
Đến ngày cưới, một cuộc điện thoại từ bệnh viện khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Lâm Tự cắt cổ tay 44, đang được cấp cứu. Anh như phát điên, vứt bỏ tôi ngay tại lễ đường, lao thẳng đến bệnh viện.
Ngày Lâm Tự tỉnh lại, anh mất khống chế ôm chặt lấy cô ta, thổ lộ tình cảm, cùng cô ta dây dưa sống ch.t.
Tôi chỉ biết tự cười giễu, rồi nói với hệ thống:
“Gọi người xuyên thư đến đi.”
Lúc Thẩm Úc Niên biết được tin tức về tôi, tôi đã không còn trong thân xác nữa.
Tôi phiêu lơ giữa không trung, nhìn người xuyên thư mắng anh ta là đồ thần kinh, bảo cút đi càng xa càng tốt.
Anh ta sửng sốt, bối rối nói: “Hạ Quân, em không cần anh nữa sao?”
Tôi khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Thẩm Úc Niên, lẽ ra tôi nên buông tay anh từ lâu rồi.”
Thanh Ly
Thanh Ly
Ngày phụ thân mở tiệc khoản đãi khách quý.
Ngay giữa tiền sảnh, mã nô trong phủ lại ném y phục nhỏ của ta ra trước mặt bao người.
Chúng nhân nhất thời chấn kinh.
Khi tràng cảnh lắng xuống, kẻ đối đầu trong triều liền nhân cơ hội mỉa mai châm chọc.
Tình lang của ta cũng thản nhiên tuyên bố từ nay không còn liên quan gì đến ta nữa.
Vì muốn giữ thể diện cho phủ, tộc nhân định ép ta gả cho mã nô.
Ta khẩn cầu phụ thân trả lại sự trong sạch cho ta, thế nhưng người từng nâng niu ta như châu như ngọc lại chỉ lạnh mặt:
“Muội muội con còn chưa gả đi, con cũng nên vì thanh danh của các nàng mà suy nghĩ. Gả cho mã nô đã là thượng sách. Nếu con không chịu, thì chỉ còn con đường tự k ế t l i ễ u bằng một dải lụa trắng.”
Tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc ấy, vị Ngự sử đại phu mới nhậm chức đích thân mang sính lễ đến phủ nhà họ Cố.
Sau khi thành thân, nửa đời ta cẩn cẩn dực dực, chỉ để hồi báo ân tình cứu vớt năm xưa.
Tuy phải gánh chịu tai tiếng cả đời, nhưng ta tự an ủi bản thân rằng, con cái hiểu chuyện hiếu thuận, phu quân cũng hòa thuận kính nhường, còn có gì phải bất mãn.
Cho đến khi Thời Cảnh lâm chung.
Hắn nắm chặt tay ta, ánh mắt mang theo áy náy, hé ra bí mật chôn giấu bấy lâu.
Lúc ấy ta mới biết, thì ra cả một đời ta… chỉ là một trò cười.
Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại
Người Đến Sau Lại Là Người Ở Lại
Ngày tôi bắt gặp Chu Cảnh Hành ngoại tình, cũng là lần mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và anh ta trong suốt 7 năm yêu nhau.
Anh ta tuyên bố dừng chiếu bộ phim của tôi, tưởng tôi sẽ mềm mỏng nhún nhường.
Nhưng tôi lại thẳng thắn tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi tiệc tối hôm đó.
Không muốn kết hôn với tôi à?
Dĩ nhiên là được.
Dù sao, tôi xưa nay làm việc chưa bao giờ để lại đường lui.
Bánh Dâu Tây Và Tự Do
Bánh Dâu Tây Và Tự Do
Bố mẹ thiên vị chị gái suốt cả đời.
Sau khi mở mắt lần nữa, tôi không muốn tranh giành gì nữa cả.
Chị muốn suất tuyển thẳng? Cho chị.
Chị muốn đề tài nghiên cứu của tôi? Cũng cho chị.
Chị muốn bạn trai tôi? Tất cả đều cho chị.
Ở kiếp này, tôi chỉ muốn sống yên ổn, sống thật tốt vì chính mình. Đã là con người, tôi chẳng có gì phải áy náy.
NGỦ CÙNG SÓI
Tôi xuyên không và trở thành nữ phụ độc ác trong một hệ thống. Nhiệm vụ của tôi là phải chọc tức chàng người sói một cách thậm tệ.
Nam chính dường như đã hiểu ý.
Tôi vung tay, định cho anh ta một cái tát. Nào ngờ lại ước lượng sai chiều cao, cái tát cứ thế in thẳng lên vòm ngực rắn chắc của anh ta.
Hệ thống ngây thơ reo lên: "Ký chủ tuyệt vời!"
Hai tai nam chính tức đến đỏ bừng.
Sau đó, dưới sự chỉ đạo của hệ thống, tôi trói nam chính vào ghế rồi đẩy ngã, dùng chân trần giẫm lên chiếc đuôi của anh ta.
Tôi ngập ngừng hỏi: "Cậu chắc đây là cách làm anh ta tức giận không?"
Hệ thống quả quyết: "Tất nhiên rồi! Cậu xem, anh ta tức đến đỏ mặt rồi kìa, hơi thở cũng dồn dập hơn. Rõ ràng là tức không nhẹ đâu."
Tôi gật đầu, dùng sức giẫm mạnh hơn.
Nào ngờ, sức lực của con người so với người sói chẳng đáng là bao. Người đàn ông dưới chân đột nhiên rên lên một tiếng.
Bị tôi giẫm đến... thoải mái rồi.