Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Em Không Còn Là Vợ Anh
Em Không Còn Là Vợ Anh
Năm thứ 4 sau khi kết hôn, dưới sự cổ vũ của đám bạn, Cố Đình Chu đã bí mật bao nuôi một nữ họa sĩ xinh đẹp.
Hôm đó, tôi vô tình nghe thấy anh ta tranh cãi với đám bạn.
“Việc Hứa Chỉ làm ầm ĩ đến tai Hạ Ý Đồng rồi đấy, lúc đầu là do các người đẩy cô ta cho tôi, bây giờ cũng nên tự mình giải quyết đi.”
Có người hỏi lại:
“Nếu phải chọn một trong hai, Cố thiếu muốn bọn tôi giúp giải quyết ai?”
Cố Đình Chu ngập ngừng hai giây, rồi nói:
“Hứa Chỉ… rất đặc biệt.”
—
Hồi Sinh Sau Lưng Tội Ác
Ngày trúng số, bố tôi gọi điện bảo chị dâu có bầu rồi.
Tôi lập tức nghỉ việc, còn mừng cho chị dâu một phong bao to, chuẩn bị về quê nghỉ ngơi luôn.
Trên bàn ăn, tôi cố tình đùa: tôi thất nghiệp rồi.
Không ngờ chị dâu lập tức đổi sắc mặt,
“Diệu Diệu, em định ăn bám đấy à? Chị mới có bầu, bác sĩ bảo cần nghỉ ngơi tuyệt đối, hay là em dọn ra ngoài ở đi?”
Thấy tôi im lặng, chị dâu lại thở dài,
“Nếu em cứ khăng khăng muốn ở lại, vậy thì đóng tiền thuê nhà và sinh hoạt phí đúng hạn đi. Nhà đông người, chi tiêu lớn, chẳng lẽ mọi thứ cứ để anh em gánh còn em thì làm ký sinh trùng à?”
Tôi bật cười, chắc chị dâu không biết căn biệt thự cũ chúng tôi đang ở hiện tại là đứng tên tôi.
Đến cả sính lễ của chị cũng là tiền tôi bỏ ra.
Vậy rốt cuộc ai mới là ký sinh trùng?
Đều Là Người Một Nhà
Đều Là Người Một Nhà
Sau khi về sống chung ở tuổi xế chiều, chúng tôi từng hứa sẽ cùng nhau đi du lịch.
Thế nhưng ngay trước lúc xuất phát, cháu trai cháu gái của ông lại được đưa tới nhờ trông giúp.
Con trai ông cười ngượng với tôi:
“Ba tôi đồng ý rồi mà.”
Ông nhẹ nhàng trấn an:
“Đều là người trong nhà cả, giúp được thì giúp. Du lịch có thể để sau.”
Tôi nhíu mày, xoay người bước ra khỏi nhà, đi đăng ký tour với hội bạn già.
Chuyện vừa tốn tiền vừa tốn sức như giúp việc, ai thích thì làm. Tôi xin miễn.
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bình Yên
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bình Yên
Ta ch .t rồi, ch .t trong một đêm tuyết phủ trắng trời.
Mái ngói vỡ nát của lãnh cung chẳng ngăn nổi gió lạnh c/ắt da, ta co mình trong chiếc chăn bông ẩm mốc, nghe tiếng nhạc lễ văng vẳng truyền đến từ nơi xa.
Đêm nay là giao thừa, hoàng đế lại cùng bá quan văn võ mở tiệc linh đình, mà ta – kẻ từng là hoàng hậu cao quý, đến một bát cháo nóng cũng không cầu nổi.
“Nương nương… Nương nương…” Giọng Yến Thu yếu ớt, nàng đã phát sốt ba ngày rồi, nay chỉ còn thoi thóp.
Ta nắm lấy bàn tay khô gầy của nàng, nhớ lại quãng đường nàng theo ta từ Đông cung đến ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, rồi lại cùng ta r/ơi xuống vự/c sâu không đáy. Một đời trung thành, cuối cùng lại nhận lấy kết cục thê lương thế này.
“Nếu có kiếp sau…”
Ta lẩm bẩm, cổ họng khô rát như có lửa đốt, “Nếu có kiếp sau…”
…
Họa Thiên Tiên
Họa Thiên Tiên
Năm thứ 2 ở doanh qu/ân kỹ, ta mang thai.
Tất cả binh sĩ từng vào trướng của ta đều tranh nhau nhận là cha đứa bé.
Trần Thạch Đầu chỉ đến một đêm, vậy mà quỳ gối trước mặt ta, nghẹn ngào:
“Dương cô nương, ta sắp ra chiến trường làm tiên phong rồi. Cha mẹ chỉ còn lại mình ta, ta muốn để lại cho họ chút kỷ niệm.”
Về sau, ta đến quê nhà hắn, gặp được một đôi cha mẹ rất hiền lành, rất tốt bụng.
Căn Nhà Bị Đánh Cắp
Căn Nhà Bị Đánh Cắp
Một hotgirl vô danh nào đó khoe căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố trên mạng.
Phong cách trang trí màu kem cùng đồ nội thất gỗ nguyên bản, giống hệt nhà tôi.
Nhưng cách bày trí trong phòng lại hơi khác.
Cho đến khi tôi lướt tới bức tranh treo trên tường mà cô ta chụp.
Đó là bức tranh con mèo tôi đã nhờ người vẽ để tưởng niệm chú mèo của mình đã “về hành tinh mèo”.
Đây chính là nhà tôi.
Vậy cô ta là ai?
ĐÀO SÁT
Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:
“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:
“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”
Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.
Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.
Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.
Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.
Nàng ta vỗ tay cười lớn:
“Ngươi quả là một con chó ngoan.”
Phải, ta là chó ngoan.
Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.
...
Món quà đặc biệt
Ngày Valentine, Đường Lê gửi đến một đoạn ghi âm.
Mở ra, giọng nữ mềm mại mang theo chút trách móc vang lên:
“Giám đốc Giang, anh nói không yêu cô ta, vậy sao không ly hôn?”
Giọng Giang Khuynh nghe có vẻ đang say:
“Nước lọc em từng uống chưa? Không mùi không vị, nhưng thật sự không thể thiếu.”
Đường Lê bật cười khúc khích: “Ví dụ này lạ ghê.”
Giang Khuynh dịu dàng dỗ dành: “Chỉ là tờ giấy kết hôn thôi, ngoài cái đó ra, cái gì anh cũng cho em.”
Tiếng đàn ông gằn giọng pha lẫn tiếng thở dốc của phụ nữ vang lên.
Tôi thấy buồn nôn.
Sững người vài giây, tôi tháo chiếc nhẫn trên tay.
Giang Khuynh nói đúng, chỉ là một tờ giấy thôi.
Anh nói không thể cho người khác, nhưng giờ tôi không cần nữa.
Người Từng Yêu Tôi Nhất
Hồi nhỏ, Hạ Dận bắt tôi cả đời phải làm cái đuôi theo sau hắn.
Lớn lên, hắn có nữ thần trong lòng, liền cảnh cáo tôi.
“Lam Tiếu, cả đời này cô có thể đừng quấn lấy tôi được không?”
“Tránh xa tôi ra, nhìn thấy cô là thấy phiền.”
Ba tôi sợ chọc giận Hạ Dận, vội vàng đưa tôi ra nước ngoài.
Rất lâu sau, hắn đột nhiên hỏi tin tức của tôi.
Ba tôi thề thốt chắc nịch: “Cậu Hạ yên tâm, tôi đã hứa gả nó cho người khác rồi, tuyệt đối không cản trở cậu nữa.”
Vị thiếu gia nhà họ Hạ xưa nay luôn bình tĩnh kiềm chế lần đầu tiên mất khống chế ngay trước mặt bao người.
Chính Thê Không Dễ Chọc
Chính Thê Không Dễ Chọc
Trong ta/ng lễ của con trai.
Tiểu thiếp của Lục Minh ôm một bé trai hôn mê xông vào linh đường, quỳ rạp trước linh vị, cầu xin phu nhân cứu lấy hài tử của nàng.
Phu nhân giả vờ nổi giận:
“Đây là chốn ngươi có thể tùy tiện đặt chân vào sao? Cút đi!”
Nhưng ả không cam lòng, bò đến trước mặt ta:
“Phu nhân, xin người thương xót…”
Ta đỡ ả dậy, mỉm cười ôn hòa, sắp xếp cho mẹ con họ ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta khoan hậu độ lượng, ngay cả bà mẫu cũng ánh lên vẻ hài lòng.
Chỉ là… ta ghé sát tai nữ nhi khẽ dặn:
“Linh Nhi, nhìn cho rõ, đối phó với tiểu thiếp thế nào, hôm nay nương chỉ dạy con một lần.”