Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật

Căn Nhà Bị Đánh Cắp
Căn Nhà Bị Đánh Cắp
Một hotgirl vô danh nào đó khoe căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố trên mạng.
Phong cách trang trí màu kem cùng đồ nội thất gỗ nguyên bản, giống hệt nhà tôi.
Nhưng cách bày trí trong phòng lại hơi khác.
Cho đến khi tôi lướt tới bức tranh treo trên tường mà cô ta chụp.
Đó là bức tranh con mèo tôi đã nhờ người vẽ để tưởng niệm chú mèo của mình đã “về hành tinh mèo”.
Đây chính là nhà tôi.
Vậy cô ta là ai?

ĐÀO SÁT
Tiểu thư dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta cách làm người, cách đối nhân xử thế.
Khi gã thanh mai trúc mã từng ruồng bỏ ta lại quay về tìm ta, tiểu thư nói:
“Tiểu Đào Nhi, nếu ngươi bỏ đi, những bộ y phục ta không mặc, mấy cái bánh ngọt ta không ăn, ngân lượng ta không xài tới… chẳng phải sẽ rơi vào tay kẻ khác sao?”
Ta ôm lấy chân tiểu thư, trịnh trọng thề rằng:
“Tiểu Đào Nhi thề chết cũng sẽ theo tiểu thư!”
Thế nhưng, một vị tiểu thư tốt đến vậy… lại đem lòng yêu phải một kẻ phụ bạc.
Đến ngày thứ ba sau khi tiểu thư qua đời, hắn đã rước Liễu di nương vào phủ.
Lúc ấy, ta chợt nhận ra — có lẽ cái chết của tiểu thư, căn bản không phải chuyện ngoài ý muốn.
Vậy nên, khi Liễu di nương bước ra lập quy củ, người đầu tiên quỳ xuống tỏ lòng trung thành, chính là ta.
Nàng ta vỗ tay cười lớn:
“Ngươi quả là một con chó ngoan.”
Phải, ta là chó ngoan.
Chó ngoan nên biết bảo vệ chủ tử, cũng biết cắn chết người đã hại chủ tử của ta.
...

Món quà đặc biệt
Ngày Valentine, Đường Lê gửi đến một đoạn ghi âm.
Mở ra, giọng nữ mềm mại mang theo chút trách móc vang lên:
“Giám đốc Giang, anh nói không yêu cô ta, vậy sao không ly hôn?”
Giọng Giang Khuynh nghe có vẻ đang say:
“Nước lọc em từng uống chưa? Không mùi không vị, nhưng thật sự không thể thiếu.”
Đường Lê bật cười khúc khích: “Ví dụ này lạ ghê.”
Giang Khuynh dịu dàng dỗ dành: “Chỉ là tờ giấy kết hôn thôi, ngoài cái đó ra, cái gì anh cũng cho em.”
Tiếng đàn ông gằn giọng pha lẫn tiếng thở dốc của phụ nữ vang lên.
Tôi thấy buồn nôn.
Sững người vài giây, tôi tháo chiếc nhẫn trên tay.
Giang Khuynh nói đúng, chỉ là một tờ giấy thôi.
Anh nói không thể cho người khác, nhưng giờ tôi không cần nữa.

Người Từng Yêu Tôi Nhất
Hồi nhỏ, Hạ Dận bắt tôi cả đời phải làm cái đuôi theo sau hắn.
Lớn lên, hắn có nữ thần trong lòng, liền cảnh cáo tôi.
“Lam Tiếu, cả đời này cô có thể đừng quấn lấy tôi được không?”
“Tránh xa tôi ra, nhìn thấy cô là thấy phiền.”
Ba tôi sợ chọc giận Hạ Dận, vội vàng đưa tôi ra nước ngoài.
Rất lâu sau, hắn đột nhiên hỏi tin tức của tôi.
Ba tôi thề thốt chắc nịch: “Cậu Hạ yên tâm, tôi đã hứa gả nó cho người khác rồi, tuyệt đối không cản trở cậu nữa.”
Vị thiếu gia nhà họ Hạ xưa nay luôn bình tĩnh kiềm chế lần đầu tiên mất khống chế ngay trước mặt bao người.

Chính Thê Không Dễ Chọc
Chính Thê Không Dễ Chọc
Trong ta/ng lễ của con trai.
Tiểu thiếp của Lục Minh ôm một bé trai hôn mê xông vào linh đường, quỳ rạp trước linh vị, cầu xin phu nhân cứu lấy hài tử của nàng.
Phu nhân giả vờ nổi giận:
“Đây là chốn ngươi có thể tùy tiện đặt chân vào sao? Cút đi!”
Nhưng ả không cam lòng, bò đến trước mặt ta:
“Phu nhân, xin người thương xót…”
Ta đỡ ả dậy, mỉm cười ôn hòa, sắp xếp cho mẹ con họ ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta khoan hậu độ lượng, ngay cả bà mẫu cũng ánh lên vẻ hài lòng.
Chỉ là… ta ghé sát tai nữ nhi khẽ dặn:
“Linh Nhi, nhìn cho rõ, đối phó với tiểu thiếp thế nào, hôm nay nương chỉ dạy con một lần.”

BẢY NĂM CỦA Y LA
Thành thân với Vệ Tuân đã bảy năm, ta phát hiện hắn nuôi ngoại thất ở bên ngoài.
Lúc tình ý mặn nồng, hắn dịu dàng nói với ả nữ nhân kia:
“Bỏ mẹ giữ con, người rời khỏi là Thẩm Y La – đương gia chủ mẫu, người được giữ lại là cốt nhục của chúng ta. Đợi mọi sự ổn thỏa, ta cùng Ký nhi sẽ đến đón nàng về phủ.”
Mà nữ nhân ấy — lại chính là kẻ thù khiến ta hận đến tận xương tủy, còn Ký nhi, lại là nghĩa tử do chính tay ta nuôi nấng, dạy suốt dỗ bao năm.
Vệ Tuân quên rồi ư? Chức Đại tướng quân vinh hiển hôm nay của hắn có được là nhờ ai dốc mưu tính kế?
Hắn dám nhục mạ ta như thế, ta ắt có trăm phương nghìn kế khiến hắn vạn kiếp bất phục.
...

Để anh dạy em
Một anh cảnh sát hình sự dọn đến thuê phòng đối diện, mặt mũi cực điển trai, dáng người thì khỏi phải nói—đẹp khỏi bàn.
Tôi như biến thái mà lén lút theo dõi mọi thứ về hắn, còn cố tình không mặc nội y, cứ lượn lờ trước cửa nhà hắn.
Cho đến một tối nọ, lúc về nhà, tôi cứ có cảm giác như có ai đó đang bám theo mình.
Trên ban công cũng bị mất một cái nội y.
Nửa đêm, bỗng vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, tôi nhìn qua mắt mèo thì thấy một gã đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đen, dáng vẻ lén lút đứng ngoài cửa.
Tôi không dám mở cửa, thì lại nghe thấy tiếng ổ khóa bị cạy.
Tay tôi nắm chặt cây baton, chuẩn bị sẵn sàng nếu hắn xông vào là đánh ngay.
Kết quả là khi khóa vừa bật ra, cây baton đã bị một đôi tay giữ lấy.
Ngẩng lên nhìn thì hóa ra là anh cảnh sát đối diện, hắn nhìn chằm chằm vào ngực tôi, “Tôi đã nhắc cô bao nhiêu lần rồi, ở nhà một mình thì nhớ mặc nội y vào.”

Khúc Tam Tấu Lệch Quỹ Đạo
Khúc Tam Tấu Lệch Quỹ Đạo
Khi Trần Thâm cuối cùng cũng quyết định chia tay tình nhân để quay về với gia đình, tôi lại đề nghị l/y h ôn.
Anh không phản ứng như tôi tưởng, không hợp tác, mà ngược lại còn lộ rõ vẻ hoang mang lúng túng.
Tôi thật sự không hiểu nổi đàn ông.

Ngoại tình thì chết đi
Lúc chụp ảnh trong tuyết, bạn trai tôi bất ngờ quật tôi một cú qua vai chỉ để chọc cười bạch nguyệt quang.
“Đùa chút thôi, nhìn em ngốc chưa kìa haha!”
Hôm đó, bạch nguyệt quang của hắn cười rạng rỡ nhất, còn tôi thì gãy tay phải, từ đó không thể cầm dao mổ nữa.

Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Chạy Trốn Trước Khi Bị Tuẫn Táng
Xuyên không cùng chị em thân thiết đến thời cổ đại.
Nàng gả cho nhị công tử phủ Hầu, ta thì gả cho đại ca của chàng
Tưởng đâu được cầm kịch bản sủng văn ngọt ngào,Ngày ngày ân ái mặn nồng, sống cuộc đời không biết xấu hổ là gì.
Cho đến khi hai huynh đệ mang một mỹ nhân về nhà,Tối đó liền tống ta với nàng vào từ đường quỳ gối chịu phạt.
Chà chà! Cảm giác cẩu huyết ngược luyến đầy mình!
Bạn thân ta vừa gặm móng heo vừa khóc hu hu:
“Hu hu hu người ta còn chưa ngủ đủ với chàng mà…”
Ta thì ôm đống trang sức cười khúc khích:
“Ra ngoài rồi, ta thuê cho ngươi mười tên tiểu quan đẹp trai phục vụ tận răng!”
Bạn thân ngồi trên bồ đoàn, vừa gặm móng heo vừa chấm nước mắt:
“Triều Triều à, ngươi nói xem… đời này ta còn gặp được ai đẹp trai hơn Cố Hoài Dã không?”