Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật

PHONG HÒA
Kẻ mã phu năm xưa từng bị ta khinh nhục ruồng bỏ, nay đã trở thành đại tướng quân.
Còn ta vốn xuất thân là thiên kim phủ Thượng thư, lại sa cơ lỡ vận, rơi vào chốn phong trần, trở thành tân kỹ của Giáo Phường Ty.
Ngày ta treo biển tiếp khách, Hạ Tầm tay ôm một nữ nhân thong dong dạo qua dưới lầu của Giáo Phường Ty.
Cô nương kia chỉ nhẹ than một tiếng:
“Thật đáng thương thay!”
Thế là Hạ Tầm chẳng tiếc quân công đổi lấy ngân lượng chuộc ta về phủ, giáng ta làm một nha hoàn hạ đẳng.
Mọi người trong phủ đều biết, Hạ Tầm hận ta đến tận xương tủy.
Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, đám hạ nhân khác trong phủ thi nhau nghĩ kế chèn ép, hành hạ ta.
Quản gia trong phủ không nhịn nổi nữa, cất lời răn đe:
“Mỗi lần ban xuống y phục mới, chưa đến hai ngày đã rách nát không mặc nổi, các ngươi liệu mà dừng tay lại đi!”
Nhưng ông ta không biết…
Những bộ xiêm y kia, đều là do Hạ Tầm xé nát.
Hắn vừa nghiến răng mắng ta tiện nhân, lại vừa điên cuồng hôn lấy hôn để.
Thì ra, kẻ đứng nơi cao vời vợi như Hạ Tướng quân, cũng chẳng khác gì gã mã phu năm xưa.
Đều là hạng thấp hèn, không hơn không kém.
Thế nhưng, phải làm sao bây giờ?
Chẳng bao lâu nữa, ta lại sắp bỏ rơi hắn… lần thứ hai.
...

Chị Đây Không Nuôi Họ Hàng Chồng
Chị Đây Không Nuôi Họ Hàng Chồng
Con gái sắp vào đại học, tôi dự định cho con 3.000 tệ tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Mẹ chồng biết chuyện liền nói ngay:
“Làm người thì phải công bằng, con gái cô được 3.000, thì cháu trai cũng phải được 3.000.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại bà ta:
“Nó có cha có mẹ đàng hoàng, sao tôi phải cho nó tiền sinh hoạt?”
Bà ta ưỡn ngực, nói như lẽ đương nhiên:
“Nó đúng là có cha có mẹ, nhưng cha mẹ nó không giàu bằng cô. Cô chú là người có tiền, đương nhiên phải lo cho mọi chi tiêu của nó.”
Đúng là điên thật rồi! Tôi quay sang nhìn chồng, không ngờ anh ta lại gật đầu đồng ý:
“Hay thế này đi, chúng ta chia đôi. Em lo cho con gái, anh lo cho thằng cháu, vậy mới công bằng.”

Đoạn Tuyệt Cũng Là Một Loại Báo Hiếu
Đoạn Tuyệt Cũng Là Một Loại Báo Hiếu
Tôi ra nước ngoài một năm, lúc trở về nhà thì sững sờ: khu vườn cây xanh của biệt thự đã biến thành… ruộng rau.
Người cha vốn quen sống an nhàn của tôi lúc này đang đội chiếc mũ rơm, cúi người trên mảnh đất, mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng gắt, “hừ hừ” làm cỏ.
“Ba!”
Tôi lao tới, giật lấy cái cuốc trong tay ông, đau lòng kêu lên: “Nắng gắt thế này, sức khỏe ba sao chịu nổi chứ!”
Gương mặt ba tôi đỏ bừng vì nắng, ánh mắt thoáng tránh né nhưng vẫn cứng miệng nói: “Có gì đâu, hồi trẻ ba chuyện gì cũng từng làm rồi!”
Đúng lúc đó, từ phòng khách bước ra một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ta sải bước nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã.
Tôi nhìn kỹ, hít sâu một hơi lạnh, đột nhiên nhớ ra chẳng phải đây chính là Cao Mẫn, người giúp việc mà tôi thuê từ công ty dịch vụ gia đình sao?
Vì tôi thường xuyên ở nước ngoài, để hiếu thuận với ba mẹ, tôi đặc biệt trả lương cao thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc họ.
Thấy cảnh này, mặt tôi lập tức sa sầm xuống.
Cao Mẫn thấy vẻ mặt không vui của tôi, thoáng lộ ra chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó đã tươi cười rạng rỡ nói:
“Chị là cô chủ Xu phải không? Đừng hiểu lầm, ông cụ đang rèn luyện thân thể thôi ạ. Cách sống gần gũi thiên nhiên như thế này rất tốt cho sức khỏe người già, giúp trường thọ đó ạ!”
Cô tưởng tôi là kẻ ngốc à?
Không thèm nghe cô ta nói bậy, tôi kéo ba vào nhà.
Cao Mẫn vẫn đi theo sát phía sau, không hề lộ vẻ chột dạ, ngược lại còn vô cùng tự tin.

Em Gái Anh Trai
Em Gái Anh Trai
Hôm quyết định hiến xác, tôi lấy hết can đảm gọi cho anh trai đã bảy năm không liên lạc.
Bên kia im lặng rất lâu, tôi nói thẳng mục đích.
“Chỉ ký một cái tên thôi, rất nhanh.”
Tôi cố làm giọng nghe nhẹ nhàng.
Anh nổi giận quát: “Em điên rồi à!”
Rồi cúp máy.
Bất đắc dĩ, tôi đành lên đường đến thành phố nơi anh đang sống.
Lúc đến nơi thì đúng thời điểm anh bận nhất.
Anh liếc qua tập hồ sơ, ký tên không do dự, suốt quá trình không nhìn tôi lấy một cái.
“Thêm một điều,” anh lạnh lùng nói, “đến khi thực sự nghe tin em chết, thì đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Tôi im lặng gật đầu: “Ừ.”

DUNG HOA CỔ: KẾT DAO
Ta tên là Kết Dao, vốn là một cô nhi không cha không mẹ.
Thứ ta có thể nương tựa trên đời này, chỉ là một cây cổ cầm và ba con cổ trùng.
Cây cổ cầm ấy là phụ thân để lại cho ta.
Còn ba con cổ trùng ấy là mẫu thân để lại cho ta.
Ta phải dựa vào chúng… để báo thù cho phụ mẫu ta.
...

MỘNG KIM AN: THẨM THANH MẶC
Tỷ tỷ của ta nhập cung, nay đã làm đến ngôi vị nương nương.
Vì muốn bù đắp cho vị thanh mai trúc mã năm xưa, tỷ ấy ban hôn cho ta và hắn.
Nhưng… ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.
Tuy người ấy chỉ là một thương nhân thấp kém, nhưng lại luôn lặn lội khắp trời Nam biển Bắc, tìm những món đồ nho nhỏ thú vị để dỗ ta vui.
Chàng là người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.
...

Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta
Nghe đồn, mệnh ta vướng chữ ngược, là nữ chính truyện ngược.
Ấy thế mà lại bị nuôi thành một kẻ "gai góc".
Mười năm ta như một, rèn luyện thân thể, tu tập công pháp.
Chỉ chờ truyện ngược mở màn.
Cuối cùng, nam chính lệnh cho ta vào đầm rồng hang hổ lấy thuốc, cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Phụ mẫu ruột đòi ta mổ đan điền, lấy linh căn tặng cho thiên kim giả.
Đám sư huynh sư đệ óc tàn nhìn đâu đâu, hùng hùng hổ hổ trách ta bắt nạt tiểu sư muội của chúng.
Ta giận đến dựng mày, mắt hổ trợn trừng, chân đá nam chính, tay xé đồng môn, nắm đấm to như cái nồi đất nện xuống tới tấp.
「Tổ cha cái truyện ngược, cũng dám xả hơi lên đầu bà!」
「Thôi vậy, ngược người khác cũng là ngược! Đã thế thì bà đây chống mắt lên xem, lũ ranh con các ngươi, bao giờ mới gọi ta một tiếng "Nương"!」

Tiền Ít, Tình Tan
Tiền Ít, Tình Tan
Sau khi trở thành bà nội trợ, chồng tôi mỗi tháng chỉ đưa cho tôi 500 tệ tiền sinh hoạt.
Thế mà còn bắt tôi dùng số tiền ấy để đi chợ, nấu cơm, đóng tiền điện nước, lo toàn bộ chi tiêu trong nhà.
Thậm chí còn mặt dày tuyên bố: “500 còn là cho nhiều đấy!”
Đàn ông trong nhà không chịu đưa tiền, thì tự nhiên sẽ có đàn ông bên ngoài đưa tiền thôi.
Khi ví tôi bắt đầu đầy lên, tôi cũng bắt đầu trang điểm, mua mỹ phẩm xịn hơn, đăng ký các khóa học đắt tiền hơn.
Đối mặt với nghi ngờ của chồng, tôi thản nhiên đáp:
“Thì là dùng 500 anh cho em để mua đó.”
Nhưng anh ta lại nổi cáu:
“500 còn không đủ mua đồ ăn, cô lấy đâu ra tiền mua mấy thứ đắt đỏ thế này?!”
Buồn cười thật, hóa ra trong lòng anh ta cũng biết rõ, 500 tệ căn bản là không đủ tiêu mà!

MƯU TÍNH CỦA CHỦ MẪU
Thành hôn chưa tròn một năm, phu quân ta liền đưa Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói muốn nạp nàng làm thiếp.
Đương nhiên là ta không chấp thuận.
Lâm Mạn Nhu cậy được sủng ái, liền kiêu ngạo ngang ngược, cùng ta đối đầu gay gắt.
Toàn bộ hầu phủ bởi thế mà u ám hỗn loạn, gà chó không yên.
Đến cuối cùng, ta mất đi cốt nhục trong bụng, cũng mất luôn khả năng làm mẹ.
Còn Lâm Mạn Nhu… thì mất mạng.
Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên thối nát vô cùng.
Cả Thịnh Kinh đều đồn rằng: chủ mẫu của An Nam hầu phủ ngu dại hay ghen, độc ác như rắn rết.
Phụ mẫu ta vì muốn bảo toàn danh tiếng cho phủ Quốc Công, đành chủ động mở miệng, cho phép phu quân ta nạp thêm một người khác làm vợ, lại còn để nàng ta đường hoàng trở thành bình thê.
Người hắn lấy không ai khác, chính là biểu muội của hắn.
Về sau ta mới biết, người hắn chân thành yêu thương, xưa nay đều là vị biểu muội ấy.
Ta và Lâm Mạn Nhu, bất quá cũng chỉ là bàn đạp cho họ mà thôi.
Ta bị nhốt trong biệt trang, sống cô quạnh suốt ba mươi năm.
Sau đó — ta trọng sinh
...

Ánh Trăng Riêng Của Em
Vào ngày tôi nhận được kết quả phỏng vấn, vô tình lướt thấy một bài viết:
[Rốt cuộc sức s//át thư//ơng của “ánh trăng sáng” lớn đến mức nào?]
Bình luận hot nhất vừa mới được đăng.
[Nói chuyện của tôi nhé, cậu ấy từng thầm yêu tôi hồi cấp ba, mấy hôm trước đi xin việc lại tình cờ gặp nhau.]
[Dù tôi không bằng ai, cậu ấy vẫn khiến tôi trở thành người nổi bật giữa muôn người.]
Ảnh kèm theo là tấm ảnh tốt nghiệp năm 18 tuổi của họ.
Cô gái mặc váy trắng, bóng lưng thon gầy, trông ngoan ngoãn và dịu dàng.
Chàng trai nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, góc nghiêng khuôn mặt vừa sạch sẽ vừa… quen thuộc.
Điện thoại khẽ rung lên — là tin nhắn thông báo tôi bị từ chối phỏng vấn.
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra — cô ta chính là ánh trăng sáng của Tạ Thanh Việt, và thứ bị cô ta “gi.t ch.t”… chính là tiền đồ của tôi.
Thà làm cây đợi xuân, còn hơn quay đầu làm chim lạc bầy.
Tôi có thể cho phép mình yêu sai, đ//au kh//ổ vì tình.
Nhưng tiền đồ, tự do, cuộc sống của tôi — tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.