Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Làm Ơn Mắc Oán
Làm Ơn Mắc Oán
Trước kỳ thi đại học, tôi đã khoanh vùng trọng tâm cho cả lớp, không ngờ lại trúng đến 80%.
Kỳ thi kết thúc, tôi đỗ vào Thanh Hoa – Bắc Kinh, cả lớp cũng đều đậu vào các trường đại học mơ ước.
Ngày gia đình tôi tổ chức ăn mừng, một nhóm cảnh sát đột nhiên xông vào.
Thì ra lớp trưởng Hác Điềm Điềm là người đứng đầu tố cáo tôi.
Cô ta cùng các bạn trong lớp nói rằng tôi đã có đáp án từ trước, nên mới thành thủ khoa.
Tư cách nhập học của tôi bị hủy, mẹ tôi cũng vì tôi mà bị bắt vào tù.
Cư dân mạng chửi tôi không biết xấu hổ, nói gian lận kỳ thi đại học thì nên tự kết liễu để tạ tội.
Họ kéo tới nhà tôi, tạt sơn, ném trứng thối vào tôi, thậm chí có người còn đăng lệnh truy nã tôi trên chợ đen.
Trong vài năm trời, những lời chửi rủa không ngừng khiến tôi mắc chứng rối loạn tâm thần nghiêm trọng, có một đêm tôi đã nuốt cả lọ thuốc ngủ.
Không ngờ mở mắt ra, tôi lại quay về trước kỳ thi đại học.
Đối mặt với sự hò reo của cả lớp, tôi nhếch môi cười khẽ.
Đoán đề, tôi giỏi nhất!
Lần này xác suất trúng là 100%!
…
Cây Bút Ngày Thi Đại Học
Cây Bút Ngày Thi Đại Học
Ngay trước khi chuẩn bị vào phòng thi, tôi phát hiện cây bút của mình biến mất.
Đang định đi mua lại thì anh trai dúi vào tay tôi một cây bút: “Sớm biết em hay quên đồ, anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.”
Tôi cười nhận lấy cây bút, thì đột nhiên nhận được một tin nhắn.
“Tôi là cậu của mười năm sau, tuyệt đối đừng dùng cây bút mà anh trai đưa cho cậu, đó là một cây bút có thể đổi điểm.”
“Nó đã đổi điểm của cậu cho cô bạn thân Lan Lan.”
Tôi còn tưởng ai đó nhắn tin trêu đùa, ngẩng đầu lên thì thấy anh trai đang thì thầm cười cợt với Lan Lan, dáng vẻ rất thân thiết.
Ngay giây tiếp theo, tôi đưa luôn cây bút đó cho đứa học dốt nhất lớp.
Từng Là Người Anh Yêu Nhất
Từng Là Người Anh Yêu Nhất
Chồng tôi đã tự ý đưa mẹ con nữ đồng nghiệp vào sổ hộ khẩu nhà tôi mà tôi mới là chủ hộ.
Hôm đó, tôi đến làm hộ khẩu cho con trai mới đầy tháng.
Nữ đồng nghiệp kia mang sổ hộ khẩu và giấy tờ nhà đi đăng ký nhập học cho con gái, chiếm luôn suất học của con tôi.
Một đồng nghiệp trong trường phát hiện, chụp ảnh lại báo cho tôi.
Tôi lập tức gửi cho Lăng Hạc Kim:
“Chúc mừng nhé, bác sĩ Lăng! Bao giờ anh tái hôn vậy? Đón tình mới với con gái riêng về nhà mà không buồn nói với tôi một tiếng?”
Lăng Hạc Kim vội vàng gửi lại một đoạn ghi âm:
“Vợ ơi, suất học đó sau này con mình cũng chẳng dùng đến, bỏ không cũng lãng phí, cho Kỳ Kỳ học coi như tích đức. Anh còn một ca mổ nữa, để lát nói sau nhé.”
Tôi nhắn: “Cho anh mười phút, bảo cô ta trả sổ hộ khẩu lại đây!”
Tin nhắn hiển thị đã đọc, nhưng không trả lời.
Năm phút sau, tôi báo cảnh sát vì mất trộm tại nhà và khai báo làm lại sổ hộ khẩu.
Đã muốn làm bố rẻ tiền cho người khác, thì con tôi không cần mang họ Lăng cũng được.
Tôi Cứ Muốn Làm Nữ Chính
Tôi Cứ Muốn Làm Nữ Chính
Kiếp trước, tôi vô tình “nhặt được” suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại mà tiểu thư nhà giàu ở Bắc Kinh không cần.
Sau khi tốt nghiệp, tôi còn gả vào hào môn, từ một cô gái nông thôn vụt sáng thành vợ của người giàu nhất nước.
Năm hai mươi tám tuổi, tôi đã đi đúng hết tất cả các bước ngoặt định mệnh trong đời.
Thế nhưng, vừa mở mắt ra, tôi lại trở về năm mười tám tuổi.
Trước mắt bất ngờ xuất hiện từng hàng bình luận nổi lơ lửng:
【Nữ chính đúng là số hưởng, vớ bẫm được cuộc đời vốn dĩ thuộc về nữ phụ.】
【Kiếp trước tiểu thư nhà giàu cứ như bị bỏ bùa, không những nhường suất tuyển thẳng rồi theo một tên nhà nghèo học trường ba xu, mà còn tự tay đẩy nam chính – người từ nhỏ luôn cưng chiều cô ấy hết mực – vào tay người khác, đúng là đánh rơi lá bài tốt!】
【Để nhường đường cho nữ chính mà bị hạ chỉ số thông minh, đúng là bị kịch bản ép diễn! May mà trọng sinh rồi, lần này chắc chắn là màn phản công của nữ phụ!】
【Tôi muốn xem thử, không có những thứ của tiểu thư, thì đời này Giang Minh Nguyệt còn làm được nữ chính kiểu gì?!】
Giang Minh Nguyệt chính là tôi.
Thế nhưng—
Ai nói tôi không thể làm nữ chính?
Những người đến khi đánh mất rồi mới muốn giành lại, từ đầu đã là kẻ thua cuộc.
Cây Ngô Đồng
Cây Ngô Đồng
Trước ngày thi liên kết, có người đã ra tay với chai nước tôi uống.
Cô bạn thân thành công vượt qua tôi, giành lấy suất tuyển thẳng duy nhất.
Thanh mai trúc mã của tôi an ủi:
“Không sao đâu, vẫn còn kỳ thi đại học nữa mà.”
Thế nhưng đúng vào ngày thi đại học, tôi bị b ắ t c//ó/c.
Vì cứu tôi, cậu ấy cũng bỏ lỡ kỳ thi.
Để trả ơn, tôi đã gả cho cậu ấy.
Nhiều năm sau, cô bạn thân tốt nghiệp từ trường danh giá, diện mạo lộng lẫy, tới dự đám cưới của tôi.
Tôi lại vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa cậu ấy và cô ta.
“Nhờ có cậu đấy, Như Như mới hai lần đều lỡ kỳ thi, nếu không thì đời này tớ chẳng thể cưới được cô ấy.”
Tô Như bật cười đầy giễu cợt.
“Ai bảo nó là con của vợ trước ba tôi? Nếu không dẫm nó xuống bùn, thì mẹ tôi làm sao có thể đè đầu bà ta chứ?”
Tức giận tột cùng, tôi lái xe đ â//m cả hai thành t/à/n p/h/ế, bị tu/yên á/n t/ử h/ì/n/h.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về năm lớp 12.
MỘT QUẦY HOÀNH THÁNH, MỘT MỐI TÌNH DUYÊN
Ta mở một quán bán hoành thánh, nuôi lớn một tiểu thiếu gia sa cơ thất thế.
Thế nhưng, thiếu gia đâu thể mãi mãi lận đận.
Hắn là công tử nhà quyền quý, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sớm muộn cũng sẽ về lại nơi cao cao tại thượng, hóa thành tinh tú giữa trời.
Còn ta — đứa bé lớn lên nhờ cơm thừa canh cặn, nhìn thế nào cũng chỉ là bùn đất dưới chân.
...
Mẹ Chỉ Yêu Cô Ấy
Mẹ Chỉ Yêu Cô Ấy
Tôi trọng sinh trở về những năm 80, khi ấy nhà tôi chỉ có một suất thi đại học.
Mẹ tôi lại nói y hệt như kiếp trước:
“Cha mẹ con bé Linh Giao mất cả rồi, để nó đi học trước đi. Còn con, cứ thay ba vào nhà máy làm đi, đó cũng là công việc ổn định, cơm ăn áo mặc không lo mà.”
Kiếp trước tôi ngoan ngoãn mềm lòng, nghe lời mẹ. Ngày ngày đi làm ở nhà máy, vừa lo học phí sinh hoạt cho Linh Giao, vừa nuôi cả nhà.
Sau đó bệnh của ba tôi nặng hơn, trong nhà lại không có nổi một đồng tiền chạy chữa. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra mẹ đã đưa hết tiền cho Linh Giao mua nhà, cưới chồng ở thành phố.
Tóm lại cả nhà tôi chẳng qua chỉ là bệ đỡ cho Linh Giao mà thôi!
Tôi muốn đòi lại tiền, mẹ lại lén bỏ thuốc ngủ vào cơm tôi, khiến tôi ra đường bị xe t/ô/n/g ch .t.
Một lần nữa sống lại, suất thi đại học này, có ch .t tôi cũng không nhường!
Ta Không Làm Hậu
Ta Không Làm Hậu
Hoàng đế vừa ban thánh chỉ lập ta làm Thái tử phi, thì Thái tử phụng mệnh xuống Giang Nam cứu tế liền gặp nạn rơi sông mất tích.
Ba năm sau, Thái tử rốt cuộc được tìm thấy, nhưng đã mất trí nhớ.
Khi ấy, hắn đã thành thân sinh tử, đứa bé trong lòng vừa tròn đầy tháng.
Hắn nhìn ta với vẻ lạnh lùng, chậm rãi thốt lên:
“A Tú là ái thê duy nhất của ta, nàng còn vì ta sinh hạ long chủng. Nếu muốn ta quay về, thì ngôi vị chính thất phải thuộc về nàng.”
Lời còn chưa dứt, một nữ tử dung mạo đáng thương đã nhào vào lòng hắn.
“Điện hạ, thiếp mới là thê tử của chàng! Thiếp ôm con chờ đợi chàng suốt ba năm, vì sao chàng lại tàn nhẫn với mẫu tử thiếp như thế?!”
Nhìn một nam hai nữ hai hài tử, náo loạn thành một đoàn, trong lòng ta chỉ thầm cười khoái trá.
May thay, vị trí Thái tử phi của hắn, ta đã sớm nhường lại cho chân ái của hắn từ ba năm trước.
Dây Chuyền Tai Hại
Dây Chuyền Tai Hại
Một ngày trước kỳ thi đại học, trúc mã tặng tôi một mặt dây chuyền hình mèo cưng.
Tôi đang vui vẻ đeo lên cổ thì đột nhiên thấy mấy dòng bình luận hiện lên.
【Chậc chậc, nên tôi mới nói phụ nữ đúng là không có não mà, trong mặt dây chuyền giấu camera siêu nhỏ, ngày mai từng chữ cô ấy viết sẽ bị nhỏ nữ phụ chép vào bài thi của mình!】
【Đúng rồi đó, đây là truyện ngược luyến cẩu huyết không não mà, phòng thi còn chả có máy dò kim loại. Nữ chính sắp tiêu rồi, vì gian lận mà cả đời bị hủy hoại, sau đó vội vã lấy chồng, cuối cùng bị chồng đánh đến chết!】
【Nam chính cũng từ lúc đó mới bắt đầu hối hận, bừng tỉnh nhận ra người mình yêu là nữ chính, rồi bắt đầu báo thù nữ phụ với tên chồng vũ phu, chậc chậc, nam chính điên cuồng cuối cùng cũng bước lên con đường trả thù!】
【Có thể tua nhanh được không chứ, tôi chỉ thích xem đoạn nam chính phát điên thôi ấy! Nghiện thật!】
Bản Cáo Trạng Dài Hai Mươi Trang
Bản Cáo Trạng Dài Hai Mươi Trang
Kiếp trước, chồng tôi nh//ảy l//ầu, để lại một tập giấy dày 20 trang ghi toàn những lời chỉ trích tôi.
Tất cả mọi người đều tin rằng tôi là nguyên nhân khiến anh ta đi đến bước đường đó.
Mẹ chồng vì thế mà oán hận, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Con trai cũng lạnh lùng đoạn tuyệt, không còn nhận tôi là mẹ.
Cả đời tôi hy sinh và chịu đựng, cuối cùng chỉ đổi lại ánh mắt dửng dưng của thiên hạ cùng hai chữ: Đáng đời.
Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa…
Tôi đã quay về đúng ngày anh ta đề nghị ly hôn.