Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
Ảnh Đế, Tôi Là Nữ Giáo Quan Của Anh
Kiếp trước, tôi là một nữ binh đặc nhiệm xuất sắc, lập nhiều chiến công hiển hách và cuối cùng hy sinh trong một nhiệm vụ quan trọng. Lần nữa mở mắt, tôi đã trở thành một diễn viên nhỏ hạng ba, đang chuẩn bị tham gia một chương trình truyền hình thực tế về quân đội.
BỊ T H I Ê U CHẾT, TÔI VÀ CHỒNG CÙNG TRỌNG SINH.
Em chồng thường nói rằng tai cô ta không tốt, nghe không rõ lời người khác.
Tôi bảo điện thoại mới của mình không thấm nước, nhưng cô ta lại nghe thành laptop chống nước tốt.
Cô ta hắt nguyên một cốc nước vào bàn phím khiến laptop của tôi bốc cháy, bo mạch chủ bị hỏng.
Bao nhiêu công sức viết kế hoạch sản phẩm trong mấy tháng trời bỗng chốc đổ sông đổ biển, và tôi bị công ty sa thải.
Lần khác, tôi bảo mình mới mua mặt nạ, cô ta lại nghe thành mặt nạ chân, nhân lúc tôi không để ý mà lén lút dùng đắp chân.
Hậu quả là mặt tôi bị nhiễm khuẩn Pseudomonas aeruginosa, dung nhan trực tiếp bị h ủ y h o ạ i.
Tôi đi tìm cô ta để nói chuyện rõ ràng, nhưng mẹ chồng lại đổ lỗi ngược cho tôi, mắng tôi có đời tư hỗn loạn, không đứng đắn, còn muốn đổ oan cho em chồng.
Trong lúc xô xát, tôi bị họ đẩy xuống cầu thang và bị s ả y t h a i.
Chồng tôi trở về và muốn đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà.
Không ngờ, trước khi đi, em chồng đã mở v-a-n g-a-s ra.
Khi xuống dưới nhà, cô ta mới quay sang mẹ chồng và hét lên:
"Tiêu rồi mẹ ơi, chị dâu bảo con nhớ khóa v a n gas mà con quên mất rồi, mẹ gọi điện bảo chị ấy dậy khóa đi".
Mẹ chồng gọi điện nhắc nhở tôi, nhưng ngay khi điện thoại đổ chuông đã gây ra một vụ n ổ khí gas. Chồng tôi và tôi sống sờ sờ bị t h iêu chec.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về ngày em chồng định hắt nước vào máy tính của tôi.
Thiên Kim Trở Về: Ta Không Cần Hào Môn
Khi tỉnh lại, bọn họ nói tôi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Tần, người bị ôm nhầm từ khi mới sinh. Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn 10 năm. Gia đình vốn chờ tôi tự ti, ghen ghét, căm hận số phận bất công để rồi chìm vào vực sâu trong nỗi oán hận vô tận. Nhưng tôi nhìn thế giới hoàn toàn mới này, nơi không có chiến tranh, không có đói khát, cũng chẳng còn nỗi sợ trước cái chết. Đối với tôi mà nói, đây chính là thời đại tốt nhất.
MAI HOA ĐỒ
Sống lại một đời, ta thề sẽ không bao giờ làm thê tử của Cận Tử Hằng nữa.
Năm xưa, một lần rơi xuống hồ được chàng cứu, ta ngu muội coi đó là thiên định, một lòng một dạ, không phải chàng thì không gả.
Ta dốc hết tâm huyết nâng đỡ, để chàng trở thành vì tinh tú sáng rực nhất Đại Cảnh triều.
Nhưng ánh sáng ấy, chàng chỉ dành để chiếu rọi đường vào cung của đường tỷ, vì nàng mà bày mưu tính kế, hao tâm tổn trí.
Đến cả khi ta bị đường tỷ đẩy xuống nước, chết đuối ngay mùa hoa rực rỡ, chàng cũng chỉ ở cách một bức tường, tâm tâm niệm niệm tìm cho nàng một bó hoa đẹp…
........
Kén Rể
Kén Rể
Đời trước, cha đứng dưới bảng vàng kén rể, ta hân hoan gả cho Lục Hoài An, người ta thầm ngưỡng mộ bấy lâu.
Sau khi kết hôn, chúng ta kính trọng lẫn nhau, ai nấy đều hâm mộ, ta tưởng rằng cuộc đời này đã viên mãn.
Cho đến khi hắn nhận được bức thư tuyệt mệnh của thanh mai trúc mã: [Đời này vô duyên, chỉ nguyện kiếp sau.]
Nàng nh/ảy v/ực t/uẫn t/ình, không tìm thấy h/ài c/ốt. Còn Lục Hoài An chỉ khẽ run đầu ngón tay, xin nghỉ phép hai ngày.
Sau đó, cha ta bị hàm oan vào ngục, muội muội yểu mệnh… Giang gia ta cửa nát nhà tan.
Vào ngày ta lâm bồn, chính tay hắn dùng dải lụa trắng s/iết ch/ặt cổ ta, gương mặt đầy vẻ hung ác: “Giang Vãn Tình, nếu không phải ngươi chen ngang, ta và Ngọc Nhi đã sớm nên duyên.”
Lúc ta mở mắt ra lần nữa…
Bảng vàng treo cao, tiếng người huyên náo. Chính là ngày công bố kết quả thi.
TRI NGUYÊN VỊ NHẤT
Tề Nghiễn vừa tắt thở, trong cung đã lập tức truyền tới danh sách tuẫn táng.
Tên ta đứng đầu tiên.
Ta nhìn dải lụa trắng được mang đến, cự tuyệt không chịu tuẫn táng.
Chỉ bởi ta và Ninh vương Tề Nghiễn có chung một đứa con, theo lý mà nói, không thể tuẫn táng theo được.
Nhưng quan viên Lễ bộ lại nói:
"Vương gia trước lúc lâm chung đã tấu trình lên thánh thượng, đem Tiểu Quận vương ghi vào danh phận của trắc phi Bạch thị. Nay Vương phi có thể an tâm lên đường rồi chứ?"
Ta vẫn không chịu chec.
Bọn cung nhân c/ư/ỡ/n/g ép chấp hành, vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bọn chúng nhẫn tâm dùng lụa trắng s/i/ế/t cổ ta đến không còn hơi thở.
Trong khoảnh khắc hồn lìa x/á/c, bên tai lờ mờ vang lên thanh âm của Tề Nghiễn:
"Chu Tri Nguyên! Ngươi hại Vãn Vãn cả đời không thể sinh nở, đây chính là báo ứng của ngươi!"
Thì ra trước khi ta c/h/ế/t, Tề Nghiễn đã uống linh dược bí truyền, giả c/h/ế/t rồi hoàn sinh, toàn phủ hân hoan mừng rỡ.
Còn Bạch Vãn Vãn vì công lao dưỡng dục Tiểu Quận vương mà được nâng vị làm chính thê.
Chỉ có ta… hóa thành một linh vị cô tịch trong vương phủ.
Lần nữa mở mắt, ta đã trở về ngày mình ầm ĩ đòi hủy hôn.
…
Cứu Rỗi Nam Chính Thất Bại
Cứu Rỗi Nam Chính Thất Bại
Nữ chính lại một lần nữa thất bại trong việc cứu rỗi nam chính.
Một lần nữa, tôi lại tỉnh dậy và quay trở lại năm lớp 12. Là một người qua đường, tràn đầy oán hận.
Khi đi ngang qua nam chính, tôi vung tay tát cậu ta một cái.
“Suốt ngày mang cái bộ mặt chet chóc đó, tương lai cậu sẽ có tiền, có quyền và một cô vợ xinh đẹp yêu thương cậu. Có gì mà phải chet chứ!”
“Tôi đã thi đại học 99 lần rồi. Cứ mỗi lần vừa mới từ mức lương 3.000 tệ lên mức lương 10.000 tệ thì lại bị cậu kéo về năm lớp 12! Cậu có bi th/ảm như tôi không! HẢ!!!!”
Cậu thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt u ám.
Lúc này, trước mắt tôi hiện lên những dòng bình luận đang la hét:
【Tiêu rồi! Người cậu tát là tên phản diện lòng dạ hiểm độc, có thù tất báo!】
Tấm Vé Số Trúng Thưởng
Tấm Vé Số Trúng Thưởng
Trúng số 50 triệu, tôi lập tức dặn dò cô bạn thân đừng nói với gia đình tôi.
Cô ấy ngoài mặt thì vô cùng chắc chắn nói “được rồi”, nhưng quay lưng liền kể với anh trai tôi.
Anh trai liền ép tôi đưa tiền cho anh ta mua nhà, cưới vợ.
Tôi không đồng ý, cả nhà liền dùng đạo đức để trói buộc tôi, còn lợi dụng livestream để khiến tôi bị dân mạng công kích.
Họ nhốt tôi trong phòng đến chet đói, sau đó ch//ôn x//ác tôi vào bức tường của căn nhà mới xây.
Mở mắt ra, tôi trở về ngày công bố kết quả xổ số.
Bạn thân cười hỏi tôi: “Nguyệt Nguyệt, cậu trúng thưởng à?”
Từ Bỏ Kẻ Vô Ơn
Từ Bỏ Kẻ Vô Ơn
Chồng ngoại tình ly hôn.
Một bà nội trợ gia đình toàn thời gian là tôi ra khỏi nhà cũng phải tranh thủ quyền nuôi dưỡng con trai.
Dốc hết tâm huyết đưa nó lên đại học, nó lại vỗ mông trở về chỗ chồng cũ tranh công.
Cho dù th//i th//ể tôi bốc mùi cũng không quay đầu lại.
Sống lại kiếp này, tôi trở về ngày ly hôn.
Con trai ném bát về phía tôi gào thét: “Bà muốn ly hôn thì ly hôn của bà đi, đừng mang tôi theo, quỷ nghèo!”
Tôi chăm chú nhìn nó hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạt.
“Được, không mang con theo nữa.”
Nếu Người Cháy Là Anh
Nếu Người Cháy Là Anh
Sau khi trọng sinh, tôi quay lại đúng khoảnh khắc thanh mai trúc mã của mình bị lửa bao vây.
Anh ta vẫn ung dung quay đầu nhìn về phía tôi đang đứng. Tôi lập tức hiểu ra – anh ta cũng đã trọng sinh.
Đúng lúc ấy, trước mắt tôi hiện ra từng hàng bình luận chớp nhoáng:
“Cười muốn xỉu, nữ phụ chó nhỏ lại định liều mạng cứu nam chính.”
“Đợi đấy, cứu xong nam chính, cô ta sẽ bị bỏng cấp sáu rồi bị đưa về quê. Sau đó nam chính sẽ đưa cô nữ chính nhà nghèo về, giới thiệu cho gia đình cô ta như con gái nuôi, chuyện thanh mai trúc mã dưỡng thành đừng có mà ngọt quá nhé.”
“Người ta – bé nữ chính – chỉ muốn có một mái nhà thôi. Nam chính sau khi trọng sinh chắc chắn sẽ không để nữ phụ có cơ hội quay về uy hiếp nữ chính nữa.”
Thật sao?
Vậy nếu kiếp này, người bỏng cấp sáu… là thanh mai trúc mã, chứ không phải tôi, thì sao?