Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
TA VỐN DĨ LÀ PHƯỢNG HOÀNG
Nữ cung đã hạ thuốc vào rượu của Thái tử, và ta đã phát hiện ra.
Để bảo vệ tiền đồ của hắn, ta đã tráo đổi chén rượu.
Nữ cung và thị vệ bị bắt gặp đang hoan ái, Hoàng hậu giận dữ ban cho họ cái chết.
Sau khi Thái tử biết chuyện, hắn chỉ với vẻ mặt chán ghét nói:
"Đồ tiện tì không biết liêm sỉ, chết là đáng tội."
Khi hắn lên ngôi, lại ban ta, người đang mang thai, cho một tên hoạn quan thấp hèn đùa giỡn đến chết.
Lúc đó ta mới biết, nữ cung đã chết kia chính là bạch nguyệt quang được hắn chôn giấu trong lòng.
Một lần nữa tỉnh lại, ta trở về bữa tiệc, lạnh lùng nhìn nữ cung kia đang động tay động chân với chén rượu.
Cháu Gái Tôi Nuôi Lại Livestream Tố Tôi B.i.ế.n T.h.á.i
Sau Kỳ thi Đại học, cháu gái tôi livestream trên mạng, nói tôi là một kẻ biến thái chỉ biết thao túng tâm lý.
Thế nhưng, sau khi về nhà tôi, tôi đối xử với con bé đồng đều, chăm sóc tận tình.
Con bé ăn ở, sinh hoạt giống hệt con gái tôi, còn cùng nhau học các lớp phụ đạo.
Tôi giám sát cả hai đứa ngủ sớm dậy sớm, tránh xa điện thoại, chuyên tâm học hành.
Kỳ thi Đại học kết thúc, cả con bé và con gái tôi đều lọt vào top 10 của tỉnh.
Tại buổi họp báo, tôi đang hào hứng chia sẻ phương pháp giáo dục "mẹ hổ" của mình.
Thì cháu gái bất ngờ mở chiếc camera siêu nhỏ giấu trong cổ áo, livestream trực tiếp.
"Mọi người thấy chưa, chính là người phụ nữ này, ba năm rồi, cô ta huấn luyện tôi như chó vậy, tôi có thể thi đậu thủ khoa tỉnh là để thoát khỏi cái địa ngục này!"
Chỉ sau một đêm, tôi từ một giáo viên vàng biến thành kẻ ác bị mọi người nguyền rủa, bị trường học sa thải, bị bạo lực mạng đến mức trầm cảm tự sát.
Một lần nữa mở mắt ra, tôi trọng sinh trở về khoảnh khắc cháu gái tôi đeo cặp sách, lần đầu tiên đứng trước cửa nhà tôi.
Ha ha, khởi đầu địa ngục ư?
Kiếp này, tôi sẽ cho con bé biết, thế nào là địa ngục mười tám tầng.
Trọng Sinh Không Là Thiên Kim
Trọng Sinh Không Là Thiên Kim
Kiếp trước, tôi là con ruột thất lạc của nhà họ Lâm. Sau khi được tìm về, cha mẹ ruột lại để tôi hầu hạ con gái giả suốt 3 năm. Đến khi “vô tình” ch .t trong một vụ t a/i n..ạ n xe, trái tim tôi còn bị cấy cho con gái giả kia.
Bây giờ tôi sống lại, đúng vào ngày công bố kết quả giám định huyết thống. Đối diện với lời đề nghị đưa tôi về nhà từ nhà họ Lâm, tôi dứt khoát từ chối. Làm tiểu thư nhà họ Lâm? Ai muốn thì cứ làm, riêng tôi thì không.
Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa
Sau khi ch.ết, y mới biết nữ nhân mình yêu suốt mười năm, Thẩm Yên Nhiên, thực ra là nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm.
Còn y chỉ là nam phụ si tình, hết lòng bảo vệ nàng ta nhưng chẳng bao giờ nhận lại được tình cảm.
Nàng ta bị nam chính dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, y là người an ủi.
Nàng ta khóc vì nam chính, y đưa đi giải khuây.
Nàng ta phạm lỗi bị truy nã, y bất chấp nguy hiểm cho gia tộc để đưa nàng ta bỏ trốn.
Nhưng khi nàng ta và nam chính “yêu lại từ đầu”, y vì từng nhiều lần giúp đỡ nàng ta mà bị nam chính dùng quyền thế chèn ép đến mức mất mạng.
Lúc đó, nàng ta chỉ đứng nhìn y, lạnh lùng nói:
“Lục Vân Chu, vốn dĩ ta và huynh không nên qua lại, là tại huynh cứ bám riết lấy ta.”
TÔI THEO HỌC CƯ DÂN MẠNG CÁCH DẠY CON
Lên mạng, tôi mới biết.
Cách mẹ nuôi tôi là sai.
Cách tôi nuôi con gái mình, cũng là sai.
Lần này, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cư dân mạng, nuôi dạy con gái cho đúng.
Đồng thời, cũng coi như nuôi dạy lại chính bản thân mình một lần nữa.
Thu Về Có Em
Thu Về Có Em
Mẹ tôi là một tiểu thư kiêu kỳ, từ nhỏ đến lớn đều do tôi chăm sóc.
Thế nhưng khi nhân tình của ba cầ//m d//ao đ//â//m về phía tôi, bà lại không chút do dự chắn trước người tôi.
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay lại năm tám tuổi.
Bà ngồi đó, ngón tay xinh đẹp với bộ móng tinh xảo gõ bàn, sai tôi đi nấu cơm.
Tôi lặng lẽ làm hẳn tám món hai canh.
Bà kinh ngạc:
“Con bỏ thuo^c đ//ộc à?”
…
Bầu Trời Đầy Sao
Bầu Trời Đầy Sao
Trước kỳ thi đại học, em gái đã giả mạo tôi để viết một bức thư tình gửi cho “nam thần” của trường.
Anh ta lạnh lùng mắng tôi: “Thật kinh tởm.”
Tôi trở thành trò cười của mọi người, bị b/ắt n/ạt suốt một tháng.
Vào đúng ngày thi đại học, tay phải của tôi bị đ/ánh g/ãy.
Trong phòng thi, tôi dùng tay trái để làm bài và thậm chí còn không hoàn thành xong bài thi.
Sau khi bị đ/ẩy từ trên lầu xuống và chet, tôi mới biết được rằng tất cả đều là kế hoạch của em gái.
“Rốt cuộc thì tôi thua chị ở điểm nào? Muốn thi đại học lắm à, vậy thì xuống dưới lòng đất mà thi đi.”
“Sau này, bố mẹ chỉ có một mình tôi là con gái, họ sẽ chỉ yêu thương tôi thôi.”
Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi đã trở về vào buổi sáng của cái ngày tôi nhận bức thư tình.
Em gái tôi, với vẻ mặt ngượng ngùng, đưa cho tôi một bức thư tình: “Chị ơi, chị có thể giúp em đưa cho Từ Gia không?”
Tôi mỉm cười: “Em yên tâm, chị sẽ sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy cho em.”
Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Đã Yêu Người Khác
Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Đã Yêu Người Khác
Khi tôi còn sống, Chu Diện đã chán ghét tôi, vứt cho tôi một tờ đơn l/y hôn, rồi đi kết hôn cùng người phụ nữ anh ta yêu, người lúc ấy đang mang thai.
Ngày anh ta thành hôn cũng chính là ngày tôi ch .t vì t/a/i n/ạ n xe. Tôi ch .t rồi, nhưng anh ta lại phát đi/ên.
Sau đó, tôi sống lại.
Chu Diện cam đoan với tôi: “Anh không hề ở bên cô ta, anh có thể cho em xem lịch sử cuộc gọi, mật khẩu WeChat, ghi chép trên xe, thậm chí cả camera giám sát dọc đường đi mỗi ngày!”
Anh ta mệt mỏi cầu xin: “Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Tôi từ chối. Khi tôi yêu, anh ta chán ghét tôi; còn giờ đây, khi anh ta đưa tim ra đặt trước mặt tôi, tôi không cần nữa.
Thời Gian Không Quay Lại
Chu Duệ chết vào ngày kỷ niệm chín năm kết hôn của chúng tôi.
Cảnh sát nói, khi gặp tai nạn, anh vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn định tặng tôi.
Trong đám tang, một người phụ nữ xuất hiện. Cô ta gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, bụng lại nhô cao. Đôi mắt nhìn tôi chứa đầy hận ý.
Cô ta nói:
"Tôi và Chu Duệ đã ở bên nhau sáu năm. Nếu không có cô, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi."
"Bây giờ, con tôi cũng chẳng còn cha nữa."
Nói xong câu cuối cùng, cô ta bất ngờ lao tới, đẩy tôi từ cửa sổ xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về sáu năm trước đúng ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi. Cũng chính là ngày Chu Duệ gặp cô ta.
Hai Kiếp Làm Người
Từ lúc ta cất tiếng khóc chào đời đã biết, trong tộc từng xuất hiện một vị quý phi được sủng ái nhất lục cung.
Nghe nói, Hoàng đế yêu nàng ấy đến tột cùng, đến khi quý phi băng hà, những phi tần được sủng ái về sau, dung nhan nơi khóe mắt, giữa hàng mi đều thấp thoáng bóng dáng của nàng.
Theo năm tháng, khi ta dần lớn, tộc nhân lại vui mừng phát hiện, ta chẳng những dung mạo giống hệt nàng, mà tính tình cũng chẳng khác là bao.
Ai ai cũng nói, Tống thị một lần nữa sẽ sinh ra một vị quý phi.
Đêm trước khi ta lên đường vào kinh, a nương ôm ta mà khóc:
“Người ta đều nói, chốn cung đình là nơi ăn thịt người không nhả xươ/ng. Dù cô cô con được sủng ái, cũng chỉ là vẻ vang bên ngoài, nếu không đã chẳng yểu mệnh mà hương tiêu ngọc vẫn. Sao con lại phải tự nhảy xuống vực sâu như thế?”
Ta đương nhiên biết.
Bởi kiếp trước, ta đã ch .t thảm trong chốn thâm cung ấy.