Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật

Phát Điên Trong Phòng Thi
Phát Điên Trong Phòng Thi
Trong phòng thi đại học, tôi vô tình ngủ gật.
Không ngờ khi tỉnh dậy lại bị cảnh sát dẫn đi.
Tôi hoảng hốt, ra sức hét lên hỏi vì sao bắt tôi.
Cảnh sát đưa cho tôi xem đoạn ghi hình giám sát trong phòng thi, trong đó tôi mỉm cười đứng dậy, xé nát bài thi của tất cả mọi người.
Cả phòng thi òa khóc tố cáo tôi:
“Đồ điên, mày đã hủy hoại tương lai của bọn tao!”
Nhân chứng vật chứng rõ ràng, tôi không cãi được một lời, bị kết án ba năm tù.
Cha mẹ bị trả thù đến chết, em trai cũng bị họ hàng mang đi, còn tuyên bố không có đứa chị như tôi.
Đến ngày ra tù, tôi bị cha mẹ của các thí sinh trong phòng thi cùng nhau tra tấn đến chết.
Nhưng đến chết tôi vẫn không hiểu nổi, tôi chỉ ngủ một giấc, sao tỉnh dậy lại thành ra như vậy.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về đúng ngày thi đại học năm đó.
…

Trở Về Bảo Vệ Con Gái
Trở Về Bảo Vệ Con Gái
Trời nắng nóng gay gắt, con gái bốn tuổi của tôi bị tôi bỏ quên trong xe, sống sờ sờ mà ch ngạt.
Tất cả mọi người đều phát cuồng lên, bảo mẫu thì hối thúc tôi mau mở cửa xe, mang thi thể con bé ra hỏa táng.
Chồng tôi cũng chỉ trích tôi vô trách nhiệm, nói tôi không xứng làm mẹ.
Còn tôi thì cầm ly nước mát lạnh, đứng giữa đám đông hóng chuyện, cười rạng rỡ như hoa nở đầy mặt.

Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn
Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn
Nhà hàng xóm thấy biển số xe tôi có 985, bèn nhờ tôi trong ba ngày thi đại học đưa con gái cô ta đến điểm thi, nói là để lấy chút vận may.
Tôi còn đang do dự thì trước mắt hiện lên dòng chữ như trong livestream:
【Nữ chính xui xẻo nhất truyện đã lên sàn rồi!】
【Bà hàng xóm kia lười ch đi được, rõ ràng là không muốn dậy sớm nên mới tìm cớ đùn đẩy việc đưa con đi thi cho nữ chính!】
【Con gái bà ta cũng đâu có bình thường, sắp thi đại học đến nơi mà vẫn chat chit với bạn mạng đến hai ba giờ sáng mỗi đêm, kết quả là ngày thứ hai thi xong thì bị nhồi máu cơ tim ngay trên xe nữ chính. May mà nữ chính vượt sáu đèn đỏ, đưa đến viện kịp lúc, không thì mất mạng rồi!】
【Cả nhà bọn họ không biết ơn đã đành, còn oán trách nữ chính lo chuyện bao đồng, hủy hoại tương lai sáng lạn 985 của con gái, rồi cuối cùng phóng hỏa thiêu chết nữ chính!】
【Tức đến tăng xông! May mà nữ chính trọng sinh rồi!】
Tôi bị hù cho rùng mình một cái, lập tức từ chối:
“Xin lỗi, tôi phải đi làm, không rảnh.”

Trọng Sinh Chọn Lại Từ Đầu
Tối Tết Đoan Ngọ, bà đưa cho tôi và em gái mỗi người một chiếc bánh ú.
Một cái bánh ngọt, một cái bánh mặn.
Em gái giành lấy bánh ngọt trước, còn tôi thì ăn bánh mặn.
Sau đó, cô ta ngày càng xinh đẹp. Trước kỳ thi đại học còn chơi bời với đám d/u côn, nhưng khi lên đại học thì bỗng tỉnh ngộ, trở thành nữ thần học đường.
Vào giới giải trí, cô ta thu hút vô số người hâm mộ.
Mười năm sau, tác dụng của bánh biến mất.
Nhan sắc cô ta tụt dốc, mọi ưu ái vì vẻ ngoài cũng dần mất đi.
Cô ta hoảng hốt.
Để duy trì diện mạo, cô ta lao vào phẫu thuật thẩm mỹ điên cuồng.
Nhưng càng sửa càng hỏng.
Dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, ném hết tiền bạc vào dao kéo.
Khi mất trắng mọi thứ, cô ta nhìn thấy ảnh tôi trên bìa tạp chí.
Dòng chữ to nổi bật “Nữ doanh nhân xuất sắc nhất năm”.
Cô ta gào lên:
“Tại sao chị có tất cả, còn tôi lại trắng tay? Gi .t chị xong… tôi sẽ có tiền để làm lại mặt! Ha ha ha ha…”
Trên sân thượng của một tòa cao ốc, gương mặt biến dạng vì phẫu thuật hỏng của cô ta cười đi/ên cuồng đẩy tôi ngã xuống.
Trong lúc đắc ý, cô cũng trượt chân… và rơi theo.
Khi mở mắt lần nữa, chúng tôi quay trở lại khoảnh khắc chọn bánh năm đó.
Lần này, cô giành lấy bánh mặn trước, ghé sát tai tôi:
“Chị à, cảm giác sống như một bình hoa vô dụng… cũng nên để chị nếm thử rồi.”

Thiên Kim Thật Trở Về
Thiên Kim Thật Trở Về
Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao.
Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất.
Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng:
“Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?”
Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi.
Còn nói như người đạo đức lắm:
“Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!”
Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra —
Tống Minh Ưu mới là con hoang!
Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra!
Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.

Kim Sai Thác
Kim Sai Thác
Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận.
Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước.
Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn.
Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi:
“Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?”
Người khác đáp:
“Bùi gia.”
“Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?”
“Bùi Uyển chính là tân nương.”

Tái Sinh, Tôi Trả Thù Em Gái Đố Kỵ Và Cả Nhà Hút Máu Mình Ở Kiếp Trước
Gia đình tôi luôn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ, tôi và em gái đã phải chịu đựng những trận bạo hành từ ba mẹ, chỉ biết dựa vào nhau mà sống.
Khi tôi may mắn trúng số 50 triệu, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với em gái, Tô Lai Đế, và dặn cô ta phải giữ kín bí mật. Thế nhưng, cô ta lại bất ngờ đăng lên mạng: “Chị tôi trúng số độc đắc rồi! Từ nay tôi cũng là người có tiền!”
Ba mẹ biết chuyện, lập tức tìm đến. “Con là đồ phá hoại, tiền bạc làm gì? Tiền phải để cho em trai con!”
Tôi không đồng ý, và sự tức giận của ba mẹ cùng em trai bùng lên. Họ cùng nhau bóp chết tôi ngay trong căn phòng thuê.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi nghe giọng Tô Lai Đế đầy hả hê: “Cùng khổ với nhau không tốt sao? Sao lại là chị trúng số mà không phải em? Chị muốn sống sung sướng à? Em không để chị mở mắt nữa đâu!”
Tôi choàng tỉnh, hít một hơi thật sâu như người vừa thoát khỏi đáy biển. Cảm giác đau đớn khi bị giết vẫn còn rõ ràng. Một cái tát bất ngờ của mẹ khiến mặt tôi nóng rát, nhưng chính điều đó đã giúp tôi nhận ra: mình đã trọng sinh!

Ánh Sáng Cuối Con Đường
Ánh Sáng Cuối Con Đường
Sau khi trọng sinh, câu đầu tiên ta nói chính là:
“Phụ thân, nữ nhi không gả cho lang quân họ Thẩm nữa.”
Thật ra, kiếp trước Thẩm Mặc Hành đối với ta rất tốt, phu thê hòa thuận, lễ nghĩa chu toàn.
Chỉ là… có một điều khiến lòng ta nguội lạnh.
Hắn từng nói, nếu có một ngày hắn chết đi, muốn được chôn cùng nha hoàn mất sớm tên A Sở:
“A Sở sợ bóng tối, ta sợ nàng ấy sẽ hoảng loạn.”
Trùng hợp thay, ta cũng sợ bóng tối.
Nhưng Thẩm Mặc Hành chỉ có một.
Vậy nên, đời này, ta không giành nữa.
Ta tìm một người, nguyện ý khi về già sẽ nằm cùng ta trong chiếc quan tài tối om kia.
Hắn nói hắn không sợ. Hắn ôm ta, nên ta cũng không sợ nữa.
Chúng ta sắp thành thân.
Thế nhưng Thẩm Mặc Hành… lại không đồng ý.

Làm Chị Khó Lắm
Làm Chị Khó Lắm
Trước kỳ thi đại học, tôi thay ba đứa em trai từ chối lời mời sinh nhật của hoa khôi.
Để ba đứa tập trung nước rút ôn thi thật tốt.
Ngày có điểm thi, ba đứa em trai chiếm hết ba vị trí đầu bảng của toàn tỉnh.
Còn hoa khôi thì vì điểm quá thấp mà nghĩ quẩn, tự cắt cổ tay.
Nhiều năm sau, ba đứa em tốt nghiệp từ những trường danh tiếng ở nước ngoài, tiếp quản sự nghiệp gia đình.
Ngày tôi kết hôn, chúng đánh chết chồng tôi.
Xé váy cưới của tôi, đẩy tôi vào một căn phòng đầy đàn ông.
Chúng mặc kệ tôi gào khóc, khoá chặt cửa lại.
“Nếu không phải chị, Tư Dao căn bản sẽ không nghĩ quẩn, cổ ấy chỉ muốn tổ chức sinh nhật một lần thôi, sao chị lại ngăn cản?!”
Một ngày một đêm sau, chúng tìm thấy tôi với thân thể đầy vết thương vì bị tra tấn.
Chúng dùng dao cắt cổ tay tôi.
“Chị cũng nên nếm thử nỗi đau của Tư Dao đi!”
Lúc mở mắt lần nữa, tôi thấy hoa khôi đang nhét thiệp mời sinh nhật vào ngăn kéo của ba đứa em trai.
Tôi không thèm nhìn thêm lần nào, quay người bỏ đi.
Kiếp này tôi sẽ không ôm mộng cứu rỗi nữa, ai có số phận nấy thì cứ theo số phận đó mà sống.

Hai Kiếp Sai Lầm
Hai Kiếp Sai Lầm
Tôi không ngờ rằng, dù được làm lại một lần nữa, tôi vẫn chọn sai chồng.
Kiếp trước, tôi đã chọn hôn phu của mình là Hoắc Cảnh Tu.
Nhưng anh ta lại ngoại tình với giả tiểu thư Tống Thanh Ngữ suốt ba năm, thậm chí còn có một đứa con với cô ta.
Hơn nữa, vì cô ta, anh ta đã tàn nhẫn đâm gãy đôi chân của tôi, trao vị trí vũ công chính của tôi cho cô ta.
Sau khi trọng sinh, tôi chọn kết hôn với chú Hoắc Tư Mục.
Tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, thực hiện ước mơ của mình.
Nhưng trước khi tranh cử vị trí vũ công chính, tôi lại bị người ta đâm gãy đôi chân.
Hoắc Tư Mục biết chuyện, không ngại đắc tội với giới quyền quý trong thành, tự tay đưa Tống Thanh Ngữ vào tù.
Tôi vô cùng cảm động, lầm tưởng rằng lựa chọn sau khi trọng sinh của mình là đúng đắn.
Cho đến năm năm sau, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoắc Tư Mục và con trai.
“Bố, lúc trước bố giúp dì Thanh Ngữ tiêu hủy chứng cứ, đổi danh tính để thoát tội, cưới mẹ – một người tàn phế vô dụng để che mắt thiên hạ.”
“Bây giờ dì Thanh Ngữ đã quay lại, bố có thể ly hôn với mẹ không? Con muốn dì Thanh Ngữ làm mẹ của con.”
Hoắc Tư Mục nghe xong, nhớ lại ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của tôi khi nhìn anh, lắc đầu nói:
“Không được, vì Thanh Ngữ, bố đã đối không nên với mẹ con, nên bố sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.”
“Danh phận là vợ của Hoắc Tư Mục sẽ không bao giờ thay đổi, con cũng không được phép nói những lời như vậy trước mặt mẹ, làm mẹ buồn.”
Tôi ngồi trên xe lăn, nỗi đau khi hai lần mất đi đôi chân không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng lúc này.
Hóa ra, năm năm hôn nhân chỉ là một âm mưu.
Hóa ra, Hoắc Tư Mục yêu duy nhất chỉ có Tống Thanh Ngữ, ngay cả đứa con tôi đánh đổi mạng sống để sinh ra cũng vậy.
Đã như thế, Hoắc Tư Mục, tôi không cần nữa.
Đứa con này, tôi cũng không cần.