Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
Quận Chúa Trọng Sinh: Đạp Đổ Vinh Hoa Của Trạng Nguyên
Tân khoa trạng nguyên bị đám người chực sẵn dưới bảng vàng vây bắt làm rể, trong lúc cuống cuồng đã xông thẳng lên xe ngựa của ta.
Ngay trong ngày, tin đồn rằng trạng nguyên và Tống tiểu thư vốn đã sớm có tơ tình cũng bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Hoàng thượng và hoàng hậu xưa nay thương yêu ta, không nỡ để ta mang tiếng xấu, bèn hạ chỉ ban hôn, cho phép ta lấy hắn với thân phận quận chúa.
Sau khi thành thân, hắn đường quan thuận lợi, ta nội trợ dạy con, chẳng thể nói là tình thâm ý thiết, nhưng cũng coi như hòa thuận lễ phép.
Cho đến khi hoàng thượng bị thích khách ám sát, hắn không ngại hiểm nguy, lấy thân đỡ đao.
Khi tính mạng chỉ còn như treo chuông, hắn lại khẩn cầu hoàng thượng cho phép hắn cùng ta hò/a ly, để được trở về quê mai táng cùng thanh mai.
“Nếu hôn sự của chính mình còn không thể tự quyết, thì thần… thà chưa từng bước vào khoa cử.”
Vì một câu ấy, ta cùng một đôi nhi nữ, thành trò cười cho khắp kinh thành.
…
Lần nữa mở mắt, mọi chuyện đều trở về khởi đầu.
Đời này, ta quyết không để hắn có thêm cơ hội làm nhục ta.
Trọng Sinh: Cháu Ngoại Không Phải Rác Rưởi
Mỗi lần đi vệ sinh.
Tôi dùng báo cũ, chị lại có thể dùng giấy vệ sinh mềm mại.
Tôi than là không công bằng.
Bà ngoại liếc tôi một cái:
“Đồ người ngoài, ăn ở trong nhà ta, còn dám kén cá chọn canh?”
“Cháu ruột là hàng quý, cháu ngoại chỉ là cọng rau, mày có tư cách gì để so sánh với nó?”
Sau đó, tôi vô tình làm ướt một cuộn giấy, làm chị tức.
Đêm hôm đó, chị lấy tờ báo ướt dán chặt vào mũi miệng tôi.
Chết rồi, tôi mới biết.
Mẹ hàng tháng đều chuyển cho bà ngoại khoản tiền nuôi dưỡng lớn.
Giấy vệ sinh trong nhà, là từ tiền mẹ mua.
Ngay cả tờ báo dùng để bịt chết tôi, cũng là mẹ nhặt về.
Mở mắt lần nữa, tôi trở về đúng ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại.
THẬP NHẬT CHUNG YÊN
Văn án:
Kiếp trước bị đích tỷ tráo đổi hôn sự, phu quân vốn yêu ta lại coi nàng là thê tử duy nhất.
Vị thiếu niên tướng quân thành hôn cùng ta, cũng vì nàng mà thủ thân như ngọc.
Ta sau đó gánh trên vai tội danh cướp đoạt hôn sự của tỷ tỷ, bị mẹ chồng bức hại đến chec.
Lần này khi trùng sinh trở lại ngày bị tráo đổi hôn sự.
Ta giật xuống khăn trùm đầu, nhìn đích tỷ chui vào kiệu hoa của ta, mà mỉm cười nói:
“Không đổi nữa, cả hai đều tặng cho tỷ hết!”
Dứt lời, ta nắm chặt thương ngọc, thúc ngựa thẳng tới nơi biên tái phương Bắc.
Mối hôn sự này, ta không muốn kết nữa!
…
XUÂN ĐÀI CA
Thứ muội tặng ta một chuỗi vòng tay đã bị đứt.
Trong yến tiệc, nàng ta khóc như mưa:
“Đây là vật gia truyền của mẫu thân muội. Muội đem thứ quý giá nhất dâng tặng cho trưởng tỷ, tỷ không thích cũng đành, cớ sao lại nhẫn tâm phá hủy nó?”
Thái hậu vi phục xuất tuần, vừa khéo trông thấy màn kịch ấy.
“Trưởng nữ nhà họ Đổng kia, tâm địa thật quá độc ác.”
Thứ muội khóc đến ngất xỉu, chẳng ai chịu nghe ta biện bạch.
Từ đó, ta bị đưa vào chùa, sống nốt quãng đời còn lại.
Mà nàng ta thì nhập cung, trở thành phi tử.
Sau một trận hỏa hoạn lớn, ta trọng sinh — quay lại đúng ngày yến tiệc năm ấy.
...
Trọng Sinh: Đích Nữ Hoán Mệnh
Trọng Sinh: Đích Nữ Hoán Mệnh
Đời trước, ta cùng phu quân ân ái bốn mươi năm, cho đến lúc hắn hấp hối, trong miệng lại không ngừng gọi: “Diễm Như, Diễm Như.”
Mãi đến khi ấy, ta mới biết, suốt mấy chục năm qua, hắn chưa từng quên vị tẩu tẩu đã góa bụa của mình.
Ta ghé sát bên tai hắn, dịu giọng nói:
“Cái người tẩu tử Diễm Như mà chàng nhung nhớ ấy, đã sớm chết rồi. Xác nàng ta bị ném xuống giếng cổ sau vườn, từ lâu đã hóa thành từng khúc bạch cốt lạnh lẽo. Chàng muốn hợp táng cùng nàng ấy sao?”
Trong mắt hắn ánh lên tia hy vọng mong manh.
Ta lạnh lùng dập tắt ngọn lửa cuối cùng ấy:
“Xác chết trong giếng sau vườn nhiều lắm, đều do mẫu thân chàng ném xuống. Nay xương cốt chẳng rõ của ai, chàng muốn hợp táng thì hãy để kiếp sau đi.”
Mở mắt lần nữa, ta quay về thời khắc vừa mới chào đời.
Vú nuôi họ Tần bế ta trở về phòng, chẳng cho ta bú sữa, mà lại mở tủ, lấy ra một cái giỏ được che kín.
Trong giỏ, một đứa trẻ sơ sinh đang nằm, quấn chặt trong tấm tã bằng vải thô.
Trong lòng ta chấn động, thiếu chút nữa bật khóc òa lên. Nhưng ta sợ làm vú nuôi nảy sinh sát tâm, chỉ đành cố sức mím môi, nén tiếng khóc trở vào.
Vú nuôi Tần vừa thay đổi tã lót của ta và Trần Diễm Như, vừa nghiến răng đe dọa:
“Con nha đầu chết tiệt, nếu dám khóc, ta lập tức bóp chết mày!”
Kiếp trước, khi bị tráo đổi, ta rốt cuộc có khóc hay không, ta chẳng rõ.
Kiếp này, vì giữ lấy mạng sống, mặc kệ bà ta động tác thô bạo làm ta đau đến rát buốt, ta vẫn không hé răng.
Đợi khi bà ta bọc Trần Diễm Như bằng lớp lụa vân gấm mềm mại, liền ôm lấy nó bằng tất cả dịu dàng, còn hôn khẽ lên trán đứa trẻ, khuôn mặt ngập tràn luyến tiếc.
“Con gái ngoan, đừng oán trách nương. Nương làm vậy, là để con cũng được sống kiếp thiên kim tiểu thư, hưởng phú quý một đời, áo gấm lụa là, vinh hoa ngút trời.”
Trọng Sinh 80: Nàng Dâu Đanh Đá
Cha mẹ mất sớm, gia cảnh nghèo hèn, nhan sắc lại bình thường, Hạ Hiểu Lan khởi đầu với một ván bài tệ trong tay. Sau gần hai mươi năm phấn đấu, nàng đã trở thành một quản lý cấp cao trong tập đoàn đa quốc gia, cuối cùng cũng thành công xoay chuyển nghịch cảnh đời mình...
Thế nhưng chỉ sau một giấc ngủ, nàng bỗng thấy mình sống lại giữa những năm 80, vẫn tên là Hạ Hiểu Lan, nhưng lại sở hữu một gương mặt đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành. “Hạ Hiểu Lan” của thời đại này vốn cầm trong tay một ván bài tốt, nhưng lại bị những lời đồn thổi ác nghiệt ép đến đường cùng phải tự vẫn.
Tiếp nhận cục diện rối ren này, Hạ Hiểu Lan quyết tâm dẫm nát những kẻ xấu xa, trừng trị lũ cặn bã, nắm tay chàng sĩ quan có chút ngang tàng đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, cùng anh tạo nên một thời kỳ hô mưa gọi gió giữa thập niên 80!
Thần Cứu Rỗi
Trong buổi họp lớp, Giang Nghiên đưa điện thoại cho tôi, chỉ nói trong đó có thứ mà tôi nên xem.
Tôi không mấy để ý, liền mở ra ngay.
Khi ngẩng mắt nhìn lên, lập tức đập vào mắt tôi là bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Hỉ cách đây hai phút.
[Cuối cùng tôi vẫn không thể cưới được người mà mình muốn cưới nhất.]
Dưới dòng chữ ấy còn kèm theo một tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà mở điện thoại của mình ra, nhưng lại chỉ thấy trạng thái “nửa năm có thể xem” của Lâm Hỉ.
Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt lạnh lẽo, niềm vui vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn hôm nay bỗng chốc tan biến.
Vô vàn tủi thân và chua xót dâng trào trong lòng, tôi nhìn căn phòng ồn ào náo nhiệt, vậy mà ngay cả khóc òa lên cũng không làm được.
SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU
Ta vừa mới cập kê, liền vì Thái tử mà đỡ một nhát dao, cứu chàng một mạng.
Hoàng thượng mừng rỡ, ban hôn, hỏi ta tên gọi là gì.
Phụ thân vội bước lên trước, cung kính lại đắc ý, khom người nói:
"Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Thẩm Liễu Nhi."
Thế là, Thẩm Liễu Nhi đội lốt thân phận của ta, gả cho Thái tử.
Còn ta thì bị gả cho Nhị hoàng tử – kẻ không được sủng ái.
Đêm tân hôn, Thái tử đi đến chỗ Trắc phi – người trong lòng của chàng.
Thẩm Liễu Nhi phải cô độc nơi phòng hoa chúc, trở thành trò cười trong hậu cung.
Mà ta – đêm động phòng liền mang thai trưởng tôn của Đại Hạ triều.
Một năm sau, Thái tử chết, chết một cách mờ ám.
Thẩm Liễu Nhi trèo lên giường của lão hoàng đế, khiến hoàng hậu tức giận đến chết, bị đánh vào lãnh cung.
Không còn Thái tử, lại có trưởng tôn, Nhị hoàng tử được hoàng đế sủng ái không ít.
Man tộc xâm phạm, Nhị hoàng tử lĩnh binh xuất chinh, đại thắng trở về, được phong làm Thái tử.
Còn ta trở thành Thái tử phi hiền đức, người người ca tụng.
Ngày chàng đăng cơ, ta – đường đường là Hoàng hậu – dưới lời cầu xin thê thảm của phụ thân, đã tha tội cho muội muội bị nhốt trong lãnh cung.
Khi gặp lại, gương mặt nàng đầy tang thương, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
"Dựa vào cái gì ngươi làm Hoàng hậu? Ta mới là Thiên mệnh chi nữ."
LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.
CẢ NHÀ TRÁCH TÔI TIÊU HOANG, TỚI KHI TÔI TIẾT KIỆM, HỌ HỐI HẬN RỒI
Tôi chăm chỉ lo toan cho gia đình, vậy mà vẫn bị mẹ chồng chê tiêu xài hoang phí.
Chỉ cần tôi tiêu tiền, bà ấy lại càm ràm bên tai tôi không ngớt.
Mua đồ ăn làm gì, ra chợ nhặt mấy món còn sót lại chẳng phải cũng được à?
Thuốc hết thì kệ nó, rèn luyện thân thể một chút là khỏe thôi, cần gì uống?
Điện chập chờn thì tự sửa, đỡ phải tốn tiền thuê thợ, toàn phí của trời!
Kiếp trước, tôi nghĩ những khoản đó là thiết yếu, không thể tiết kiệm.
Nhưng sau này, chồng tôi cho rằng tôi không biết giữ tiền, nói tôi phá của.
Con trai đến tuổi trưởng thành, thấy nhà hàng xóm mua xe mua nhà cho con, nó cũng trách tôi không biết tiết kiệm.
Tôi bệnh nặng phải nhập viện, họ không chịu trả viện phí, để mặc tôi sống dở chết dở mà qua đời.
Còn bảo tôi đáng đời, bình thường mà tiết kiệm hơn thì giờ đã có tiền chữa bệnh rồi.
Giờ sống lại một lần nữa, tôi làm đúng như những gì họ muốn – tiết kiệm triệt để. Nhưng chính họ lại là người hối hận đầu tiên.