Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật

Thần Cứu Rỗi
Trong buổi họp lớp, Giang Nghiên đưa điện thoại cho tôi, chỉ nói trong đó có thứ mà tôi nên xem.
Tôi không mấy để ý, liền mở ra ngay.
Khi ngẩng mắt nhìn lên, lập tức đập vào mắt tôi là bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Hỉ cách đây hai phút.
[Cuối cùng tôi vẫn không thể cưới được người mà mình muốn cưới nhất.]
Dưới dòng chữ ấy còn kèm theo một tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà mở điện thoại của mình ra, nhưng lại chỉ thấy trạng thái “nửa năm có thể xem” của Lâm Hỉ.
Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt lạnh lẽo, niềm vui vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn hôm nay bỗng chốc tan biến.
Vô vàn tủi thân và chua xót dâng trào trong lòng, tôi nhìn căn phòng ồn ào náo nhiệt, vậy mà ngay cả khóc òa lên cũng không làm được.

SAU KHI TRỌNG SINH VÀ ĐỔI HÔN ƯỚC, TA AN NHÀN TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU
Ta vừa mới cập kê, liền vì Thái tử mà đỡ một nhát dao, cứu chàng một mạng.
Hoàng thượng mừng rỡ, ban hôn, hỏi ta tên gọi là gì.
Phụ thân vội bước lên trước, cung kính lại đắc ý, khom người nói:
"Hoàng thượng, đây là tiểu nữ Thẩm Liễu Nhi."
Thế là, Thẩm Liễu Nhi đội lốt thân phận của ta, gả cho Thái tử.
Còn ta thì bị gả cho Nhị hoàng tử – kẻ không được sủng ái.
Đêm tân hôn, Thái tử đi đến chỗ Trắc phi – người trong lòng của chàng.
Thẩm Liễu Nhi phải cô độc nơi phòng hoa chúc, trở thành trò cười trong hậu cung.
Mà ta – đêm động phòng liền mang thai trưởng tôn của Đại Hạ triều.
Một năm sau, Thái tử chết, chết một cách mờ ám.
Thẩm Liễu Nhi trèo lên giường của lão hoàng đế, khiến hoàng hậu tức giận đến chết, bị đánh vào lãnh cung.
Không còn Thái tử, lại có trưởng tôn, Nhị hoàng tử được hoàng đế sủng ái không ít.
Man tộc xâm phạm, Nhị hoàng tử lĩnh binh xuất chinh, đại thắng trở về, được phong làm Thái tử.
Còn ta trở thành Thái tử phi hiền đức, người người ca tụng.
Ngày chàng đăng cơ, ta – đường đường là Hoàng hậu – dưới lời cầu xin thê thảm của phụ thân, đã tha tội cho muội muội bị nhốt trong lãnh cung.
Khi gặp lại, gương mặt nàng đầy tang thương, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
"Dựa vào cái gì ngươi làm Hoàng hậu? Ta mới là Thiên mệnh chi nữ."

LẠC KHA RỬA HẬN
Phu quân trước khi ra trận, đã đưa cho ta một phong thư hòa ly.
"Chuyến đi này hiểm nguy, chưa chắc đã trở về, nàng đừng vì ta mà phí hoài cả đời."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng hắn yêu ta sâu đậm. Dẫu sao, hắn từng nói có một loại yêu gọi là buông tay.
Sau này vẫn không có tin tức hắn tử trận, ta liền chờ hắn cả một đời. Trước khi cô độc bệnh chết, lại nghe tin hắn ở biên cương đã có vợ con đề huề.
Sự chờ đợi si tình của ta, chẳng qua chỉ là một trò đùa.

CẢ NHÀ TRÁCH TÔI TIÊU HOANG, TỚI KHI TÔI TIẾT KIỆM, HỌ HỐI HẬN RỒI
Tôi chăm chỉ lo toan cho gia đình, vậy mà vẫn bị mẹ chồng chê tiêu xài hoang phí.
Chỉ cần tôi tiêu tiền, bà ấy lại càm ràm bên tai tôi không ngớt.
Mua đồ ăn làm gì, ra chợ nhặt mấy món còn sót lại chẳng phải cũng được à?
Thuốc hết thì kệ nó, rèn luyện thân thể một chút là khỏe thôi, cần gì uống?
Điện chập chờn thì tự sửa, đỡ phải tốn tiền thuê thợ, toàn phí của trời!
Kiếp trước, tôi nghĩ những khoản đó là thiết yếu, không thể tiết kiệm.
Nhưng sau này, chồng tôi cho rằng tôi không biết giữ tiền, nói tôi phá của.
Con trai đến tuổi trưởng thành, thấy nhà hàng xóm mua xe mua nhà cho con, nó cũng trách tôi không biết tiết kiệm.
Tôi bệnh nặng phải nhập viện, họ không chịu trả viện phí, để mặc tôi sống dở chết dở mà qua đời.
Còn bảo tôi đáng đời, bình thường mà tiết kiệm hơn thì giờ đã có tiền chữa bệnh rồi.
Giờ sống lại một lần nữa, tôi làm đúng như những gì họ muốn – tiết kiệm triệt để. Nhưng chính họ lại là người hối hận đầu tiên.

GIỮA GIÓ VÀ TRĂNG CHỈ THIẾU NÀNG
Đích tỷ cao thượng, chính là quý nữ rực rỡ nhất kinh thành, sinh ra đã định làm mệnh phụ phu nhân. Nàng không tranh không giành, ung dung tự tại như cúc, khiến tất cả nam tử kinh thành đều si mê nàng. Vị hôn phu của ta cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nàng lại cố tình chọn một gã thợ săn nghèo rớt mồng tơi.
Ta khuyên nàng chân thành: "Nghe nói gã thợ săn kia tính tình không tốt, hơn nữa không môn đăng hộ đối, gả qua đó e là sẽ chịu khổ."
Đích tỷ chỉ hờ hững liếc ta một cái, rồi buông lời trách mắng: "Cuộc sống đạm bạc danh lợi, tự tại như mây trời có gì không tốt? Gia gia thanh liêm, nếu người còn sống, thấy mọi người theo đuổi danh lợi, trèo cao đạp thấp như vậy, ngài nhất định sẽ không vui."
Ta câm nín.
Chưa đầy một năm, nàng đã ly hôn với gã thợ săn kia, trở về phủ Tướng quốc.
Đêm trước ngày ta và Thụy Vương đại hôn, đích tỷ múa một điệu kinh hồng, đoạt lấy trái tim hắn, cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Ngày hôm sau, nàng đội phượng quan, mặc áo choàng đỏ, ngồi kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính lấy thân phận chính thê mà vào Vương phủ Thụy Vương.
Còn ta thì trở thành thiếp.
Sống cùng vinh quang, ta vì nàng mà toan tính, vì nàng mà chắn những mũi tên sáng, trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích.
Sau này ta bị những người thiếp khác hãm hại, ta quỳ xuống cầu xin đích tỷ giúp ta chứng minh sự trong sạch.
Nàng lại hờ hững gạt tay ta: "Công đạo ở trong lòng người, muội chưa từng làm, họ tự khắc sẽ không làm khó muội."
Cuối cùng ta bị Thụy Vương hành hạ đến chết.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay trở về ngày nàng kén phu.

CÂU CHUYỆN THÂM CUNG
Trong yến tiệc ngày xuân, đích tỷ để sổng mất con vẹt của Thái hậu.
Nàng rơi lệ, quỳ xuống cầu xin:
“Xin Thái hậu tha cho muội muội một mạng.
Nàng không cố ý làm chết con vẹt, chỉ là ham vui quá mức mà thôi.”
Nhưng con vẹt kia biết niệm kinh Phật, là vật Thái hậu vô cùng yêu thích.
Thái hậu giận dữ ngất đi, Hoàng đế lập tức hạ chỉ — đem ta dìm xuống hồ sen.
Đích tỷ ta nhờ danh tiếng hiền lương trung hậu, được đưa vào cung làm phi.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy đích tỷ đang cầm thiệp mời dự yến tiệc ngày xuân, chau mày than:
“Bao nhiêu là quý nữ như thế, Hoàng thượng sao có thể nhớ tới ta được chứ?”
...

Bạn Thân Làm Tôi Vào Tò
Bạn Thân Làm Tôi Vào Tò
Ngày tôi được thả ra khỏi tò, cô bạn thân đến đón tôi, nước mắt lưng tròng, nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi cậu… nhưng nếu khi đó mọi người biết tớ b /ị cư/ơ~ng//hip, tớ biết sống sao đây?”
Ba năm trước, cô ấy mất tích suốt đêm, tôi tìm được cô trên s/ân thượng nhà mình, đúng lúc cô đ a/ng bị xa^ m//h ạ//i. Tôi lao đến đẩy tên t/ội p/h ạm ra, hắn vô tình ngã xuống l/ầu.
Cô ấy xoá sạch dấu vết, bảo với cả/nh sát đó chỉ là một kẻ th eo//đ/uổi mình. Tôi thì vì tội gi .t người mà bị kế/t án, vào tò chịu ba năm.
Lúc ra tò, tôi tưởng cô ấy vì áy náy nên mới cưu mang tôi. Không ngờ, cô ta lại bá/n tôi đến một vùng núi hẻo lánh. Tôi cố bỏ trốn, bị dân làng đá/nh//g ã.y chân.
Cả nửa đời sau của tôi sống trong đa/u đớn và tủi nhục, cho đến khi ch .t đi, tôi sống lại vào đúng đêm xảy ra vụ việc năm ấy.

Xuân Đường Tẫn
Xuân Đường Tẫn
Ngày Bùi Nghiên Hằng được phong Tể tướng, ta bị huynh trưởng hạ thuốc, đưa vào khuê phòng.
Sau một đêm mặn nồng, Bùi Nghiên Hằng bị thiên hạ chỉ trích, bất đắc dĩ phải cưới ta về làm vợ.
Sau này, đại tướng quân Tây Bắc đại thắng khải hoàn, cũng mang theo bạch nguyệt quang của Bùi Nghiên Hằng, Cố tam tiểu thư trở về.
Khi thấy ta bế con trai cùng Bùi Nghiên Hằng xuất hiện, Cố tam tiểu thư lệ lóe lên, bỗng dưng tức giận mà thổ huyết rồi chet ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, Bùi Nghiên Hằng ngày đêm ngủ ở thư phòng, không còn gặp mặt ta cùng con trai.
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ ba năm sau đột nhiên bạo loạn xảy ra.
Quân phản loạn lấy tính m/ạng ta và con trai ra uy hiếp, muốn Bùi Nghiên Hằng giao ra hổ phù được cất giấu phía sau bài vị của Cố tam tiểu thư.
Thế nhưng, Bùi Nghiên Hằng lại lạnh nhạt đến mức chẳng buồn ngẩng đầu: “Hai m/ạng tiện, sao xứng đổi lấy bài vị của người ta yêu?”
Lời vừa dứt, ta tận mắt chứng kiến con trai bị một k/iếm đ/âm xuyên ngực.
Cuối cùng, không muốn bị làm nh/ục, ta đã c/ắn lưỡi t/ự v/ẫn.
Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày Bùi Nghiên Hằng bái tướng.
Nhìn bóng người bước vào khuê phòng, ta lôi huynh trưởng đã bị đ/ánh ngất lên giường, còn mình thì lật cửa sổ mà đi.
Lần này, để hắn tự mình gả đi vậy!

BỐ MẸ MUỐN NHẬN NUÔI TRÀ XANH, TÔI DÙNG MỎ HỖN VẢ MẶT CẢ NHÀ
Khi bố mẹ tôi nói họ muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi biết—câu chuyện đã bắt đầu.
Vào ngày sinh nhật tôi, cô ta thỏ thẻ:
“Thật tốt, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật. Còn tôi… bố mẹ đều mất rồi…”
Khi tôi có bạn trai, cô ta nhẹ nhàng than:
“Kiều Kiều có điều kiện, anh ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi. Còn tôi, chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu…”
Cứ thế, cô ta từng chút một cướp đi ánh sáng, tình yêu, và mọi người đứng về phía tôi.
Trước khi tôi chết vì tai nạn xe, tôi còn nghe thấy cô ta thản nhiên nói:
“Kiều Kiều chỉ gặp tai nạn thôi mà. Nhưng lễ trưởng thành của tôi cả đời chỉ có một lần…”
Khi mở mắt ra lần nữa, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Tống Hàm Hi—đang rón rén bước vào nhà.
Tôi khẽ nhếch môi.
Phản thao túng, bạn đã biết chưa?

Tình Yêu Không Bằng Danh Tiếng
Tình Yêu Không Bằng Danh Tiếng
Nữ diễn viên trẻ mới nổi nổi tiếng thẳng tính Trần Bạch Chi cùng tôi tham gia một chương trình hẹn hò truyền hình.
Cô ta miệng nhanh hơn não, nói tôi từng đổi mười tám bạn trai, không nên tham gia show hẹn hò mà nên đi khám phụ khoa.
Buổi livestream bị gián đoạn đột ngột, tôi yêu cầu cô ta lên tiếng đính chính.
Ngay sau đó, cô ta đăng đàn phát biểu công khai trên mạng:
“Chỉ tại tôi quá thẳng tính, quên mất đàn chị giỏi che giấu cỡ nào. Giới giải trí tối tăm hơn tưởng tượng nhiều.”
Chỉ sau một đêm, tôi bị biến thành thế lực đen tối trong giới, còn cô ta dựa vào sự kiện này mà nổi lên như diều gặp gió, được tôn vinh là “người đầu tiên dám nói thật trong giới giải trí”.
Để bảo vệ cho sự “thật thà” của cô ta, ảnh đế thanh mai trúc mã của tôi tự mình ra mặt che chở, trở thành người bảo hộ cho cô ta.
Sau hàng loạt “tiết lộ thẳng thắn” của cô ta, tôi bị dính đủ loại tin đồn, đối tác đồng loạt hủy hợp đồng, cuối cùng thậm chí còn bị fan cuồng của cô ta tông xe chết.
Sau khi tôi chết, Trần Bạch Chi nhanh chóng thay thế tôi, trở thành “nhất tỷ” mới trong giới.
Lần nữa mở mắt, tôi trở về đúng ngày quay chương trình hẹn hò kia.