Trọng Sinh
Nhân vật chính sau khi chết sẽ sống lại ở một thời điểm trong quá khứ. Với ký ức từ kiếp trước, họ thay đổi số phận, báo thù kẻ ác, hoặc cứu lấy người thân. Thể loại này mang tính kịch tính cao, thường kết hợp với cung đấu, gia đấu hoặc thương trường.
Truyện mới cập nhật
Mỹ Nhân Tâm Cơ
Mỹ Nhân Tâm Cơ
Từ khi sinh ra, ta đã không phải là một người hiền lành.
Năm ba tuổi, ta đã dùng trâm cài tóc đ/âm vào mắt tên công tử nhà bên, chỉ vì hắn lén nhìn mẹ ta tắm.
Năm năm tuổi, ta đã phóng hỏa đ/ốt rạp hát, chỉ vì thấy đoàn hát mua bán trẻ con.
Năm mười tuổi, ta lặng lẽ sai người phế gã cháu trai của Ngự sử, ai bảo hắn ta dám trêu ghẹo tỷ tỷ ta giữa phố.
Những chuyện như thế này, nhiều vô số kể…
Sau này, ta gả cho một phu quân tốt, cả nhà chồng đều là người hiền lành. Ta sống trong hậu viện buồn chán đến chet.
Khi sống lại vào ngày Hoàng thượng ban hôn cho ta và tỷ tỷ, ta đã dứt khoát đổi hôn sự với tỷ ấy.
Kiếp trước, tỷ tỷ ta gả vào phủ Quốc công chưa đầy hai năm đã chet.
Tỷ tỷ cũng sống lại, rưng rưng nước mắt nói: “Nhị muội, phủ Quốc công là hang ổ của rắn! Muội không thể gả qua đó!”
Ta vô cùng phấn khích: “Nhưng mà… tỷ tỷ, ta là một hạt giống xấu xa bẩm sinh mà.”
Cô Đảo
Trước khi gả vào hào môn, em trai thiên tài đã đưa cho tôi 520.000.
Nó nói nó đã tính kỹ rồi, từ nhỏ đến lớn tôi nuôi nó hết 520.000.
Bây giờ, số tiền tôi cật lực bán thân kiếm được, nó trả lại hết.
Từ nay, giữa tôi và nó coi như thanh toán sạch sẽ.
Đêm ấy tôi trằn trọc không ngủ, lại nghe thấy vị hôn phu nói chuyện điện thoại với bạn:
“Lục đại thiếu, chuyện đính hôn là thật sao? Lần này cậu thật sự sa vào rồi?”
Ngoài ban công, giọng nam dịu dàng lộ rõ vài phần quyến luyến:
“Chỉ là có chút hứng thú, dỗ cô ta vui vẻ thôi.”
“Một đứa con gái làm nghề tiếp rượu, sao có thể làm vợ được?”
Rồi tôi trùng sinh, quay lại mười năm trước.
Thiếu niên thiên tài kia nắm vạt áo tôi, khẽ nói:
“Chị… em muốn đi học.”
Kiếp Này Xin Trả Lại Chàng
Kiếp Này Xin Trả Lại Chàng
Cả một kiếp này, ta nhọc lòng mưu tính, cuối cùng cũng có được Thẩm Hàn Chu — nhưng kết cục lại chỉ là một đôi oán lữ gắn bó trong oán hận.
Kẻ hắn thật lòng yêu luôn là vị giả thiên kim kia — người đã cướp đi mười mấy năm phú quý vốn nên thuộc về ta.
Thế nên, hắn hận ta.
Hắn hận ta khiến muội muội thanh mai của hắn trở thành kẻ ngây dại.
Hắn càng hận ta vì bao nhiêu tội nghiệt, để rồi Thẩm gia vì ta mà rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Ấy vậy mà, đến phút cuối cùng — người quỳ nơi bậc ngọc lại chính là hắn.
Dùng cả tính mạng của mình, chỉ để đổi lấy cho ta một con đường sống.
Khi ấy hắn nói:
“Giang Yến Nguyệt, nếu thời gian có thể quay ngược lại…”
“Ta thà rằng hôm ấy đã không đưa tay kéo nàng vào đời mình.”
Khi một lần nữa mở mắt, ta đã trở về thời điểm năm ấy — lúc vừa mới được đón trở về Thượng thư phủ.
Trước mắt ta là một thiếu niên trẻ tuổi, đôi mắt ôn hòa, nét mặt hiền lành.
Chính là Thẩm Hàn Chu.
Kiếp này, ta nguyện buông tay. Để hắn được bình an, không vướng vào ta nữa.
Xuyên thành mẹ tôi, đổi đời từ ly hôn
Tôi xuyên thành mẹ mình, đúng lúc cha tôi ngoại tình, đang làm ầm ĩ chuyện ly hôn.
Trên tòa, giọng ông ta lạnh như băng:
“Chúng ta đã sớm hết tình cảm rồi.”
Tôi lập tức nhập vai, nghẹn ngào mà kiên trì:
“Dù thế nào em cũng sẽ đợi anh về nhà.”
Cha tôi tức giận gằn giọng:
“Cô làm thế này vô ích thôi!”
Tôi mỉm cười dịu dàng, mang theo bi thương:
“Anh muốn thế nào cũng được, nhưng ly hôn thì tôi không đồng ý.”
Trước đây, mẹ tôi vì tranh giành quyền nuôi tôi mà chấp nhận trắng tay bước ra khỏi hôn nhân.
Cha tôi lại dựa vào nhà của tiểu tam mà thăng tiến, tiền đồ rộng mở.
Sau này mới biết, cái gọi là “giành quyền nuôi con” của ông ta chỉ là giả vờ, mục đích chính là ép mẹ chủ động từ bỏ tài sản.
Nhưng bây giờ…
Hừ hừ.
Cứ kéo dài xem! Dù sao người sốt ruột ly hôn cũng không phải tôi, để xem ai chịu được lâu hơn ai.
Tiểu Man Tiểu Mãn
Tiểu Man Tiểu Mãn
Việc đầu tiên ta làm sau khi trọng sinh là b/ẻ g/ãy con d/ao m/ổ lợn, ch/ặt đ/ứt nghiệt duyên giữa Tạ Hạc và nữ chính.
“Thi đỗ trạng nguyên hay là để ta ch/ém, ngươi chọn một đi.”
Tạ Hạc ôm cái mông bị đá, nghiến răng chửi ta là đồ ghen tuông vô lý.
Lời chửi ấy kéo dài cho đến khi hắn thi đỗ Trạng nguyên, trở thành tân quý của triều đình.
Và cho đến khi hắn nói muốn cưới ta làm vợ. Hắn đỏ mặt, nghểnh cổ: “Ngoài ta ra, còn ai có thể chịu nổi đồ ghen tuông vô lý như nàng!”
Ta đã tin.
Cho đến khi nữ chính trở về kinh thành, Tạ Hạc vẫn như năm xưa, bị nàng ta thu hút.
Khi hắn một lần nữa bị thương nặng vì cứu nàng ta, ta mới chợt nhận ra Tạ Hạc chưa từng thay đổi. Giống như hắn chưa bao giờ thay đổi cách gọi “đồ ghen tuông vô lý”.
Thế là ta bẻ ngón tay tính toán số bạc đã tiêu cho hắn suốt những năm qua, rồi bán hết những thứ đáng giá trong phủ hắn để gom đủ số tiền đó.
Ngày ta rời đi, mọi thứ vẫn bình thường. Chẳng hề có chút bận rộn hay vui vẻ nào của ngày đại hôn.
Nhưng sau này, ta lại nghe nói.
Trạng nguyên lang vốn thanh cao thoát tục, lại mặc hỷ phục đỏ, bái đường với một con d/ao m/ổ lợn.
Rồi hắn lại cầm nó, đi loạng choạng, gặp ai cũng khản giọng hỏi: “Nương tử của ta giận dỗi rồi, nhưng lần này… sao nàng không đến ch/ém ta nữa?”
Kiếp Này Không Để Ngươi Sống
Đời trước, mỗi khi Thái tử chạm vào chiếc nhẫn kia, nha hoàn bên cạnh ta liền mặt mày ửng đỏ như hoa đào nở rộ.
Nàng ta lén lút giả mạo thân phận tiểu thư của ta, thường xuyên ra vào Đông cung tư hội cùng Thái tử, vọng tưởng trở thành Thái tử phi.
Sự việc bị Hoàng hậu phát hiện, một đạo thánh chỉ hạ xuống, toàn bộ nhà ta chịu cảnh tru di.
Lần nữa mở mắt, ta quay lại yến hội trong cung, liền thấy trước mắt xuất hiện những dòng chữ kỳ quái:
【Yến tiệc này, Thái tử cố tình vuốt ve chiếc nhẫn, thật xấu xa.】
【Đám vai phụ đúng là một lũ mù, chẳng nhìn ra Thái tử đang trừng phạt “muội bảo”.】
【Giá như có ai phát hiện ra biểu hiện bất thường của “muội bảo” lúc này thì càng thêm kịch tính!】
Muốn kịch tính ư?
Ta đứng bật dậy, giơ tay tát một cái vang dội lên mặt nha hoàn đang uốn éo phía sau.
“Ngứa ngáy quá thì đi trị!”
KHÔNG PHẢI DỄ MÀ ĐƯỢC TRỜI XANH ƯU ÁI, PHẢI SỐNG CHO ĐÁNG KIẾP TRỌNG SINH
Kiếp trước, vì giận dỗi, tôi kiên quyết ly hôn với chồng cũ.
Thế nhưng, chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, tôi tự đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng.
Ngay cả lúc lâm bệnh cũng chẳng có tiền chạy chữa, chết thê thảm trong bệnh viện, tro cốt còn là do anh ta lo liệu mang đi hỏa táng.
Còn chồng cũ thì sao?
Sự nghiệp phất lên như diều gặp gió, trở thành luật sư đối tác, mỗi năm kiếm hàng chục triệu, lại còn quay về bên mối tình đầu mà anh ta luôn nhung nhớ — đúng chuẩn cuộc đời truyền cảm hứng.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng cái ngày bốc đồng đòi ly hôn.
Khi đó, vẻ mặt Tạ Sâm vẫn lạnh nhạt, nhìn tôi rồi nói:
“Nhà cô sắp phá sản đến nơi rồi, thật sự muốn ly hôn à? Không sợ nuôi không nổi bản thân rồi chết đói à?”
Lời nói thẳng đến đau lòng.
Kiếp trước tôi chỉ lo giận dỗi, chẳng nghe lọt tai lấy một câu.
Còn bày đặt thanh cao, bỏ đi với hai bàn tay trắng.
Còn bây giờ ư?
Tôi nhất định phải cố sống cố chết bám trụ đến lúc Tạ Sâm phát tài, rồi chia một nửa tài sản của anh ta mới được.
Lúc đó cầm tiền sống sung sướng, thuê vài anh người mẫu đẹp trai về bầu bạn cũng chưa muộn.
...
Tái Sinh 1980: Ly Hôn Cặn Bã, Làm Giàu Nuôi Thân
Kết hôn bốn mươi năm, chồng tôi lại dắt chị dâu góa bụa bỏ trốn.
Không ngờ, trên đường đi, họ gặp tai nạn giao thông.
Trong cơn hấp hối, anh ta nắm chặt tay tôi, gương mặt đầy không cam lòng:
“Lâm Vân, hãy chôn anh cùng Lý Cầm.
Kiếp sau, anh phải được làm chồng của cô ấy.”
Tôi vừa khóc vừa run rẩy hỏi:
“Vu Kiến Quốc, anh thật sự yêu chị ấy đến vậy sao?”
Anh ta gật đầu, hơi thở mong manh:
“Yêu… tình yêu của anh với cô ấy, biển cạn đá mòn cũng không đổi!
Nếu có kiếp sau, anh muốn cùng cô ấy một đời một kiếp, trọn vẹn đôi lứa!”
Anh yêu chị dâu góa bụa của mình.
Vậy thì cả nửa đời tôi hy sinh, cuối cùng tính là gì?
Cảm giác bị phản bội khiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi lau khô nước mắt, lạnh lùng cười đáp:
“Vu Kiến Quốc, anh cứ yên tâm mà chết đi!
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ cho hai người toại nguyện!”
Thái Tử Phi Đổi Mệnh
Từ nhỏ, đại tỷ ta đã được nuôi dưỡng như một Thái tử phi tương lai.
Phụ mẫu thì thiên vị, các đệ muội thì ỷ lại, ngay cả vị hôn phu vốn khắc chế nghiêm cẩn kia, cũng thường mượn cớ tới tìm ta để được gặp nàng, giải nỗi tương tư.
Đời trước, ta từng dùng cái ch .t ép buộc, cầu chút yêu thương. Đổi lại, chỉ nhận lấy kết cục đôi chân t/àn phế, bị đuổi khỏi phủ, cuối cùng chịu nhục nhã mà ch .t trong tay bọn ăn mày nơi phố chợ.
Đời này, ta sẽ không cam chịu.
Ta muốn tranh, tranh làm Thái tử phi, càng phải tranh cho được quyền lực chí tôn thiên hạ.
Bình An Phù
Phu quân tặng ta một lá bùa bình an, ta liền đem lá bùa đó, đưa cho một tử tù.
Chỉ vì đời trước, hắn từng dùng một lá bùa như thế để đổi lấy linh hồn của ta, cho tiểu thanh mai hắn yêu.
Lá bùa hắn tặng, ta ngày ngày mang bên người, thân thể càng lúc càng yếu, cho đến khi hồn lìa xác, hóa thành cô hồn phiêu đãng.
Lơ lửng giữa hư không, ta mới phát hiện tiểu thanh mai của hắn đã chiếm lấy thân thể ta.
Phu quân ta làTống Hoài An đang tay trong tay cùng nàng diễn trọn vai phu thê ân ái, khiến bao người hâm mộ.
Họ tiêu xài bạc nhà ta, dối gạt cha mẹ ta, nuốt trọn sản nghiệp nhà họ Thẩm.
Đến khi ta mở mắt lần nữa, chính là lúc hắn vừa đưa ta lá bùa bình an.
Kiếp này, ta thề bắt họ nợ m.á u phải trả bằng m á/u.