Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Cậu ấy rất đáng thương
Trước khi anh trai tôi lâm chung đã giao đứa con anh và người người yêu đồng tính nhận nuôi cho tôi.
Anh trai cầu xin tôi nuôi dưỡng Quý Di Tinh đến năm mười tám tuổi.
Tôi ghét anh trai, đương nhiên cũng ghét Quý Di Tinh.
Cho nên mặc dù sống cùng dưới một mái nhà nhưng tôi chưa bao giờ cho Quý Di Tinh sắc mặt tốt.
Đợi đến ngày Quý Di Tinh hai mươi tuổi tôi lập tức không đợi được nữa đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta.
Về sau, Quý Di Tinh đánh gục công ty tôi, ép tôi cúi đầu trước cậu ta.
Thời điểm đè tôi lên giường cậu ta nói: “Chú nhỏ, chú có biết không? Cháu thật sự hận chú chết đi được.”
Tôi nhìn khuôn mặt tuyệt vọng lại dữ tợn của cậu ta, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cậu hận tôi cái gì chứ?”
Cậu ta đột nhiên ngẩn người, có giọt nước mắt rơi lên mặt tôi.
“Chẳng qua là cậu hận tôi không yêu cậu mà thôi.”

A Mãn Và Vị Đắng Của Hoàng Đế
Tôi sinh ra đã có thể ngửi ra thiện ác của con người.
Người tốt thì hương thơm thoang thoảng, người xấu thì hôi hám khó chịu.
Thế nhưng vị hoàng đế mà người đời đồn đại là bạo ngược tàn sát kia, khi hương khí lướt vào mũi tôi, lại chỉ là một vị đắng nhạt như dược thang.
Tôi kiễng chân đưa cho ngài một viên kẹo:
“Ngài ăn đi, ăn rồi sẽ không còn đắng nữa.”
Nào ngờ, hoàng đế lại đem tôi giữ lại trong cung, ngày ngày sai tôi ngửi hết thảy quần thần và hậu phi.
“Người này hôi thối, kéo ra ngoài.”
“Người kia cũng ôi rữa, mang đi.”
Cho đến một ngày, tôi chỉ tay vào vị đại thái giám quyền khuynh triều chính:
“Hắn thối đến mức ta chẳng mở nổi mắt!”
Hoàng đế nhìn tôi mỉm cười:
“Vậy nàng thử ngửi xem, nay trẫm đã ngọt thêm chút nào chưa?”
Tôi bị dẫn vào cung khi đầu óc vẫn còn ngẩn ngơ.
Tường cung cao quá, đỏ đến nỗi khiến người ta hốt hoảng.
Con đường dài dằng dặc, đi đến mức chân tôi mỏi rã.
Lão thái giám dẫn đường cứ bịt chặt mũi, ghét bỏ tôi bẩn thỉu.
Kỳ thực chính hắn mới hôi, mùi chua nồng thối rữa đến cực điểm.
Nhưng tôi không nói, bởi nương từng dặn: “Nhìn thấu chớ vạch trần.”
Chúng tôi dừng lại trước một đại điện nguy nga.
Thái giám the thé giọng:
“Chờ ở đây, đừng ngó nghiêng. Hôm nay thánh thượng tâm tình vui, các ngươi mới có phúc được diện thánh.”
Tôi ngoan ngoãn đứng đó, cúi đầu nhìn đôi giày rách nát của mình, trong lòng có chút run sợ.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe ngói.
Một lát sau, bên trong vọng ra tiếng trầm thấp:
“Truyền vào.”
Tôi bước vào, đầu không dám ngẩng.
Nền điện lát đá sáng bóng, có thể soi rõ bóng người.
“Ngẩng đầu.”
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Tôi từ từ ngẩng lên.
Phía trước, trên long tọa, là một nam tử khoác long bào đen thêu kim tuyến.
Ắt hẳn chính là hoàng đế.
Người ta đều nói ngài tàn bạo vô đạo, giết người chẳng chớp mắt.
Thế nhưng, mùi tôi ngửi được không phải hôi tanh, mà là vị đắng nhạt, giống như dược thang nấu lâu, khiến đầu lưỡi tê dại.
Tôi ngây người nhìn ngài.
Ngài thật tuấn mỹ, đẹp hơn bất kỳ ai tôi từng gặp.
Chỉ là dung nhan quá trắng, mày chau chặt, như chất chứa vô vàn u sầu.
Ngài nhìn tôi đang ngẩng đầu nhìn ngài, hỏi:
“Ngươi không sợ trẫm sao?”
Tôi thành thật đáp:
“Không sợ. Bệ hạ không hôi, chỉ đắng thôi.”

Lời Hứa Không Dành Cho Tôi
Kỷ niệm ngày cưới, chồng tặng tôi một chiếc đồng hồ thông minh.
Trong lúc nghịch chức năng, tôi vô tình mở ra mục ghi âm đồng bộ trên đám mây.
Bản ghi âm mới nhất, là giọng anh ta khàn khàn giả vờ dịu dàng dỗ dành một ai đó:
“Ngoan, anh hứa, chờ con của chúng ta ra đời, toàn bộ tài sản đứng tên anh sẽ là của hai mẹ con em.”
Thời gian ghi âm, chính là nửa tiếng trước khi anh ta đi mua bánh cho tôi.
Anh ta bưng bánh về, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương nhìn tôi.
Tôi giơ đồng hồ lên hỏi:
“Cái này là gì?”
Mặt anh ta tái mét, gượng cười giải thích:
“À… cái này là anh thu hộ thằng bạn thân. Nó đang cãi nhau với vợ, nhờ anh diễn thử cách xin lỗi để làm hòa.”
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười thổi tắt ngọn nến, rồi thản nhiên nói:
“Thì ra là vậy. Vậy mai anh cho em địa chỉ nhà thằng bạn thân đó đi. Em rảnh, cũng tiện ghé khuyên vợ nó một câu.”

Bước Qua Giới Hạn
Tôi để ý đến người anh em của anh trai mình.
Công khai lẫn ngấm ngầm trêu chọc suốt một tháng, lại bị anh từ chối.
【Thứ nhất, tôi không ngủ với em gái của bạn bè.】
【Thứ hai, tôi tạm thời không có ý định yêu đương.】
【Thứ ba, tôi là người câm, không xứng với em.】
Khí thế ngang ngược, tự cao tự đại.
Tôi tức đến phát điên.
Đêm đó, nổi giận gọi liền tám nam người mẫu.
Thế mà Tiêu Tiêu lại ngồi ở góc phòng bao.
Khói trắng lững lờ, khóe môi khẽ nhếch, ngón tay thon dài ra hiệu:
【Tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại.】
Tôi: 【???】

NHA HOÀN THĂNG CẤP KÝ
Ta và muội muội đều là nha hoàn tam đẳng trong phủ Quốc công.
Một hôm, nàng bỗng đưa cho ta một viên trân châu to bằng quả long nhãn.
Ngày hôm sau, trên áo choàng thêu kim tước mà Hoàng thượng ban cho tiểu công gia lại thiếu mất một viên nam châu. Cả phủ xôn xao, lục lọi khắp nơi để tìm.
Muội muội run rẩy lên tiếng:
“Tỷ tỷ có một viên… trông chẳng giống thứ mà nha hoàn nên có…”
Ta bị đánh đến chết ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt, ta đã quay về tiểu viện của bọn buôn người.
Chu ma ma của phủ Quốc công đang chọn mua nha hoàn nhỏ tuổi.
...

TIỀN MỪNG CƯỚI
Khi tôi và bạn trai bàn đến chuyện cưới xin, anh ấy còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc sắp xếp:
“Trong lần ra mắt bố mẹ em, nhà anh sẽ mừng cho nhà em 10.001 tệ mang ý nghĩa vạn lý chọn một.”
“Còn nhà em mừng lại nhà anh 9.999 mang ý nghĩa mãi mãi dài lâu.”
Tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Thế nhưng sau buổi gặp mặt, khi mẹ tôi đếm xong bao lì xì thì mặt mày lập tức sầm lại, bà nghiến răng hỏi tôi:
“Không phải nói rõ là 10.001 à? Sao giờ chỉ có... 1.001?”
…

Tri Tri dũng cảm
Mẹ mất được hai năm, bố định tái hôn, cô dì kia vứt hết đồ của mẹ, cho tôi uống sữa hỏng rồi còn không cho bố ôm tôi, nửa đêm, tôi trùm chăn khóc thành từng hạt châu nhỏ, bỗng trước mắt lóe lên mấy dòng chữ kỳ lạ:
【Tri Tri đừng khóc, đi tìm ông ngoại đi.】
【Tri Tri, ông ngoại con là Chủ tịch tập đoàn Nam Dương, cậu con là ca sĩ nổi tiếng, dì út con còn lợi hại hơn nữa.】
【Tri Tri cố lên, các dì nhất định sẽ không để con giống như mẹ biến thành nữ chính bi kịch đâu!】

Tiệm giao ước
Tiệm giao ước
Tôi là chủ tiệm cầm đồ ở âm gian, chuyên thu những thứ con người sống dễ dàng bán đi nhất — những thứ họ nghĩ là không đáng một xu: đạo đức, lương tâm, tình thân máu mủ.
— Dù sao thì khi cân lương tâm, đến cả quỷ cũng chê nhẹ.
Hôm nay có một cặp vợ chồng đến, muốn dùng dương thọ của con gái để đổi lấy việc con trai đậu đại học.
Tôi cho họ hai lựa chọn: bán mạng con trai, hoặc bán tình thân của con gái.
Họ chọn cái thứ hai — xem kìa, đến giá còn chẳng thèm trả.

Lễ Kỷ Niệm Đẫm Máu
520 tôi cùng bạn trai mở phòng, hắn nhất quyết chọn một căn phòng ngay cửa có gương, nói là đáng tiền.
Nửa đêm chiếc gương toàn thân thật sự quá rợn người, sau khi thân mật xong tôi xuống giường lấy quần áo phủ lên, vậy mà bạn trai lại đột nhiên nổi giận, tát tôi một cái!
Tôi tức khí chạy ra ngoài, mở một diễn đàn huyền học lúc nửa đêm để than thở.
Không ngờ diễn đàn lại đột nhiên nhắn riêng cho tôi:
【Trong đồ vật mang theo bên người bạn trai cô, có phải cũng có một cái gương?】
Tôi im lặng.
Bởi vì tôi biết chiếc đồng hồ quả quýt hắn luôn đeo trên ngực, mặt trước chính là một tấm gương.

Không Nghỉ Ngơi
Tôi chưa kịp chào đời đã chết, bà nội dùng kim vàng ép tôi ở lại trong bụng mẹ đến tháng thứ 7 mới sinh ra.
Bà nói tôi là oan hồn, do đủ loại nguyên nhân mà nhiều lần chết yểu, không thể ra đời, oán khí cực nặng.
Nếu không giữ được tôi lại, tôi sẽ hóa thành ma, gây họa cho cả nhà, đến lúc đó cả gia đình tôi đều phải chết.
Mãi đến khi tôi ra đời, bà nội mới phát hiện, tôi là một thể hai hồn.
Chị là người bình thường, còn tôi là một con quỷ đòi nợ.
Đến năm tôi chín tuổi chết yểu, thân xác sẽ hoàn toàn thuộc về chị ấy.
Chỉ là chị không biết, kẻ sống sót thật ra là tôi.