Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Chim Hoàng Yến Ăn Hoa Hồng
Sau khi trở thành chim hoàng yến của Thái tử gia Kinh thành, tôi điên cuồng ăn hoa hồng.
Anh ta đưa tôi ba nghìn để mua đồ ăn, tôi tham chín trăm chín mươi.
Vì thế, anh ta phải ăn loại thịt heo giá 245 tệ một cân mà tôi mua về.
Anh ta đưa tôi năm vạn để mua chiếc giường chất lượng tốt, tôi tham bốn vạn tám.
Vì vậy, mỗi lần chúng tôi làm chuyện kia, giường đều kêu kẽo kẹt không ngừng.
Sau đó, anh ta đưa tôi một nghìn để mua bao cao su, tôi thấy lãng phí, tham chín trăm, thế là tôi bất cẩn mà dính thai.
Nhìn hai vạch trên que thử thai trong tay, tôi dè dặt thử thăm dò anh ta: “Anh có thích trẻ con không?”
Hứa Tuấn bình thản liếc nhìn tôi một cái, lắc đầu: “Không thích.”
Nhận được câu trả lời phủ định, tôi sợ anh ta phát hiện ra tôi đã có thai, liền vội vàng ôm hết mấy năm ăn hoa hồng bỏ trốn trong đêm.
Nhưng tôi vừa mới chạy về nhà, giây tiếp theo liền thấy Hứa Tuấn – lẽ ra đang đi công tác – xuất hiện ở cửa nhà tôi, trong tay cầm báo cáo kiểm tra thai, giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên:
“Thường ngày ăn hoa hồng thì thôi, lần này ngay cả con của tôi, em cũng dám nuốt một mình sao?”

Không Cho Em Bay Xa
Bạn thân tôi chia tay với Thái tử gia Kinh thành rồi ra nước ngoài.
Là anh em tốt, Thời Dực dẫn tôi đi an ủi anh ta.
Nhìn Thái tử gia Kinh thành khóc lóc thảm thiết, Thời Dực cười nhạt:
“Thôi được rồi, chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến, đi thì đi.”
“Kịp thời dừng lỗ cũng chẳng có gì xấu cho cậu.”
Nhìn dáng vẻ lười nhác, ung dung của anh, tôi thở phào một hơi.
Bao năm nay đi theo Thời Dực, tôi cũng tích góp được một khoản tài sản không nhỏ, nghe nói anh sắp liên hôn, vậy thì chia tay trong yên ả thôi.
Đêm đó, tôi mua vé máy bay sang chỗ bạn thân.
Nói lời chia tay với Thời Dực.
Xuống máy bay, tôi nhận được một loạt tin nhắn:
【Cái gì mà chia tay trong yên ả? Em nằm mơ đi】
【Vậy ba năm nay của chúng ta tính là gì?】
【Trả lời anh】
【Anh xin em, đừng rời xa anh】

Chồng Tặng Tôi Đồng Hồ, Tôi Đuổi Anh Ta Ra Khỏi Nhà
Chồng Tặng Tôi Đồng Hồ, Tôi Đuổi Anh Ta Ra Khỏi Nhà
Kỷ niệm ngày cưới, chồng tặng tôi một chiếc đồng hồ thông minh.
Trong lúc nghịch chức năng, tôi vô tình mở ra mục ghi âm đồng bộ trên đám mây.
Bản ghi âm mới nhất, là giọng anh ta khàn khàn giả vờ dịu dàng dỗ dành một ai đó:
“Ngoan, anh hứa, chờ con của chúng ta ra đời, toàn bộ tài sản đứng tên anh sẽ là của hai mẹ con em.”
Thời gian ghi âm, chính là nửa tiếng trước khi anh ta đi mua bánh cho tôi.
Anh ta bưng bánh về, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương nhìn tôi.
Tôi giơ đồng hồ lên hỏi:
“Cái này là gì?”
Mặt anh ta tái mét, gượng cười giải thích:
“À… cái này là anh thu hộ thằng bạn thân. Nó đang cãi nhau với vợ, nhờ anh diễn thử cách xin lỗi để làm hòa.”
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười thổi tắt ngọn nến, rồi thản nhiên nói:
“Thì ra là vậy. Vậy mai anh cho em địa chỉ nhà thằng bạn thân đó đi. Em rảnh, cũng tiện ghé khuyên vợ nó một câu.”

Sắc Màu Thanh Xuân
Sắc Màu Thanh Xuân
Người bạn cùng lớp mà tôi đã bảo vệ suốt hai năm nói với tôi: “Bị b/ắt n/ạt là giả, mục đích là lừa cậu để cậu bị đ/ánh.”
Cậu học sinh nghèo mà tôi đã giúp đỡ cũng nói với giọng chế giễu, rằng cậu ta giả vờ nghèo để xem tôi vất vả làm thêm vào kì nghỉ hè và đông để chu cấp cho cậu ta.
Tất cả những sự lừa dối và trêu đùa này đều vì một lý do duy nhất: trả thù cho Hạ Lạc.
Tôi bình thản chấp nhận mọi sự ác ý và mỉm cười ấm áp: “Vậy ra những chuyện bất hạnh kia đều là giả, thế thì tốt quá rồi.”
Họ thở phào nhẹ nhõm, nói rằng sự trừng phạt đã kết thúc và họ muốn trở thành bạn tốt nhất của tôi, cùng nhau hẹn ước vào học tại Đại học Bắc Kinh.
Tôi hơi bối rối: “Chúng ta không phải chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi sao? Tôi cứ nghĩ các cậu là học sinh đặc biệt, và tôi là lớp trưởng nên mới phải chăm sóc các cậu chứ.”

TÔI CHỦ ĐỘNG NHẬN TỘI SAU KHI BỊ BẠN CÙNG PHÒNG VU OAN
Tiền sinh hoạt của bạn cùng phòng bị mất.
Những người khác thì lo giải thích, bận rộn đưa ra bằng chứng ngoại phạm.
Còn tôi lại chủ động báo c/ả/n/h s/á/t, thừa nhận chính mình là kẻ t/r/ộ/m.
“Là tôi lấy tiền. Các anh bắt tôi đi.”
Khi biết c/ả/n/h s/á/t sắp đưa tôi đi, bạn cùng phòng lại phát đ/i/ê/n.
“Lâm Vũ Hiên, cậu bị bệnh à? Tôi còn chưa báo c/ả/n/h s/á/t, sao cậu đã tự mình gọi người đến bắt rồi?”
…

Quỷ Sai
Tôi đổi tên WeChat thành “AAA Dịch vụ mai táng Tiểu Vương”.
Nửa đêm bỗng nhận được một tin nhắn.
“Đêm nay đúng mười hai giờ, ngã tư đường, giúp tôi đưa một cỗ quan tài. Nhớ mặc váy dài màu đỏ, tôi thích nhất là nhìn em mặc váy đỏ.”
Tin nhắn là do bạn trai cũ gửi tới.
Tôi tưởng hắn đang đùa, thật ra muốn quay lại với tôi.
“Cần quan tài làm gì? Muốn tôi đưa tang cho anh à?”
Không ngờ khi bạn thân biết chuyện.
Lại cau mày lo lắng.
“Mặc váy đỏ đưa tang, đỏ trắng đụng nhau là điềm xui! Có kẻ muốn kéo cậu đi chôn cùng rồi đó.”

ĐÔNG VŨ HÓA XUÂN HÀN
GIỚI THIỆU:
Tin xấu: Bị bán vào nhà họ Ngô, cẩn trọng hầu hạ suốt ba bốn năm, vừa mới có chút ngày lành thì nhà họ Ngô bị tịch biên.
Tin tốt: Nhà họ Ngô được đại xá, gia quyến được thả, ngay cả lão gia cũng không phải chịu tội chết.
Tin xấu: Bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp.
Tin tốt: Nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.
01
Ta tên là Đông Vũ, sinh ra tại thôn Bình Sơn, vùng biên cương Đông Bắc.
Ngày ta chào đời là một ngày tuyết lớn, thế nhưng trời lại khác thường mà không đổ tuyết, chỉ rơi một trận mưa.
Tổ mẫu bảo, nha đầu này không phải thứ tốt lành gì, đến cả ông trời cũng chẳng ưa, chi bằng sớm đem vứt lên núi sau tế thần linh hoặc nuôi mãnh thú, để chúng no bụng rồi khỏi xuống núi làm hại gia súc.
Cha ta ngồi xổm ở góc tường, rít mạnh mấy hơi thuốc lá khô, rồi bế ta lên, phả thẳng một làn khói vào mặt, khiến ta sặc khói mà bật khóc. Người đàn ông thật thà ấy lần đầu tiên trong đời trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại.
Mấy chuyện này là cô cô ta sau này kể lại, bởi khi ta ba tuổi, cha—người im lặng bảo vệ và nâng niu ta như châu ngọc—đã qua đời.
Một năm sau, tình lang thanh mai trúc mã của mẹ ta thi đỗ tú tài, quay về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang chơi bùn ngoài cửa, ôm ta vào lòng hôn thật chặt, để lại một đôi khuyên tai bạc.
Từ đó, ta chẳng còn gặp lại người mẹ trầm lặng mà u sầu như cha nữa.
Tổ mẫu cướp lấy đôi khuyên tai mẹ để lại, ban đầu ngồi trên tảng đá trước cửa chửi rủa mẹ và ta mấy ngày liền. Nhưng trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng cần người làm, nên bà đổi thành vừa chửi ta và Tiểu Hoàng trong sân, vừa bận bịu đến mức như con vụ quay tròn.
Cô cô không chịu được, dẫn ta theo tổ phụ ra đồng làm việc, con chó nhỏ cũng lon ton chạy sau ta. Ta từ chập chững biết đi đến lúc biết cắt cỏ, chẻ củi, thỉnh thoảng còn mò được vài con cá dưới sông mang về. Tổ mẫu vẫn hằn học mắng: “Nha đầu chết tiệt, coi chừng bị thủy quái kéo xuống nước!”
Vậy mà đến bữa cơm lại múc cho ta một bát canh cá đầy, miếng ngon nhất—bụng cá—luôn nằm trong bát của ta.
Tài năng trồng trọt trong ta bắt đầu bộc lộ, như thể ta chính là đứa con của ruộng đồng, mà vốn dĩ ta chính là như thế.
Tổ phụ dạy ta cấy lúa, gieo hạt, dựng giàn cho cây leo, bấm ngọn cho mầm non... Ông ngạc nhiên khi những việc ấy chỉ cần dạy một lần ta đã thạo, rồi lại thở dài vì ta là một nữ hài.
Ta hỏi ông:
“Ông ơi, sao con là nữ hài thì ông lại thở dài? Là vì con phải gả đi, nuôi tốn cơm uổng công ư?”
Ông đưa cho ta một nắm dâu rừng hái ở triền dốc:
“Gì mà gả với không gả, con gái con đứa, không biết xấu hổ. Cả ngày bị cô cô con dạy mấy cái chuyện vớ vẩn gì thế hả?
Ta nhét dâu vào miệng nhai loạn, tay quệt mồ hôi trán, tiếp tục đào hố trồng ngô, miệng lầm bầm hứa chắc:
“Con không lấy chồng đâu, lớn lên sẽ rước chàng rể về, cùng phụng dưỡng tổ phụ, tổ mẫu và cả cô cô nữa.”
Ông nhìn ta cười:
“Nha đầu ngốc, nữ tử mà giỏi quá thì sau này sẽ khổ cả đời đấy. Ông chỉ mong con lấy được chồng, sống những ngày tháng an lành.”
Trong cái oi nồng của mùa hạ, một cơn gió thổi đến, cuốn lời ta vừa thốt bay lẫn trong gió:
“Con chính là ngày lành, nơi nào có con, nơi đó chính là ngày lành.”
Vườn rau nhỏ ta chăm sóc trĩu quả, thỏ ta nuôi cũng sinh đàn đẻ lứa. Khi cô cô và tổ mẫu bận bịu trong bếp, bà vừa mắng ta là đồ tham ăn đầu thai, vừa dạy ta cách biến những món ăn đạm bạc thành tinh tế như hoa.
Đến năm ta chín tuổi, tổ mẫu gần như không còn mắng ta nữa—không biết là vì tuổi cao mắng không nổi, hay cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi.
Ta thì vẫn vui vẻ, trong lòng tính toán chờ đến phiên chợ lớn sẽ mang mấy con thỏ mới sinh đi đổi vài con gà con, gà đẻ trứng, trứng lại nở gà, vừa ăn được vừa bán lấy tiền—nhà ta chắc chắn sẽ ngày càng khấm khá hơn.

“Thiên Kim Hoán Mệnh”
Tôi bị đưa đến nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố bảo vệ giả thiên kim, cảnh cáo tôi đừng có cố giành lấy sủng ái của giả thiên kim.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
“Không phải đâu, tôi chỉ muốn hỏi các người, có định đi dự tang lễ của Tú Tú không?”
Người nhà họ Cố sắc mặt biến đổi: “Cô ý gì?”
“Tôi không phải Lý Tú, tôi là bạn của cô ấy. Lý Tú tuần trước đã chết rồi.”

Em Gái Báo Thù
Em gái tôi bẩm sinh đã mang chứng nhân cách phản xã hội.
Nó từng bỏ mảnh thủy tinh vào sữa của tôi, nhìn tôi nôn ra máu phải nhập viện mà vỗ tay reo mừng.
Nó sẽ bò lên giường tôi lúc nửa đêm, tìm cách dùng dao cắt cổ tôi.
Về sau, tôi bị bạo lực học đường hành hạ đến chết.
Nó để tóc dài, mặc quần áo của tôi, hóa trang thành tôi rồi bước vào trường học.

Bảy Hạt Gạo
Bà nội mừng thọ hôm đó, có một người xách cái thùng đến cửa vay bảy hạt gạo.
Bác cả mắng xui xẻo đuổi hắn đi, bà nội lại đếm bảy hạt gạo đuổi theo, rồi chẳng bao giờ trở về nữa.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Bác cả gào khóc nói là kẻ vay gạo đã mượn mất mạng của bà nội.