Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Trọng Sinh: Cháu Ngoại Không Phải Rác Rưởi
Mỗi lần đi vệ sinh.
Tôi dùng báo cũ, chị lại có thể dùng giấy vệ sinh mềm mại.
Tôi than là không công bằng.
Bà ngoại liếc tôi một cái:
“Đồ người ngoài, ăn ở trong nhà ta, còn dám kén cá chọn canh?”
“Cháu ruột là hàng quý, cháu ngoại chỉ là cọng rau, mày có tư cách gì để so sánh với nó?”
Sau đó, tôi vô tình làm ướt một cuộn giấy, làm chị tức.
Đêm hôm đó, chị lấy tờ báo ướt dán chặt vào mũi miệng tôi.
Chết rồi, tôi mới biết.
Mẹ hàng tháng đều chuyển cho bà ngoại khoản tiền nuôi dưỡng lớn.
Giấy vệ sinh trong nhà, là từ tiền mẹ mua.
Ngay cả tờ báo dùng để bịt chết tôi, cũng là mẹ nhặt về.
Mở mắt lần nữa, tôi trở về đúng ngày đầu tiên đến nhà bà ngoại.

Di Chúc Cuối Cùng Của Kẻ Thất Bại
Vào ngày ba mẹ tôi về quê cúng giỗ tổ tiên, chồng tôi – Thẩm Triết – vì muốn lấy lòng Bạch Nguyệt Quang Triệu Yên, đã điều động cả ngàn chiếc drone bay trên tổ đường nhà tôi, sắp xếp thành một trái tim khổng lồ.
Ngay giây tiếp theo, những chiếc drone đó hóa thành hàng ngàn con chim lửa, lao thẳng xuống như dã thú. Chỉ trong chớp mắt, tổ đường chìm trong biển lửa.
Tôi gào vào điện thoại:
“Thẩm Triết! Anh điên rồi sao?! Mau dừng tay!”
Anh ta cười lạnh:
“Dừng tay? Mười năm trước, ba mẹ em bức chết ba mẹ Yên Yên, sao không thấy em bảo họ dừng tay?”
“Ba mẹ em không phải cảnh sát à? Không phải oai phong lẫm liệt lắm sao?”
“Hôm nay, để họ xuống âm phủ mà dập đầu xin lỗi ba mẹ Yên Yên đi!”
Ngay sau đó, anh ta lạnh lùng ra lệnh:
“Tăng thêm ba trăm drone mang nhiên liệu, nhắm thẳng chính điện, thiêu rụi cho tao!”
Triệu Yên đứng bên, ỏng ẹo tiếp lời:
“Thiêu mạnh vào! Phải thiêu cho hai lão già đó thành tro mới thôi!”
Xà nhà tổ đường sập xuống trong biển lửa. Tôi trừng mắt gào vào điện thoại:
“Thẩm Triết! Ba mẹ tôi đang ở viện dưỡng lão! Trong tổ đường là ba mẹ ruột của anh!”
…

Ao Sen Nuôi Quỷ
Chị dâu mang thai tám tháng thì bị anh tôi làm cho sảy thai.
Để giữ lại dòng máu cho gia đình, bà mụ trong làng đã nghĩ ra một cách: nhét cái thai chết lưu trở lại vào bụng chị dâu.
Bà bắt chị dâu phải ngâm mình trong hồ sen mỗi ngày, và dùng dương khí của những người đàn ông trong làng để "tẩm bổ" cho chị.
Bà ta nói rằng làm như vậy, cái thai chết mới có thể hồi sinh.
Mỗi đêm, trong hồ sen đều vang lên tiếng cười của trẻ con.
Khi bà mụ đến đỡ đẻ, vừa nhìn thấy chị dâu, bà đã sợ đến run rẩy và ra lệnh cho cả làng: “Không ai được uống nước, ai uống người đó sẽ chết!”

Tôi Là Chỗ Dựa Cho Con Gái
Tôi Là Chỗ Dựa Cho Con Gái
Con gái lần đầu đến nhà bạn trai, được tặng một vạn tệ làm quà ra mắt. Nó hí hửng khoe với tôi:
“Mẹ ơi, mẹ thấy chưa, con nói đúng mà, nhà ảnh coi trọng con lắm!”
Tôi chỉ cười:
“Coi trọng con á? Thế sao không chuẩn bị tiền mặt mà chuyển khoản? Tại sao bạn trai con không đứng ra giúp thu tiền? Tin mẹ đi, giờ con ấn xác nhận nhận tiền xem, bạn trai con sẽ gọi ngay lập tức.”
Con bé không tin, ấn xác nhận nhận tiền.
Quả nhiên, điện thoại rung lên, đúng là bạn trai nó gọi tới.

Chúc Phúc Xong, Tôi Để Lại Hóa Đơn
Chúc Phúc Xong, Tôi Để Lại Hóa Đơn
Tôi lướt thấy một bài đăng cầu cứu: “Anh em thân thiết của tôi mang thai rồi, tôi phải giúp cô ấy thế nào đây?”
“Anh em chí cốt của tôi, vì thể chất nên không thể phá thai, cũng không muốn để đứa trẻ không có tên cha.”
“Là anh em, tất nhiên phải hai sườn xả thân giúp nhau, nhưng tôi đã có vợ rồi, nhát dao này phải đ.â m sao đây?”
Dưới phần bình luận tranh cãi ầm ĩ, có một câu trả lời được like lẫn chửi nhiều nhất:
“Chuyện đơn giản thôi, kiếm cớ mua nhà thứ hai, ly hôn giả với vợ.”
“Rồi lén đăng ký kết hôn với ‘anh em’, đợi vài tháng để che miệng thiên hạ, sau đó ly hôn, quay lại tái hôn với vợ, thần không biết quỷ không hay.”
… Thật là rác rưởi.
Người hỏi đã không ra gì, người trả lời còn rác rưởi hơn.
Tôi bĩu môi, định thoát ra thì thấy chồng tôi hớn hở bước vào.
“Vợ à, công ty anh hợp tác với một chủ đầu tư bất động sản, đang mở phúc lợi cho nhân viên độc thân chưa có nhà – mua nhà giảm 30%! Tiết kiệm được mấy chục vạn đấy!”
“Hay là… vợ chồng mình giả ly hôn trước nhé?”

Mẹ Bảo Tôi Keo Kiệt, Nên Tôi Càng Keo Kiệt Hơn
Mẹ Bảo Tôi Keo Kiệt, Nên Tôi Càng Keo Kiệt Hơn
Mẹ tôi bỗng dưng gọi điện bảo phải về dự tiệc họ hàng.
Nhưng đến lúc tôi vội vàng chạy tới, trên bàn chỉ còn lại vài món thừa nguội ngắt.
Mẹ tôi thản nhiên nói:
“Có gọi rồi mà, ai bảo con tới trễ?
Ăn đồ thừa cũng có sao đâu, toàn người nhà cả, chê cái gì?
Mà đến trễ thì để thể hiện thành ý, chắc chắn là con bao cả bàn rồi ha.”
Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay một lát, quay ra thì nghe mẹ tôi tiếp tục buông một câu:
“Thật ra con bé Nhã Nhã này không rộng rãi được như em nó là Tinh Tinh đâu.
Phải để người ta nói mới chịu đãi khách, chứ như Tinh Tinh á, khỏi cần nhắc cũng tự biết ý.”
Tôi khựng người, buông tay khỏi nắm cửa, quay lưng bỏ đi.

Ngoại Thất Của Phu Quân
Ngoại Thất Của Phu Quân
Ngày Quốc công hạ táng, toàn phủ mặc đồ tang, ta thân là chính thê, thân phận tôn quý, đứng đầu hàng ngũ phụ nhân.
Vừa mới chuẩn bị khởi linh, chợt có một phụ nhân dung mạo yêu kiều tiến lên cản đường, cao giọng nói:
“Chủ mẫu, xin để tôn nhi của Quốc công gia thay lão Quốc công dập bát đi!”
Lời vừa dứt, mọi người xôn xao.
Ai cũng biết, ta cùng trượng phu chỉ sinh được một nữ nhi, nào ra tôn nhi?
Nàng ta ôm một tiểu đồng lao vào lòng trượng phu ta, giọng nghẹn ngào:
“Thiếp thật không đành lòng để lão Quốc công chưa thấy được tôn nhi mà đã khuất núi, linh hồn không siêu thoát. Dù thiếp không có danh phận, cũng nguyện dốc sức đưa Mặc nhi tới đây để hiếu thuận với tổ phụ.”
“Hơn nữa… thiếp đã hoài thai giọt máu của Quốc công phủ, mong được bẩm báo tin mừng này trước linh cữu, để người an lòng nơi chín suối.”
Chúng nhân chờ xem trò hay, trượng phu ta – Tạ Chiêu – lại ôm lấy mỹ nhân, đầy vẻ xót xa thương tiếc.
Ta lạnh lùng cười khẩy, đang kỳ giữ đại tang, lại dám để ngoại thất mang thai? E rằng chức quan của hắn cũng đến hồi kết thúc rồi.

Ôm Em Đến Cuối Đời
Tôi thay người khác gả vào nhà hào môn, làm vợ cậu ấm ngốc nghếch.
Khi chính chủ trở về, tôi đã mang thai.
Cô ta đưa tôi một khoản tiền, bảo tôi cút đi.
Tôi quay về quê, đặt lịch phá thai.
Sau này, cậu ấm ngốc nghếch với gương mặt u ám chặn tôi ở cửa.
“Bé ngoan, ai cho em trốn?”
“Đến đây, còng tay hay dây thừng, em chọn một cái.”

Thiếu Gia Trở Về Đòi Nợ Tình
Thiếu gia kinh thành qua đời, tôi lại mang thai.
Tôi cuốn tiền bỏ trốn.
Ra nước ngoài đặt lịch phá thai.
Về lại khách sạn.
Trước cửa sổ sát đất, đứng đó là một bóng dáng cao ngất.
Anh ta cầm bản ghi chép tiêu phí nam người mẫu của tôi, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
” Hai nam người mẫu? Khẩu vị của em cũng không nhỏ nhỉ.”

Không Hiểu À?
Không Hiểu À?
Sau khi được cứu khỏi vụ b/ắ/t có..c, toàn thân tôi đầy thương tích, từ đó về sau cũng không thể cất nổi một lời.
Giang Chước như phát điên, dốc hết tâm sức đối xử tốt với tôi, thậm chí còn học cả ngôn ngữ ký hiệu chỉ để giao tiếp cùng tôi.
Tôi biết, anh làm vậy là vì áy náy.
Cảm thấy nếu hôm đó tan học mà anh ra khỏi lớp sớm hơn một chút, thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế.
Nhưng Giang Chước à, chuyện này sao có thể trách anh được chứ?
Về sau, người nhà bắt tôi phải kết hôn với anh.
Tôi liều mạng từ chối, không muốn anh vì cảm giác tội lỗi mà bị tôi trói buộc cả đời.
Thế là tôi tùy tiện tìm một người giả làm bạn trai.
Ai ngờ tối hôm đó, tôi liền bị Giang Chước đè xuống, hôn đến mức không thể thở nổi.
“Ôn Tụng, em tưởng tôi c/h/ế/t rồi sao? Dám tìm thằng khác?”
Tôi hoảng loạn cầu xin tha thứ, đôi mắt ướt đẫm lắc đầu điên cuồng.
Anh nhìn chằm chằm tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, bật ra từng chữ lạnh buốt:
“Không – hiểu – à?”