Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Tráo thân phận: Em gái song sinh trở về
Tôi và chị gái song sinh đã hoán đổi thân phận.
Thay chị trở về nhà chồng làm mẹ toàn thời gian.
Kết quả chỉ vì cơm làm mặn.
Anh rể liền ném bát đũa vào tôi!
Tôi quay lại, đập luôn cái tivi LCD mới mua của hắn.
“Có bản lĩnh thì đập đồ đắt nhất! Không có thì đừng lắm mồm!”
Trước khi đổi lại thân phận với chị, tôi phải dạy cho bọn họ biết điều đã!

Bé con may mắn
Ngày Tết năm đó, ba mẹ đưa tôi ngồi lên chuyến xe cuối cùng về quê.
Tôi òa khóc đòi xuống, ba mẹ không còn cách nào đành phải dẫn tôi xuống xe.
Tối hôm đó, chuyến xe kia gặp tai nạn.
Ba mẹ tôi sững sờ.

Tình Yêu Bắt Đầu Từ Chiếc Bánh Bao Nhân Thịt
Tình Yêu Bắt Đầu Từ Chiếc Bánh Bao Nhân Thịt
Tôi mang cho thanh mai trúc mã của mình bữa sáng, mười cái bánh bao nhân thịt sốt thơm lừng, béo ngậy.
Cậu ta nhăn mày nói: “Đừng làm tôi mất mặt nữa được không? Tôi đâu phải công nhân xây dựng.”
Hoa khôi của lớp vỗ vai cậu ta, đưa một chiếc bánh sandwich được gói cẩn thận, rồi kinh ngạc khi thấy túi bánh bao của tôi: “Những cái này đủ cho tôi ăn ba ngày đấy!”
Tôi cảm thấy hơi tủi thân, bỗng vài dòng bình luận hiện ra:
【Cười chet mất, học bá nghèo vừa đi qua, cứ nuốt nước miếng ừng ực nhìn đống bánh bao kia kìa.】
【Thảo nào sau này học bá trở thành tài phiệt công nghệ, lúc được phỏng vấn lại nói món yêu thích nhất của mình là bánh bao.】
【Bụng học bá đang sôi ùng ục, nếu bây giờ có ai cho cậu ấy vài cái bánh bao, chắc chắn sẽ trở thành bạch nguyệt quang của cậu ấy.】
Tôi liền quay sang đưa túi bánh bao cho Hứa Dịch, bạn cùng bàn học bá: “Ăn không? Vẫn còn nóng đấy.”
Không ngờ, học bá lạnh lùng đáp: “Cảm ơn, tôi không đói.”

Bình An Phù
Phu quân tặng ta một lá bùa bình an, ta liền đem lá bùa đó, đưa cho một tử tù.
Chỉ vì đời trước, hắn từng dùng một lá bùa như thế để đổi lấy linh hồn của ta, cho tiểu thanh mai hắn yêu.
Lá bùa hắn tặng, ta ngày ngày mang bên người, thân thể càng lúc càng yếu, cho đến khi hồn lìa xác, hóa thành cô hồn phiêu đãng.
Lơ lửng giữa hư không, ta mới phát hiện tiểu thanh mai của hắn đã chiếm lấy thân thể ta.
Phu quân ta làTống Hoài An đang tay trong tay cùng nàng diễn trọn vai phu thê ân ái, khiến bao người hâm mộ.
Họ tiêu xài bạc nhà ta, dối gạt cha mẹ ta, nuốt trọn sản nghiệp nhà họ Thẩm.
Đến khi ta mở mắt lần nữa, chính là lúc hắn vừa đưa ta lá bùa bình an.
Kiếp này, ta thề bắt họ nợ m.á u phải trả bằng m á/u.

Mẹ chồng khó tính
Mẹ chồng tôi cực kỳ trọng nam khinh nữ.
Chồng tôi nói, trước khi sinh ra anh ấy, mẹ chồng từng phá thai sáu đứa con gái.
Vì vậy, để bà ta hài lòng, tôi buộc phải sinh con trai cho lần đầu tiên.
Tôi cười cười không nói gì, một tháng sau chồng tôi và mẹ chồng đều phát điên.

Quận Chúa Trọng Sinh: Đạp Đổ Vinh Hoa Của Trạng Nguyên
Tân khoa trạng nguyên bị đám người chực sẵn dưới bảng vàng vây bắt làm rể, trong lúc cuống cuồng đã xông thẳng lên xe ngựa của ta.
Ngay trong ngày, tin đồn rằng trạng nguyên và Tống tiểu thư vốn đã sớm có tơ tình cũng bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Hoàng thượng và hoàng hậu xưa nay thương yêu ta, không nỡ để ta mang tiếng xấu, bèn hạ chỉ ban hôn, cho phép ta lấy hắn với thân phận quận chúa.
Sau khi thành thân, hắn đường quan thuận lợi, ta nội trợ dạy con, chẳng thể nói là tình thâm ý thiết, nhưng cũng coi như hòa thuận lễ phép.
Cho đến khi hoàng thượng bị thích khách ám sát, hắn không ngại hiểm nguy, lấy thân đỡ đao.
Khi tính mạng chỉ còn như treo chuông, hắn lại khẩn cầu hoàng thượng cho phép hắn cùng ta hò/a ly, để được trở về quê mai táng cùng thanh mai.
“Nếu hôn sự của chính mình còn không thể tự quyết, thì thần… thà chưa từng bước vào khoa cử.”
Vì một câu ấy, ta cùng một đôi nhi nữ, thành trò cười cho khắp kinh thành.
…
Lần nữa mở mắt, mọi chuyện đều trở về khởi đầu.
Đời này, ta quyết không để hắn có thêm cơ hội làm nhục ta.

Mẹ Tôi – Người Đàn Bà Giả Vờ Dịu Dàng
Mẹ Tôi – Người Đàn Bà Giả Vờ Dịu Dàng
Mẹ tôi luôn mang vẻ dịu dàng như hoa cúc, còn cha tôi thì tính tình nóng nảy, dễ giận dữ.
Kiếp trước, khi cha mẹ l/y h/ôn, tôi đã chọn đi theo mẹ.
Nhưng cũng chính từ đó, bi kịch một đời của tôi bắt đầu.
Mẹ tái hôn, còn người đàn ông kia – kẻ mang danh “cha dượng”lại thừa lúc đêm khuya lén lút bò lên giường tôi.
Tôi hoảng sợ cầu cứu mẹ, nhưng bà chỉ thản nhiên nói:
“Ông ấy là cha dượng con, chỉ muốn gần gũi với con thôi. Con còn nhỏ mà sao suy nghĩ lại b/ẩn th/ỉu thế?”
Đến kỳ thi trung học, thẻ dự thi của tôi bị người anh cùng cha khác mẹ lấy mất.
Mẹ lạnh lùng buông lời:
“Có lẽ con không có số học hành. Đến tấm thẻ dự thi cũng giữ không nổi, trách ai được?”
Sau đó, cha dượng n/ợ n/ần c/ờ b/ạc, é/p tôi gả cho ch/ủ n/ợ. Tôi quỳ xuống, khóc lóc cầu xin mẹ cứu mình.
Nhưng bà chỉ phẩy tay, bảo tôi nhận mệnh.
Thậm chí, bà còn cùng cha dượng h/ạ thu/ốc, tự tay đưa tôi lên giường người đàn ông kia.
Rồi sau đó, tôi bị h/ành h/ạ đến ch/ết trong những trận b/ạo hà/nh.
Đến khi ch/ết đi, tại tan/g l/ễ, mẹ lại cao giọng tha thứ cho kẻ đã gi/ết tôi:
“Đều là do con gái tôi phúc mỏng, lại đ/ộc m/iệng, bướng bỉnh. Bị đ/ánh cũng là đá/ng đ-ời. Chỉ trách nó không biết ngoan ngoãn.”
Trời cao cho tôi sống lại.
Lần này, tôi trở về ngay ngày cha mẹ ly hôn.

Mười Năm Khép Lại, Một Đời Mở Ra
Đêm giao thừa, ngay trước mặt cả gia đình, anh ta dẫn về một nữ sinh đại học đang mang thai.
Tôi không nói một lời, không ầm ĩ, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thậm chí còn gắp thêm vài món ăn cho cô ta.
Sáng mồng Một Tết, tôi rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cả nhà đoán tôi vì giận mà bỏ đi.
Thẩm Thì Đình vẫn hờ hững: “Tết nhất, một đứa mồ côi như Dư Duyệt thì còn có thể đi đâu được chứ?”
Nhưng đến tận rằm tháng Giêng, tôi vẫn không quay lại.
Cùng lúc đó, một video tôi nấu ăn bất ngờ viral trên mạng.
Trong nền video, có một giọng nam vang lên đầy thân mật gọi tên tôi.
Cuối cùng, Thẩm Thì Đình cũng không nhịn được mà gọi điện:
“Dư Duyệt, em đi đâu vậy? Anh… à không, cả nhà đều nhớ món ăn em nấu.”
Nhưng bắt máy lại là một người đàn ông khác.
Hàn Dĩ Nghiêu lạnh nhạt đáp, trong giọng còn có chút mỉa mai:
“Thẩm tổng, nghe nói anh thích ăn vụng lắm, vậy sau này ra ngoài mà ăn đi.”

Chim Hoàng Yến Và Kẻ Mộng Mơ
Làm chim hoàng yến đã chán, tôi muốn bỏ đi.
Không cẩn thận lại mang thai.
Đứa bé cũng không muốn giữ.
Một là không làm, đã làm thì làm cho tới, tôi ném tờ báo kết quả khám thai lên bàn làm việc của Tạ Vực, lạnh lùng nói: “Tôi có thai rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”
Ai cũng biết, Tạ Vực ghét trẻ con, càng ghét loại phụ nữ mượn con để trèo cao.
Chắc chắn sẽ cho tôi một khoản tiền, bắt tôi phá thai, rồi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.
Quả nhiên, anh nhướng mày: “Dùng đứa trẻ để uy hiếp tôi?”
Tôi gật đầu, anh bỗng nhiên nghiêng lại gần, giọng cười ẩm ướt khẽ quấn lấy vành tai tôi.
“Em yêu, chọn nhầm con bài rồi, tôi không thích trẻ con.”

Báu vật của tôi
Nghe giọng mẹ trong điện thoại, tôi bỗng lặng đi.
Buổi chiều xem vòng bạn bè, thấy chị dâu đăng ảnh mì trộn tương bò, tôi nhìn mà thèm, mới hỏi chị có thể gửi link mua không, tôi cũng muốn mua một ít.
Chị dâu ngạc nhiên, gửi cho tôi tin nhắn thoại, nói nhà có, tương bò là mẹ tôi làm, hương vị thật sự không tệ.
Thế là tôi nhắn cho mẹ, bảo mẹ gửi cho tôi hai hũ.
Kết quả, tin nhắn như đá chìm đáy biển, cả buổi chiều mẹ cũng không trả lời.
Trớ trêu thay, tôi còn thấy mẹ đang trò chuyện rôm rả với họ hàng trong nhóm gia đình.
Trong lòng tôi thắc mắc, không hiểu vì sao mẹ cầm điện thoại mà lại không đáp lại tôi.
Tối đến, khi tôi đang ăn cơm, mẹ gọi điện sang.
Hơi thở tôi treo lơ lửng cả buổi, cuối cùng cũng buông xuống được.
Vội vàng bắt máy, lòng vẫn còn mong chờ.
“Cái tương bò đó, con còn muốn nữa không? Muốn thì chuyển cho mẹ năm trăm tệ, con cũng biết thịt bò bây giờ đắt lắm, mẹ đâu có tiền.”
Niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng, ngay lập tức bị từng lời của mẹ như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân.
Tôi bỗng im lặng, không biết nên đáp thế nào.
Thấy tôi không nói gì, mẹ lại mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi:
“Sao thế? Năm trăm tệ cũng không nỡ à? Con biết mẹ bệnh đấy chứ, phải dậy từ sáng sớm đi chợ mua thịt bò, rồi về nhà còn phải rửa, băm, xào nấu cực nhọc thế nào không? Con thì nhẹ tênh mở miệng đòi ăn hai hũ tương bò, mà mẹ thì phải bỏ ra bao nhiêu công sức.”
Từng lời trách móc của mẹ, càng nghe lòng tôi càng nghẹn đắng.