Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Cuối Cùng, Tôi Cũng Ở Bên Người Ấy
Cuối Cùng, Tôi Cũng Ở Bên Người Ấy
Sau khi thừa kế một khoản tài sản khổng lồ, tôi bất ngờ bắt gặp người từng là mối tình thầm lặng thời niên thiếu — đang đánh quyền đen dưới đất kiếm sống.
Nhớ lại năm đó cậu ta từng nói tôi ghê tởm, tôi bèn bước thẳng tới trước mặt cậu ta, cố tình mỉa mai:
“Cậu trông giống hệt mối tình đầu đã khuất của tôi đấy, hay là làm người thay thế đi? Tiền nong không thành vấn đề.”
Dù sao tôi cũng bị ung thư sắp chết, trước khi chết phải khiến cậu ta buồn nôn một phen, hả hê rồi tính tiếp!
Dưới ánh đèn, Toàn thân bầm tím, nằm thở dốc dưới sàn, Từ Thanh ngẩng đầu nhìn tôi.
Cậu ta lau vệt máu bên môi, ánh mắt tối sầm lại, khẽ bật cười:
“Được thôi.”

THẬP NHẬT CHUNG YÊN
Văn án:
Kiếp trước bị đích tỷ tráo đổi hôn sự, phu quân vốn yêu ta lại coi nàng là thê tử duy nhất.
Vị thiếu niên tướng quân thành hôn cùng ta, cũng vì nàng mà thủ thân như ngọc.
Ta sau đó gánh trên vai tội danh cướp đoạt hôn sự của tỷ tỷ, bị mẹ chồng bức hại đến chec.
Lần này khi trùng sinh trở lại ngày bị tráo đổi hôn sự.
Ta giật xuống khăn trùm đầu, nhìn đích tỷ chui vào kiệu hoa của ta, mà mỉm cười nói:
“Không đổi nữa, cả hai đều tặng cho tỷ hết!”
Dứt lời, ta nắm chặt thương ngọc, thúc ngựa thẳng tới nơi biên tái phương Bắc.
Mối hôn sự này, ta không muốn kết nữa!
…

Chồng Tôi Lén Có Con Riêng Bên Ngoài
Chồng Tôi Lén Có Con Riêng Bên Ngoài
Lúc đi đăng ký kết hôn với chồng sắp cưới, vừa định ký tên…
Trong đầu tôi đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh tanh:
“Chồng cô không những có vợ ở quê, mà còn giấu cô chuyện đã có con riêng ngoài luồng.”
“Đứa nhỏ đó… giờ đã 2 tuổi rồi đấy!”

Bố Tôi Tái Hôn Trở Về, Nhưng Tôi Vẫn Là Con Gái Duy Nhất
Bố Tôi Tái Hôn Trở Về, Nhưng Tôi Vẫn Là Con Gái Duy Nhất
Bố tôi ng/oại tình. Người phụ nữ ông ta bao nuôi bên ngoài kém mẹ tôi những 15 tuổi, là một nữ sinh đại học trông có vẻ ngoan hiền.
Đàn ông không bao giờ nhớ đến những ngày cùng vợ chịu khổ, họ chỉ biết tính toán cạn tình cạn nghĩa sau khi công thành danh toại.
Đến khi l/y hôn chia tài sản, mẹ tôi mới phát hiện tất cả tiền bạc trong nhà đều đứng tên công ty, còn lương của bố tôi mỗi tháng chỉ vỏn vẹn… một tệ.
Mẹ mắng ông là đồ khốn nạn. Nhưng trước những lời chửi rủa của mẹ, bố tôi lại chẳng tỏ ra chút xíu áy náy nào, thậm chí còn hả hê quay sang tôi, nói:
“Con gái ngoan, bố mẹ sắp ly hô/n rồi. Con muốn theo bố sống sung sướng, hay theo mẹ ra đường ăn xin?”
Tôi nhào vào lòng ông, cười hì hì:
“Bố ơi, con mãi mãi là con gái duy nhất của bố!”
Ông vui đến mức cười sằng sặc mà không hề nhận ra: trọng tâm lời tôi không phải là “con gái”, mà là “duy nhất”.

Khế Ước Cửu Đầu Xà
1
Lên núi hái thuốc, ta bất ngờ gặp cảnh mãng xà quấn chặt một con bạch hạc.
Bạch hạc toàn thân đầy máu.
Tiếng hô dấy lên:
【Nam chính nguy rồi, ai mau đến cứu hắn!】
【Cái cô thôn nữ đứng xem kia, mau cầm liềm mà giúp đi!】
【Một thôn nữ thì làm được gì chứ? Thà cầu mong nữ chính mau xuất hiện còn hơn.】
Thôn nữ?
Là chỉ ta sao?
Ta nâng tay kết ấn, một đạo thiên lôi giáng xuống.
Bạch hạc bị bổ trúng, ngoài cháy trong nát.
Chúng tiếng kinh ngạc:
【Các ngươi gọi thế này là thôn nữ sao?】
【Khoan đã… nàng lại bổ thẳng vào nam chính rồi!】
Mãng xà và bạch hạc đều kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía ta.
Mãng xà run rẩy, như không dám tin lại có kẻ chịu giúp một “tà vật” như nó.
Bạch hạc càng run, như không ngờ có người thật sự dám ra tay đánh vào “kẻ đáng thương” là nó.
Chúng tiếng lặng đi một khắc, rồi lại loạn cả lên:
【Khoan… bạch hạc chính là nam chính, là mỹ nhân ôn nhuận như ngọc đó!】
【Đáng ra hắn sẽ được nữ chính cứu, từ đó nảy sinh tình cảm mơ hồ, ái tình chớm nở. Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một kẻ qua đường, suýt nữa đánh chết nam chính rồi!】
【Hay thật! Nam chính toi, vở tuồng hạ màn.】
【Đồ ngốc thôn nữ, nếu ngươi cứu hắn, hắn ắt sẽ một lòng hướng về ngươi, thề chết chẳng phụ!】
【Cứu hắn, ngươi sẽ công thành danh toại, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.】
【Dù chẳng vì tiền tài… thì ít ra cũng nên có chút lòng trắc ẩn mà cứu con bạch hạc đáng thương kia chứ.】
【Thanh xà nhìn phát biết ngay phản diện lòng dạ hiểm ác, ngươi còn đi giúp nó, chẳng phải tiếp tay cho kẻ ác sao?】
【Hầy, chắc đầu óc có vấn đề rồi…】
Một cơn gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc.
Ta cầm liềm, mặt lạnh bước đến trước bạch hạc.
Bạch hạc run rẩy, phát ra tiếng cầu khẩn bi thương.
Chúng tiếng hốt hoảng kêu lên:

Chia đôi ngôi mộ
Được chẩn đoán ung thư dạ dày vào ngày thứ ba, tôi tự chọn cho mình một ngôi mộ.
Nghe nói phong thuỷ ở đó rất tốt.
Có thể phù hộ cho kiếp sau của tôi không còn là một đứa con ruột bị người ta ghét bỏ.
Không còn bị người ta cướp cha mẹ, cướp anh trai, cướp mọi thứ.
Không còn… bị bỏ rơi, không ai yêu thương.
Tôi đốt hết ảnh chụp, quần áo, xoá sạch mọi dấu vết tôi từng tồn tại.
Rồi cắt cổ tay, nằm vào bồn tắm, bình thản chờ chết.
Giữa lúc đó, nghĩa trang lại bất ngờ gọi điện tới:
“Chị Lục, thật sự xin lỗi.”
“Hai bên môi giới trùng lặp giao dịch.”
“Ngôi mộ đó cũng đã được bán cho một vị tiên sinh khác.”
“Chị có thể… dời mộ một chút được không?”

Bé gái nhận nuôi
Khi vợ chồng Đông Bắc đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi con, họ vừa nhìn thấy tôi đã ưng ngay.
Viện trưởng sốt ruột, khuyên nhủ hết lời:
“Con bé này đi ba bước thở năm lần, người yếu như sên, đánh nấc còn to hơn cả máy hút mùi!”
“Tối qua nó ho đến xé ruột xé gan, phải đưa đi viện giữa đêm… Nhận đứa này về chẳng khác gì rước một tượng Bồ Tát bằng lưu ly về nhà, đụng vào là vỡ!”
Tôi cứ tưởng sau khi nghe xong “thành tích lẫy lừng” của tôi, họ sẽ bỏ cuộc.
Ai ngờ hai vợ chồng mắt sáng rực, kiên quyết như chém đinh chặt sắt:
“Yếu với chả đuối gì chứ! Toàn nói linh tinh! Chúng tôi nhất định nhận nó! Nhìn đã thấy thương rồi!”
Dòng bình luận đột nhiên lướt qua:
【Đúng là bố mẹ Đông Bắc, hành động đỉnh thật! Lúc này CPU của viện trưởng chắc cháy mất rồi!】
【Không hổ là bố mẹ của nam phụ độc ác, tâm cơ thâm sâu, muốn để nữ chính ngược văn mềm yếu dễ thương của chúng ta đi chữa lành cho đứa con trai mắc chứng tự kỷ u ám của họ…】
【Cười ch/t, nữ chính của chúng ta thân mềm, yếu đuối, dễ bị đẩy ngã, còn thích đánh mấy cái nấc nhỏ xíu, là để sau này được nam chính cưng chiều hết mực mà. Với điều kiện gia đình của bố mẹ Đông Bắc nhà nam phụ này, làm sao mà nuôi nổi tiểu bảo bối như thế được chứ!】

Ông Xã Nhà Tôi Là Rắn
Ông Xã Nhà Tôi Là Rắn
Xuống lầu đổ rác, tôi nhìn thấy trong thùng rác đang nằm im một con rắn bệnh tật, yếu ớt.
Tôi sợ đến mức hồn vía bay mất, ngay lúc đó trước mắt lại hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng:
【Cười xỉu, nam chính để trốn xem mắt nên khôi phục bản thể lén chạy ra ngoài, kết quả dọc đường nào là bị chim mổ, mèo đuổi, vốn đã mắc bệnh sạch sẽ rồi, cuối cùng còn “bịch” một phát rơi thẳng vào thùng rác, thảm không tả nổi!】
【Không biết ai có phúc khí lớn thế này, bắt được nam chính thì gia tộc thưởng tận 50 triệu đó nha!】
【Bắt nam chính rồi bị cắn chết một phát, thiệt nghĩ hắn là quả hồng mềm chắc, ai dám tìm đường chết vậy trời!】
Đoạt… Đoạt thiếu?!
Mắt tôi sáng rực, lập tức lao lên một bước, vớ lấy con “rắn thần tài” này.

Hoa Hoè Mười Dặm
Hoa Hoè Mười Dặm
Năm 1975, ở đầu thôn Hoè Hoa, vị hôn phu nghỉ phép về quê đã cứu một nữ thanh niên trí thức bị n/gã xuống sông.
Trước dáng vẻ yếu ớt “tôi thấy mà thương” của cô ta, hắn lấy cớ “chạm vào thân thể con gái” để hủy hôn với tôi.
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, nữ thanh niên trí thức Lục Uyển Uyển chính là nữ chính trùng sinh trong tiểu thuyết, còn Triệu Vân Trạch vị hôn phu phản bội tôi, lại là nam chính thô kệch.
Kiếp trước, vì gả nhầm người, Lục Uyển Uyển lưu lạc đầu đường xó chợ. Cho đến khi nhìn thấy Triệu Vân Trạch trên bản tin, dáng vẻ oai hùng, còn bên cạnh là tôi – ăn mặc sang trọng, cô ta mới hối hận khôn nguôi.
Vậy nên, được làm lại một lần, cô ta không tiếc mọi thủ đoạn để khiến Triệu Vân Trạch hủy hôn, chỉ để bản thân được gả cho hắn.
Cuối cùng, cô ta quả nhiên toại nguyện.
Trong sách, Lục Uyển Uyển dựa vào hào quang nữ chính mà trở thành nữ tỉ phú, được Triệu Vân Trạch cưng chiều, sinh liền 3 đứa, cả đời hạnh phúc mỹ mãn.
Còn tôi, chỉ vì “ghen hận”, bị cô ta bày kế hãm hại, cuối cùng ch .t thảm trong căn nhà đất rách nát, một x//á c 2 m ạ/ng.

Kiếp Này, Ta Không Giữ Nàng Lại Nữa
Kiếp Này, Ta Không Giữ Nàng Lại Nữa
Sau khi trở thành Thái tử phi, việc đầu tiên mà chất nữ ta làm là… lục soát phủ ta.
Chỉ bởi năm xưa ta từng ngăn cản nàng bỏ trốn cùng một tên thư sinh nghèo.
Nàng oán ta đã phá hủy hạnh phúc cả đời của nàng, từ đó hận ta thấu xương.
Con trai ta chăm sóc nàng hết mực, trong mắt nàng lại chỉ là khách sáo, xa cách.
Con gái ta tặng nàng xiêm y trang sức, nàng lại cho đó là sỉ nhục.
May thay, ông trời cho ta sống lại vào đúng đêm nàng chuẩn bị trốn đi.