Truyện mới cập nhật
Truyện mới cập nhật

Ta Nhờ Bình Luận Mà Lần Lượt Nhặt Được Các Tiểu Phúc Tinh
Khi ta vào núi hái dược, bỗng trước mắt hiện ra một hàng chữ:
【Nhi tử của nam nữ chính bị vứt tại rừng phong thôn Hồng Phong, lập tức sẽ bị rắn cạp nia cắn chết! Từ đây mở màn đoạn ngược luyến ——】
Ta vội vã lao tới rừng phong.
Cứu được hài tử bên ổ xà.
Nào ngờ hai tháng sau, lại có những dòng chữ hiện ra:
【Nữ nhi vừa mới tròn tháng của nữ chính đã bị kẻ thù cướp đi, vứt xuống hồ ở thôn Hồng Phong.】
【Thân thể nữ nhi bị bèo nổi vướng vào, chẳng rõ là chết chìm hay chết đói? Thảm thiết quá đỗi!】
A? Nữ chính sinh con sao lại nhanh đến vậy?
Ta kinh hãi vô cùng, lại lần nữa vội vàng đi nhặt hài tử.
Nửa năm trôi qua, dòng chữ bay lại nổ tung:
【Trời ơi, nữ chính ngọt sủng văn dắt con bỏ trốn, long phượng thai bị nữ phụ ác độc trộm đi, ném lên đỉnh núi Nguyện Ước, người đang sống mà bị đông chết!】
Cái này… rốt cục là có bao nhiêu nữ chính vậy chứ?
Ta liều mạng trèo lên đỉnh núi, lại ôm về một đứa nhỏ.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, ta đã nhờ những dòng chữ bay mà nhặt được bốn, năm… mười hài tử…
Ôi trời đất ơi!
Xin các vị nhân vật chính đừng có làm lạc hài tử nữa, ta thật sự nuôi chẳng nổi rồi!

Tái Sinh Ngoạn Mục
Tôi – Ôn Duyệt Duyệt, một con bé vừa béo vừa xấu, bị cả trường đem ra làm trò cười.
Ba ruột phụ bạc, mẹ bệnh nặng, bạn bè nhục mạ, người tôi từng thầm thích thì công khai sỉ nhục, còn bạn trai thì bỏ tôi chạy theo tiểu thư nhà giàu.
Cuộc đời tôi giống như một vở hài kịch, mà nhân vật chính chỉ để cho người ta chế giễu.
Cho đến ngày tôi ngã xuống dòng sông lạnh lẽo, mang theo oán hận mà chết không cam lòng.
Trời không tuyệt đường ai — tôi mở mắt lần nữa, trở về những năm tháng cũ.
Không còn là cô gái mập mạp hèn yếu nữa, tôi trở nên xinh đẹp, tự tin, từng bước gầy dựng cơ nghiệp của riêng mình.
Để rồi một ngày kia, cả thế giới phải hối hận vì đã từng chà đạp tôi.
Đây là câu chuyện về một nữ chính tái sinh — từ tro tàn đứng lên, nở rộ rực rỡ, và khiến tất cả phải cúi đầu.

Chấp Thoa Sư
Hoàng đế cầu được bí dược, có thể xuyên qua thời không.
Hắn muốn quay lại tìm Bạch Nguyệt Quang đã khuất.
Toàn cung chấn động, đều cầu ta khuyên can.
Bọn họ không biết, ta làm hoàng hậu năm năm, cuối cùng cũng chỉ là thế thân cho cung nữ ấy mà thôi.
Nhưng ta vẫn đi.
"Ngay cả hoàng hậu cũng muốn ngăn cản trẫm sao?"
Thiên tử nổi giận, vạn người quỳ phục.
Ta nhìn hoàng đế, khẽ lắc đầu, từng bước tiến lên phía trước.
"Không, xin hoàng đế bảo trọng long thể, thần thiếp nguyện thay người thử thuốc."
Ta đoạt lấy viên thuốc ấy, ngửa đầu nuốt xuống.
Ai mà chẳng có Bạch Nguyệt Quang của riêng mình?
Tạ Trường Ẩn, ta đến tìm chàng đây.

Trọng Sinh Lần Này, Tôi Chỉ Sống Cho Mình
Tôi bị chính chị ruột hãm hại đến mất mạng.
Bạn trai cũ sau đó lại cưới chị ta, còn sinh một đứa con gái để gọi là “tưởng nhớ tôi”.
Bọn họ thậm chí còn đưa cả cha mẹ đến trước mộ, thay tôi “rộng lượng bỏ qua” cho tất cả lỗi lầm của chị ta.
Xin lỗi, trò kịch giả tạo này là muốn diễn cho ai xem vậy?
Tôi lơ lửng trên cao, bật cười khinh miệt.
Rồi… tôi quay lại một lần nữa.
Quay về đúng khoảnh khắc bữa cơm tất niên giữa hai nhà Giản – Lục.

TỐNG NINH
Văn án:
Kiếp trước ta gặp Tạ Thời Dự trong một trận hỗn loạn.
Ta bị hoàng tỷ hãm hại, còn chàng thì uống nhầm chén rượu của tên công tử bên cạnh.
Chàng cứu ta, mà ta cũng giúp Tạ phủ thoát khỏi một kiếp nạn diệt môn.
Nhưng ta hiểu rõ, chàng thà rằng chưa từng cưới ta.
Chàng cầm kiếm, ta cầm kim thêu.
Chàng thích binh pháp, ta thích thoại bản.
Chàng ưa náo nhiệt, ta lại chuộng yên tĩnh.
Ta từ nhỏ đã yếu ớt, mỗi lần hành quân đều chỉ có thể đi theo sau chàng thật xa, trong khi thanh mai trúc mã của chàng lại có thể kề vai sát cánh cưỡi ngựa cùng chàng.
Mà họ, lẽ ra mới là một đôi trời sinh.
Vậy nên khi sống lại vào ngày gặp Tạ Thời Dự, ta đã không uống chén rượu bị bỏ thuốc đó.

Bảo Vệ Quốc Sư Đại Nhân
Tiểu thuyết gốc phim “Minh Nguyệt Thương Mang” do Bành Tiểu Nhiễm, Trịnh Nghiệp Thành, Đổng Tư Thành và Dương Hật Tử đóng chính.
Nội dung:
Nữ chính vô tình xuyên vào cơ thể Phùng Diệu Quân một công chúa mất nước, trời xui đất khiến đồng mệnh tương liên với quốc sư nước địch Vân Nhai, sau đó hai người từ đối địch dần rơi vào lưới tình lúc nào không hay.
Giới thiệu vắn tắt:
Nếu như bọn họ cũng có vòng bạn bè——
Đại ma vương: Cột buồm và mái chèo tan thành mây khói, thiên hạ này đúng như ta mong muốn. [Bản Đồ Ngàn Dặm Giang Sơn.jpg]
Phùng Diệu Quân: Nhiệm vụ hàng ngày “Cản trở oan gia xưng bá thiên hạ” hoàn thành (1/1), hôm nay lại vui vẻ sống sót, ngày mai cũng phải tiếp tục cố gắng bảo trụ cái mạng nhỏ của oan gia, bảo vệ mạng hắn chính là bảo vệ mạng ta.

Tình Yêu Không Kịp Nói
Tiến cung đã mười năm, ta vẫn chỉ là một cung nữ hèn mọn, nhu nhược nhất chốn thâm cung.
Trần ma ma sai ta truyền dạy cho những cung nữ mới vào.
Ngắm nhìn những gương mặt còn non nớt kia, ta lúng túng nói:
“Về sau nếu bị đán//h mắng, mùa xuân có thể đến Xuân Hòa điện mà khóc, nơi ấy có một gốc đào nở rất đẹp. Mùa hạ thì đến Vườn Bách Quả, mát mẻ lại còn có thể ăn hoa quả tươi ngon chua ngọt. Còn như mùa thu cùng mùa đông, hãy đến Lầu Hái Sao mà khóc. Khóc mệt rồi, ngẩng đầu nhìn tinh tú, phóng mắt ngắm cảnh, ắt sẽ thấy chẳng còn khổ sở đến thế.”
Đám cung nữ phía dưới nghe xong, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau lưng, Trần ma ma véo ta một cái, thấp giọng quở trách:
“Nói điều gì hữu ích một chút!”
Ta vắt óc suy nghĩ, mới nói tiếp:
“Ngàn vạn lần chớ đến Thái Hòa môn mà khóc, bởi thị vệ giữ cửa rất hung hãn, sẽ đán/h các ngươi đó.”

ĐÍCH NỮ PHẢN KÍCH
Mùng tám tháng Giêng, nhà họ Cố đến cầu thân.
Người họ cầu thân không phải là ta, người đã lớn lên cùng Cố Tòng Cẩn, cùng hắn là thanh mai trúc mã, mà lại là thứ muội của ta.
Ta lấy hết dũng khí, tránh khỏi các hạ nhân đuổi theo đến tận ngoài phủ, hỏi hắn vì sao.
Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng, nụ cười vẫn ấm áp như xưa, nhưng lại nói:
"Thịnh Khai, ta chỉ xem nàng như huynh muội, không có tình cảm nam nữ!"
Ta không hiểu, liền hỏi ngược lại:
"Chàng và đích muội trước đây chưa từng gặp mặt, vậy tình cảm nam nữ từ đâu mà có?"
Hắn hơi sững lại, sau đó từ từ nói:
"Thịnh Doanh danh tiếng tài hoa vang xa, lại thông tuệ hiền lành, là người duy nhất thích hợp làm tông phụ của Cố gia ta."
Nghe giọng điệu quả quyết của hắn, ta nghĩ mình đã hiểu ý hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dáng người như tùng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, không còn chút dáng vẻ khốn cùng của năm xưa ở Thanh Châu.
"Vậy ra, chàng chưa từng nghĩ đến việc cưới ta, chỉ muốn dùng ta làm cái thang để bước vào Thịnh gia, đúng không?"

Tiểu sư muội có chút không bình thường.
Vừa mới tỉnh dậy thấy bản thân ở một nơi xa lạ ta cảm thấy có dự cảm bất ổn. Điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là "mình bị bắt cóc rồi sao??" Nhưng chưa để ta kịp nghĩ nhiều thì trong đầu ta đột ngột xuất hiện những dòng kí ức kì lạ cứ cuộn trào khiến đầu ta đau nhức dữ dội, trong dòng kí ức đó ta biết được một sự thật kinh hoàng, ta vậy mà xuyên không rồi, lại còn xuyên vào cuốn sách mà ta đọc dở, đã thế còn là nhân vật pháo hôi nữa chứ. Rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ chỉ vì trong khi vẽ phù ta lười biếng mà lại bị trời phạt đưa đến thế giới khác rồi??
Ta vốn dĩ là một sinh viên, chỉ là không được bình thường một xíu, cũng chỉ vì ta có mệnh cách thuần âm đặc biệt nên từ nhỏ gia đình đã để ta cho một vị đạo trưởng nuôi nấng và để ông dạy ta đạo pháp. Ban ngày ta đi học làm một sinh viên bình thường, ban đêm theo sư phụ đi giúp người ta trừ ma diệt quỷ hay xem phong thủy bảo địa. Những lúc rảnh rỗi thì sư phụ thường bắt ta luyện vẽ bùa và học mấy cái pháp môn, tâm pháp của ông, ta là thuộc loại trí nhớ tốt, học cũng nhanh nên những thứ đó ta đều sớm đã hiểu rõ, thế nên những lúc sư phụ không có nhà ta đã lén mua tiểu thuyết về đọc. Ấy vậy mà ta lại xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết đó rồi, một cuốn tiểu thuyết tu tiên mất não, nữ chính ngốc nghếch nhưng được trời ban thiên phú không tồi, được nhận vào làm đệ tử thân truyền của một trong năm tông phái mạnh nhất, vì gương mặt xinh đẹp mà được mọi người ưu ái bảo vệ, yêu thương. Ngay cả yêu ma quỷ quái gì cũng rung động với nàng rồi để dấy lên một cuộc chiến vô nghĩa khiến sinh linh đồ thán. Còn người mà ta xuyên vào là một pháo hôi độc ác, tư chất yếu kém, được tông chủ nhặt về nuôi nên được đặc cách làm nội môn đệ tử, nhưng lại luôn ghen tị với nữ chính được mọi người yêu thương nên không ít lần hại nàng sau đó bị đám liếm cẩu của nữ chính gi.ết ch.ết.
Nhưng thông qua kí ức của nguyên chủ thì ta lại không phải như sách nói, hơn nữa cái tư chất yếu kém mà đám người kia nói nguyên chủ vì trong người nguyên chủ không chỉ có đủ ngũ hành linh căn mà còn có ba loại linh căn biến dị, điều này khiến việc tu luyện của nguyên chủ khó khăn nên mới bị coi là phế vật. Nhưng đó là trong mắt họ, còn trong mắt ta đây chính là một thân thể tuyệt vời để tu luyện.

Cô Vợ Gợi Cảm Khiến Bác Sĩ Khương Mất Kiểm Soát
Bạch Y Đình nằm bất tỉnh trong bệnh viện, sống chết chưa rõ… Trong khi đó, vị hôn phu của cô – Hà Diệc Văn – lại thản nhiên vui vẻ ngoại tình, ôm người khác trong lúc cô còn đang vật lộn giữa ranh giới sống – chết.
Khi rơi vào cảnh khốn đốn, xấu hổ nhất, cô lại tình cờ đụng mặt người đàn ông từng là vết thương sâu nhất trong lòng – Khương Minh Hiên.
Cô chưa kịp đứng vững đã bị anh chế nhạo, cười cợt vì quá khứ, còn kéo cô vào bãi đỗ xe ép buộc phải “nhận sai”.
Mà sai lầm lớn nhất đời cô, chính là "ăn sạch" người ta rồi còn dám bỏ trốn không một lời từ biệt.
“Nam thần bệnh viện? Nam thần cái quái gì! Rõ ràng là một tên lưu manh bá đạo, hễ gặp là tôi lại gặp xui!”
Nhiều năm sau, bé con Khương Vận Ninh tò mò hỏi:
“Mami ơi, mami làm sao mà cua được daddy thế ạ?”
Bạch Y Đình nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:
“Daddy của con là kiểu… ‘mua một tặng một’, tự mình đưa tới tận cửa, mẹ còn chưa kịp từ chối.”