Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

MAI HOA ĐỒ
Sống lại một đời, ta thề sẽ không bao giờ làm thê tử của Cận Tử Hằng nữa.
Năm xưa, một lần rơi xuống hồ được chàng cứu, ta ngu muội coi đó là thiên định, một lòng một dạ, không phải chàng thì không gả.
Ta dốc hết tâm huyết nâng đỡ, để chàng trở thành vì tinh tú sáng rực nhất Đại Cảnh triều.
Nhưng ánh sáng ấy, chàng chỉ dành để chiếu rọi đường vào cung của đường tỷ, vì nàng mà bày mưu tính kế, hao tâm tổn trí.
Đến cả khi ta bị đường tỷ đẩy xuống nước, chết đuối ngay mùa hoa rực rỡ, chàng cũng chỉ ở cách một bức tường, tâm tâm niệm niệm tìm cho nàng một bó hoa đẹp…
........

LƯƠNG PHỐI
Ta sợ nhất là vị hôn phu của mình — Tần Tề.
Hắn phụng mệnh phụ thân, dạy ta quản lý điền trang, thương phố, chỉ cần sơ suất một chút liền vung thước gõ phạt.
Ban ngày, hắn đánh đến lòng bàn tay ta đỏ rực.
Đêm đến, ta liền đến Nam Phong quán, tìm kẻ thanh quan kia — người có dung mạo gần như đúc từ một khuôn với hắn — để nhục mạ.
Ta dốc rượu xuống đất, lạnh giọng sai gã liếm sạch, rồi dẫm lên đầu hắn, hận thấu xương mà nói:
“ Tần Tề, ngươi có tư cách gì mà ngang ngược với ta? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của nhà họ Thời ta mà thôi!”
Nghe vậy, cái đầu dưới chân khẽ ngẩng lên, vừa cọ sát lấy lòng, vừa ngà ngà men say, cung kính đáp:
“Phải, Tần Tề chính là con chó do tiểu thư nuôi.”

Kén Rể
Kén Rể
Đời trước, cha đứng dưới bảng vàng kén rể, ta hân hoan gả cho Lục Hoài An, người ta thầm ngưỡng mộ bấy lâu.
Sau khi kết hôn, chúng ta kính trọng lẫn nhau, ai nấy đều hâm mộ, ta tưởng rằng cuộc đời này đã viên mãn.
Cho đến khi hắn nhận được bức thư tuyệt mệnh của thanh mai trúc mã: [Đời này vô duyên, chỉ nguyện kiếp sau.]
Nàng nh/ảy v/ực t/uẫn t/ình, không tìm thấy h/ài c/ốt. Còn Lục Hoài An chỉ khẽ run đầu ngón tay, xin nghỉ phép hai ngày.
Sau đó, cha ta bị hàm oan vào ngục, muội muội yểu mệnh… Giang gia ta cửa nát nhà tan.
Vào ngày ta lâm bồn, chính tay hắn dùng dải lụa trắng s/iết ch/ặt cổ ta, gương mặt đầy vẻ hung ác: “Giang Vãn Tình, nếu không phải ngươi chen ngang, ta và Ngọc Nhi đã sớm nên duyên.”
Lúc ta mở mắt ra lần nữa…
Bảng vàng treo cao, tiếng người huyên náo. Chính là ngày công bố kết quả thi.

Hồng Y Trong Tuyết
Trên yến tiệc Trạng nguyên, Hoàng thượng uống say, liền “bắt rể” ngay tại chỗ.
Không chọn Trạng nguyên hay Thám hoa, lại cố tình chọn ta – kẻ đang nữ cải nam trang làm Truyền lô.
“Bệ hạ quả là mắt sáng như sao. Nếu chẳng phải hôm điện thí Ngụy huynh bị nhiễm phong hàn, e rằng Trạng nguyên hôm nay chính là y rồi.”
Trạng nguyên lang mỉm cười khen ngợi ta, Bảng nhãn và Thám hoa cũng đồng loạt chúc mừng.
Ta chỉ có thể quỳ xuống tạ ơn thánh ân như trời biển, trong lòng lại thầm nghi hoặc: chuyện tốt này sao lại rơi xuống đầu kẻ xuất thân hàn môn như ta?
Đến đêm động phòng hoa chúc, nhìn công chúa với cái bụng đã nhô cao, ta mới chợt bừng tỉnh.
Thì ra Hoàng thượng không phải chọn con rể… mà là chọn con rể rùa!
1
Trong tân phòng, ánh nến long phụng hắt lên khuôn mặt kiều diễm của tân nương, càng khiến đôi mắt nàng ta mở to giận dữ thêm sắc bén.
Cái mạn che mặt đỏ thẫm của công chúa Hoa Dao đã được vén một nửa.
Nàng ta một tay ôm bụng, một tay khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Nhìn gì mà nhìn? Thật nghĩ trên đời có chuyện bánh nhân thịt từ trời rơi xuống ư?”
“Bổn cung đường đường cành vàng lá ngọc, gả cho ngươi – kẻ sa sút nghèo hèn là đã quá dư dả rồi.”
“Nếu ngươi biết điều, thì ngoan ngoãn làm phò mã của bản cung.”
“Vậy nếu ta… không biết điều thì sao?”
Ta vừa tiến một bước, nàng ta lập tức lùi một bước cảnh giác.
Chuỗi châu trên mũ phượng leng keng theo động tác ấy.
Hoa Dao mím chặt môi, dung nhan lạnh lùng, song trong mắt lại ánh lên tia ươn ướt:
“Bản cung… bản cung là nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu.”
“Ngươi chịu gật đầu hôn sự này, chẳng phải để vin vào thân phận ta mà trèo cao hay sao?”
“Giờ lại bày ra vẻ thanh cao cái gì?!”
Sớm đã nghe đồn Tam công chúa Hoa Dao kiêu căng ương bướng, nay mới thấy chẳng qua chỉ là con hổ giấy cậy oai, ngoài cứng trong mềm.
Nhớ lại thần sắc ba vị Tiến sĩ đứng đầu bảng khi Hoàng thượng chếnh choáng rượu chỉ hôn, nếu là công tử thế gia, e rằng cũng đã sớm nghe phong thanh.
Cái thai trong bụng nàng ta, ắt khó mà giấu được.
Nhìn vòng bụng tròn căng, ít nhất cũng đã hơn năm tháng.
“Ngươi… ngươi nhìn bản cung như vậy là sao?”
Hoa Dao dựa vào cột dài phía sau, ngẩng thẳng cổ:
“Đừng hòng lấy cớ này mà uy hiếp bản cung!”
“Bản cung… bản cung không sợ ngươi!”
“Nếu ngươi dám vô lễ, cẩn thận Thái tử ca ca lột da ngươi!”
Nàng ta ra vẻ hăm dọa, ngẩng cao cằm, siết chặt chiếc khăn hỉ trong tay.
Ta khẽ cười, quay sang ngoài cửa nói với thư đồng:
“Thập Tam, chuẩn bị ngựa, ta muốn vào cung một chuyến.”
“Đứng lại! Ngụy Tu Trúc! Ngươi vào cung làm gì?”
“Ngươi nghĩ phụ hoàng gả ta cho ngươi là vì lý do gì? Ngươi cho rằng người sẽ vì ngươi mà xử lý công bằng ư?”
Ta chỉnh lại y quan, mỉm cười với nàng:
“Đã vậy, hẳn bệ hạ cũng từng căn dặn điện hạ đôi lời chứ?”
“Ví như… sửa bớt cái tính kiêu ngạo này, để vi thần vào trong động phòng?”

Gặp Người Đúng Lúc
Gặp Người Đúng Lúc
Thuở nhỏ, ta theo A nương vào vương phủ làm bếp, bị người ta vu oan ă/n cắ/p vòng ngọc của công chúa.
Khi đám thị vệ sắp đá/nh ch .t ta, chính tiểu thế tử trong phủ đã cứu mạng.
Từ hôm ấy, quản sự phòng bếp thường thưởng cho A nương ta những món bánh mà ta chưa từng thấy qua, đôi khi lại là một túi bạc nhỏ.
Nghe Xuân Hương tỷ nói, trong phủ chỉ có tiểu thế tử là thích ăn bánh ngọt nhất, cũng chỉ tiểu thế tử là ưa màu xanh nước biếc.
Miệng ta đang ăn bánh, mắt lại dán chặt vào cái túi tiền xanh nhạt trên bàn.
Đây đâu chỉ là tiểu thế tử… rõ ràng chính là tiểu Bồ Tát!
Sau đó, tiểu thế tử ra biên ải rèn luyện. Vương phi chán ngán món Huệ Dương, A nương ta cũng đã tích góp đủ bạc, liền dẫn ta rời phủ.
Năm ta 18, Định An vương phủ bị tru di cả nhà.
Tiêu Bắc Mục lê đôi chân tàn, khổ sở nhặt chiếc bánh bao bị người ta giẫm dưới chân.
Ta lấy hết số bạc mang theo, đưa về phía hắn:
“Đi với ta, ta mua cho chàng đồ ăn ngon, được không?”

NHA HOÀN THANH CHỈ
Ta là nha hoàn thông phòng của thiếu gia.
Ngày thứ hai sau khi chính thất vào cửa, ta liền bị bán cho gã đánh mõ Lưu Thập Tam làm thê tử.
Hắn vừa xấu xí lại thấp hèn, đầu đầy sẹo và chốc lở, xưa nay chưa từng có ai nguyện ý gả cho hắn.
Người duy nhất tiễn ta lên đường là Hồng Cẩn - tỷ muội tốt của ta, nàng cười nói:
“Nguyện Thanh Chỉ tỷ tỷ cùng Lưu Thập Tam trăm năm hòa hợp, con cháu đầy đàn.”
...

Bồ Tát Man
Bồ Tát Man
Chẳng còn xu dính túi, ta bị Hầu phủ đuổi ra, suýt chet cóng thì được một người lính dũng mãnh cứu về nhà.
Chàng không chê ta là một ả hát xướng tàn hoa bại liễu, ta cũng chẳng ghẻ lạnh đứa con ốm yếu mà người vợ quá cố của chàng để lại.
Ba con người cứ thế mà sống một đời bình lặng bên nhau.
Một ngày nọ, con riêng của chàng vô ý chọc giận tiểu công tử được Hầu phủ sủng ái nhất.
Trước những lời cầu xin và sự che chở của ta, tiểu công tử ấy mắt đỏ hoe, lạnh lùng nói: “Hay cho bà, không nỡ thấy nó quỳ, vậy thì bà quỳ thay đi.”

TA KHIẾN TƯỚNG QUÂN TỪ HÔN VỚI THANH MAI
Văn án:
Vị tướng quân bình định biên cương khải hoàn trở về, gia tộc định gả ta cho hắn.
Đáng tiếc, trong lòng hắn đã sớm có bạch nguyệt quang.
Bạch nguyệt quang của hắn kiêu ngạo nói với ta:
“Dẫu ngươi là thiên kim thừa tướng, nhan sắc như hoa xuân thì đã sao? Ta với chàng là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô ưu vô lo.”
Ồ, định tranh giành đạo lý với ta sao?
Ta cụp mắt khẽ cười, làn khói trà lượn lờ che khuất đi ý lạnh trong mắt.
Không khéo rồi, ta giỏi nhất chính là tranh đấu chốn hậu viện đấy.

Mây Thêu Dang Dở
Mây Thêu Dang Dở
Lúc bị Lục Bạch Du từ hôn, ta đang thêu mũi mây cuối cùng trên áo cưới.
Nghe nói trong đại triều hội, vị tướng quân trẻ tuổi đầy khí phách đã quỳ trước thánh thượng, thần sắc kiên quyết:
“Thần không cầu phong thưởng, chỉ nguyện đem toàn bộ quân công,
một nửa đổi lấy việc giải trừ hôn ước với Họa Vân Lăng,
một nửa cầu xin bệ hạ ban hôn cho thần và Tô Lan Ánh.”
Ba năm chinh chiến, chiến công hiển hách, thứ cầu được lại chỉ là một tờ lui hôn.
Đầu ngón tay bị kim đâm rỉ má/u, ta cúi mắt nhìn, rồi lặng lẽ lau đi, không để lộ vẻ xúc động.
Sau đó liền vào cung, cầu một đạo thánh chỉ—
hôn kỳ không đổi, phu quân đổi người.
Nghe nói, vị chất tử từ nước láng giềng tới triều, phong tư nhã nhặn, dung mạo tuấn mỹ.

TRI NGUYÊN VỊ NHẤT
Tề Nghiễn vừa tắt thở, trong cung đã lập tức truyền tới danh sách tuẫn táng.
Tên ta đứng đầu tiên.
Ta nhìn dải lụa trắng được mang đến, cự tuyệt không chịu tuẫn táng.
Chỉ bởi ta và Ninh vương Tề Nghiễn có chung một đứa con, theo lý mà nói, không thể tuẫn táng theo được.
Nhưng quan viên Lễ bộ lại nói:
"Vương gia trước lúc lâm chung đã tấu trình lên thánh thượng, đem Tiểu Quận vương ghi vào danh phận của trắc phi Bạch thị. Nay Vương phi có thể an tâm lên đường rồi chứ?"
Ta vẫn không chịu chec.
Bọn cung nhân c/ư/ỡ/n/g ép chấp hành, vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bọn chúng nhẫn tâm dùng lụa trắng s/i/ế/t cổ ta đến không còn hơi thở.
Trong khoảnh khắc hồn lìa x/á/c, bên tai lờ mờ vang lên thanh âm của Tề Nghiễn:
"Chu Tri Nguyên! Ngươi hại Vãn Vãn cả đời không thể sinh nở, đây chính là báo ứng của ngươi!"
Thì ra trước khi ta c/h/ế/t, Tề Nghiễn đã uống linh dược bí truyền, giả c/h/ế/t rồi hoàn sinh, toàn phủ hân hoan mừng rỡ.
Còn Bạch Vãn Vãn vì công lao dưỡng dục Tiểu Quận vương mà được nâng vị làm chính thê.
Chỉ có ta… hóa thành một linh vị cô tịch trong vương phủ.
Lần nữa mở mắt, ta đã trở về ngày mình ầm ĩ đòi hủy hôn.
…