Cổ Đại
Truyện lấy bối cảnh xã hội phong kiến phương Đông xưa cũ. Nội dung thường xoay quanh cuộc sống cung đình, chiến tranh loạn lạc, giang hồ, quan trường, hay những mối tình đầy trắc trở của vương gia, tiểu thư, hoàng đế, mỹ nhân. Người đọc sẽ được đắm chìm trong không khí cổ kính, trang nghiêm, nhưng cũng không thiếu bi thương và sóng gió.
Truyện mới cập nhật

Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa
Sau khi ch.ết, y mới biết nữ nhân mình yêu suốt mười năm, Thẩm Yên Nhiên, thực ra là nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm.
Còn y chỉ là nam phụ si tình, hết lòng bảo vệ nàng ta nhưng chẳng bao giờ nhận lại được tình cảm.
Nàng ta bị nam chính dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, y là người an ủi.
Nàng ta khóc vì nam chính, y đưa đi giải khuây.
Nàng ta phạm lỗi bị truy nã, y bất chấp nguy hiểm cho gia tộc để đưa nàng ta bỏ trốn.
Nhưng khi nàng ta và nam chính “yêu lại từ đầu”, y vì từng nhiều lần giúp đỡ nàng ta mà bị nam chính dùng quyền thế chèn ép đến mức mất mạng.
Lúc đó, nàng ta chỉ đứng nhìn y, lạnh lùng nói:
“Lục Vân Chu, vốn dĩ ta và huynh không nên qua lại, là tại huynh cứ bám riết lấy ta.”

Sau khi bị Thái tử phi tráo đổi con
Sau khi bị Thái tử phi tráo đổi con
Làm thiếp thất, ta cùng Thái tử phi đồng ngày sinh nở.
Nàng lại dùng nữ nhi đổi lấy nhi tử của ta.
Nàng vốn toan nhờ con mà hiển quý, một bước trở thành Thái hậu,
nào ngờ nhi tử tính tình ngỗ nghịch, vướng vào mưu nghịch, liên lụy nàng bị giáng làm thứ nhân.
Mà nữ nhi do ta dưỡng dục lại xuất chúng phi phàm, được tôn xưng là khuôn mẫu của nữ tử thiên hạ.
Con hiển thì mẹ quý, ta cũng nhờ đó mà phong quang vô hạn.
Thái tử phi vì vậy sinh hận với ta, thừa lúc ta ra ngoài phát chẩn, giả trang dân lưu tán, ám toán giết ta.
Nào ngờ khi mở mắt, ta lại hoàn sinh về ngày sinh nở năm ấy.

Tuyết Phủ Hồng Nhan
Tuyết Phủ Hồng Nhan
Kiếp trước, ta vì muốn được gả cho Cố Diên mà chẳng tiếc tự tre//o c//ổ trước cửa nhà hắn để bức hôn.
Dù không chế//t, nhưng lại hóa điên. Ta điên cuồng suốt bốn năm, chịu đủ mọi khinh khi, cuối cùng chế//t cóng trong một đêm tuyết phủ.
Cố Diên thì cầm lấy bạc của ta, cưới vợ sinh con, sống những tháng ngày êm đềm.
Khi ta trọng sinh tỉnh lại, chính là lúc đang treo mình trước cửa phủ Cố gia.
Người Cố gia đều mang vẻ khinh miệt, dửng dưng đứng xem trò cười.
Đời này, ta quyết không yêu thêm bất kỳ ai. Chỉ sống vì chính mình.

TA LÀ CON GÁI SƠN TẶC, LẠI CÓ PHỤ THÂN LÀM TRẠNG NGUYÊN
Mẫu thân ta trên đường lên chùa lễ Phật, giữa đường bị kẻ xấu cưỡng bức.
Trong nhà biết chuyện, cảm thấy bà làm nhục gia môn, liền gả bà cho một thư sinh nghèo.
Không ai ngờ rằng, ngay trong đêm tân hôn, mẫu thân lại bắt đầu nôn nghén.
Bà đã chuẩn bị tâm lý bị thư sinh kia đuổi ra khỏi nhà.
Thế nhưng không ngờ, thư sinh ấy chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bà, an ủi:
“Đừng sợ, người sai không phải là nàng. Nàng mới là người bị hại.”
Về sau, mẫu thân ta trở thành phu nhân của Trạng nguyên, còn ta — cũng có một người phụ thân làm Trạng nguyên.
...

Trưởng Đình Vãn
Trưởng Đình Vãn
Bởi vì nấu ăn rất ngon, ta được đưa đến Đông cung để chăm sóc vị Thái tử ốm yếu.
Thái tử hất tung cả bàn thức ăn: “Một nô tỳ bé nhỏ cũng dám khuyên Cô, cho ngươi đứng trong Đông cung đã là ban ơn rồi.”
Ta im lặng dọn dẹp mớ hỗn độn dưới đất, rồi lại nấu một bàn mới.
Suốt chín năm, ta dỗ dành, nâng niu, nuôi Thái tử ốm yếu đến mức da dẻ hồng hào, thân hình cao lớn vạm vỡ.
Hoàng hậu nói đùa, sau khi Thái tử thành thân, sẽ nâng ta lên làm thiếp.
Thái tử nghe vậy, kiêu ngạo ném cho ta một cây trâm vàng, mọi người đều nói đó là tín vật định tình.
Ngày đi săn mùa đông năm đó, Thái tử phi tương lai chê món ta nấu nhạt, phạt ta quỳ một đêm trong tuyết. Hắn đi ngang qua chỉ liếc mắt nhìn, “Trước đây là do Cô quá nuông chiều ngươi, ngươi cũng nên học hỏi một chút quy củ rồi.”
Trở về cung, hay tin bằng hữu của ta bị h/ãm h/ại, gi/am vào ng/ục lớn, ta đi cầu xin hắn, nhưng hắn đang bận rộn làm diều giấy với giai nhân.
“Một nô tỳ mà thôi, sống chet đều là do mệnh, đáng để ngươi ồn ào làm phiền Cô sao?”
Đêm đó, ta bưng một đĩa điểm tâm, đi đến Phù Hoa điện.
Quy tắc trong cung này đều do kẻ có địa vị cao đặt ra, người khác làm được, vậy cớ gì ta lại không thể?

Thân là đệ đệ, ta thay tỉ tỉ gả cho Vương gia
Thân là đệ đệ, ta thay tỉ tỉ gả cho Vương gia
Một nam tử hán như ta lại phải thay tỷ tỷ gả cho Vương gia.
Đêm động phòng hoa chúc, khi tấm khăn voan đỏ che mặt được vén lên.
Ta cảm thấy sinh mệnh mình sắp đến hồi kết thúc rồi.
Thứ nhất, Vương gia chính là chiến thần lẫy lừng của Đại Chiêu.
Thứ nhì, ta lại là tâm phúc dưới trướng vị chiến thần ấy.
Để bảo toàn tánh mạng, ta tức tốc giả chết đào tẩu trong đêm.
Thế nhưng Vương gia lại đích thân truy bắt ta về, nắm chặt cổ tay ta, ép ta vào vách tường, đút vải cho ta ăn.
Giọng điệu của hắn trầm thấp, đầy uy nghiêm:
“Tiểu bảo bối, lần sau còn dám bỏ trốn, hình phạt sẽ chẳng nhẹ nhàng như thế này nữa đâu. Còn dám chạy không?”
Ta khản giọng, lệ rơi không thành tiếng.
Nhưng trong lòng vẫn muốn hét lên, trời đất ơi, hình như là ta mang thai rồi!
Ngươi đừng có giở cái trò chết tiệt ấy nữa!

Gia Đình Oan Gia
Gia Đình Oan Gia
Phụ thân ta là Thái tử, còn nương ta chỉ là một phụ nhân bán đậu hũ.
Năm ấy phụ thân lưu lạc bên ngoài, bị thương mất trí nhớ, mới để nương ta nhặt được cái tiện nghi ấy.
Tin tốt là phụ thân ta đã khôi phục ký ức, được đón hồi cung hưởng phú quý.
Tin xấu là… phụ thân đã quên mất nương ta.
Hắn thậm chí còn quả quyết:
“Cô sao có thể yêu một nữ nhân bán đậu hũ.”
Hôm ấy, nương ta mặc bộ áo vải bông giản dị nhất, đi qua chợ búa.
Phụ thân ngồi trên lưng ngựa cao, chợt ánh mắt lóe lên:
“Hừ, nữ nhân này thủ đoạn không nhỏ.”

Phu Quân, Thiếp Không Trốn Nữa
Phu Quân, Thiếp Không Trốn Nữa
Bị Tiêu Hành Triệt cưỡng ép thành thân năm ấy, ta vốn đã có vị hôn phu.
Hắn lấy gia tộc làm gông xiềng, buộc ta gả cho hắn.
Ta hận hắn, lạnh nhạt xa lánh, kháng cự việc đồng phòng.
Hài tử đầu tiên của chúng ta, lại mất đi trong một lần ta bỏ trốn.
Về sau, ta lấy cái ch .t bức bách, hắn rốt cuộc buông tay.
Nhưng ngày hắn công thành, vị hôn phu kia lại trói ta lên lầu thành làm con tin.
Vì ta, Tiêu Hành Triệt tự c.hé/m đi một cánh tay.
Mà ta, lại bị tình đ/ịch bắn ch .t.
Hồn phách chẳng tan, ta thấy hắn báo thù cho ta, rồi cùng ta hợp táng một huyệt.
Mở mắt ra, ta lại trở về ngày dùng cái ch .t bức bách hắn.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng run run, nhẫn nhịn đến phát cuồng:
“Nàng… thà ch .t, cũng không chịu ở lại bên cạnh ta sao?”
Lưỡi d/ao kề cổ rơi xuống đất, ta ôm chặt lấy vòng eo gầy rắn của hắn:
“Phu quân… ta, ta không đi nữa.”

Từng Tấc Xuân Tình
Từng Tấc Xuân Tình
Trước khi ta cùng tam hoàng tử thành thân mấy ngày, hắn đột nhiên đổi ý, muốn cưới con gái của phụ thân cùng ngoại thất, tên gọi Uyển Uyển.
Phụ thân ta mừng rỡ như nhặt được châu báu, lập tức rước nàng vào phủ, còn đem nàng ghi dưới danh nghĩa của mẫu thân ta, nói là muội muội ruột thịt của ta.
Tam hoàng tử đối với ta rằng:
“Ngươi danh vọng vang xa, là gương mẫu trong hàng quý nữ, phụ thân là Thượng thư, ngoại tổ là phú thương đứng đầu Giang Nam. Dẫu ngươi không làm chính thê, cũng chẳng ai dám khinh ngươi.”
“Đợi sau khi thành hôn ba tháng, ta tất sẽ nghênh ngươi nhập phủ làm trắc phi.”
Hắn hẳn không biết, năm xưa Thục phi nương nương hết sức muốn định hôn sự này, chẳng phải bởi vì ta là nữ tử kiệt xuất, cũng chẳng vì quan chức của phụ thân, mà chính bởi vì ngoại tổ ta là phú thương đệ nhất Giang Nam.
Nghe xong, hôm sau ta liền trả lại hôn thư.
Đổi một phu quân, nào có khó gì? Chung quy tranh ngôi thái tử, há chỉ mình hắn.

Tẩy nguyệt
Tẩy nguyệt
Phu quân ta có một người thanh mai, sau khi hòa ly liền vào phủ tá túc.
Chỉ một thời gian ngắn đã được hết thảy mọi người yêu mến.
Bà mẫu chán ghét ta, phu quân lạnh nhạt ta.
Ngay cả nhi tử mới 5 tuổi cũng học theo, cầm nghiên chặn giấy ném thẳng vào ta, giận dữ quát:
“Tránh ra! Ngươi chỉ biết ngày ngày bắt ta đọc sách. Nhưng Lưu di nương lại bảo, trẻ con vốn nên ham chơi, ta thích Lưu di nương, ta muốn nàng làm mẫu thân của ta!”
Giữa ngày hè oi bức, thánh thượng ban thưởng một rương vải mát lạnh, bên trong chất đầy trái vải tươi mới.
Vậy mà không một ai để lại cho ta lấy một quả.
“Quả vải quý hiếm, Lưu di nương chưa từng thấy, tham lam nhất thời, lỡ mà ăn hết cả rồi. Mẫu thân chắc sẽ không chấp nhặt chứ?”
Ta khẽ lắc đầu: “Sẽ không.”
Hôm sau, ta thu xếp hành lý, rời khỏi Hách phủ, chỉ để lại một phong hòa ly thư.
Phu quân tức cực mà cười:
“Để mặc nàng đi!
Một kẻ xuất thân cô độc, không gia không thế, lại không có cả lộ dẫn, ta muốn xem nàng có thể đi được đến đâu!”
Hắn nói không sai, nơi ta có thể đi quả thực không nhiều.
Nhưng chí ít, vẫn còn một nơi—
Trong cung, tiểu Thái tử đang náo loạn, ầm ĩ đòi mẫu thân.
Ta… phải quay về rồi.